Editor: Tiểu Ốc
Đợi đến khi cô bước vào tòa cao ốc thì hai người trong đó đột nhiên nhảy ra ngăn cô lại, cô còn chưa kịp lên tiếng kêu to, thì đã lập tức bị một người trong đó nhanh chóng dùng băng dính che miệng lại, cũng vứt tập hồ sơ cô đang vào một thùng chứa phế thải chưa được niêm phong ở bên cạnh, sau đó chia nhau ra cầm lấy cánh tay trái và cánh tay phải của cô, kéo cô vào bên trong cao ốc, mà cái tên đàn ông thứ ba đã ở bên trong lộ ra một nụ cười xấu xa, để nghênh đón cô.
"Ưmh ưmh ưmh......" Ngoại trừ trợn to hai mắt, và liều mạng giãy giụa, cùng với phát ra những tiếng ô ô a a để gọi bên ngoài ra, thì cô căn bản không thể nào làm được chuyện khác.
Hai tên đàn ông cao to lực lưỡng giữ lấy hai cánh tay cô thật chặt, làm cho cô không thể nào động đậy, đến ngay cả dùng chân đá cũng không được, chỉ vĩnh viễn đá vào không khí.
Một tên đàn ông trông có vẻ như là tên cầm đầu trong ba người, quắc mắt trừng mi đi tới, vừa mở miệng liền bắn ra một trận nước miếng."Mẹ kiếp! Đồ con điếm*! Đọc tiếp đi! Viết giấy phạt đi!"
(*) Câu nói tục đó, nguyên gốc còn kinh hơn cơ, mình đã giảm bớt rồi đó.
Lại Bái Khiết nhìn hắn ta chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy cương quyết cùng với bướng bỉnh, lại càng chọc giận tên cầm đầu kia hơn.
"Mẹ kiếp! Nhìn cái gì? Hôm nay bị chúng tao bắt được coi như là do mày xui xẻo, mày đừng có nghĩ còn có thể đi ra ngoài." Cũng may là tính tới trước mắt, thì hắn ta chỉ lớn tiếng quỷ rống quỷ kêu với cô mà thôi.
Lại Bái Khiết tự nhắc nhở mình, bất luận đối phương mắng cô như thế nào, hay thậm chí là ra tay đánh cô, thì cũng tuyệt đối không được rơi lệ trước mặt những loại người này.
Bởi vì rơi lệ trước mặt bọn chúng là một loại lãng phí!
Vừa rồi cô đã lập tức nhận ra bọn họ, chính là ba người công nhân bị viết giấy phạt ba vạn lần trước.
"Mày được, mày lợi hại, mày khá lắm!" Tên cầm đầu từ từ, dùng sức vỗ tay."Làm cho chúng tao bị đuổi việc chắc mày sảng khoái lắm nhỉ?" Hắn đi đến một chỗ cách cô đúng một bước chân.
Lại Bái Khiết vẫn nhìn hắn ta chằm chằm như cũ, trong mắt không có một chút sợ nào.
Tên cầm đầu nhếch môi, hở ra một hàm răng lệch lạc màu đỏ đen lẫn lộn, trong miệng còn phát ra từng trận mùi hôi thối như nước cống."Hôm nay tao sẽ dạy dỗ cho đứa trẻ chưa từng chịu khổ như mày, giúp mày trở thành người lớn!"
Miệng bị bịt lại, cho nên Lại Bái Khiết chỉ có thể rên lên một tiếng, nội tâm không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo và kiên cường, tuyệt đối không thể để lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
"Mày có biết rằng chúng tao đều một gia đình phải nuôi không? Chỉ với một vài nét bút tùy tiện viết lên của mày thôi, mà chúng tao phải làm biết bao nhiêu là công việc không công mày có biết không hay? Đọc sách nhiều thì giỏi lắm sao?" Ngón trỏ dùng sức chỉ vào đầu của cô."Chúng tao bị công ty đuổi việc mày rất sảng khoái đúng không? Bây giờ liền đổi lại là chúng tao sảng khoái, tao muốn nhìn xem mày còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!"
Tên cầm đầu đi đóng cánh cửa lớn của tòa ốc lại, còn thuận tiện khóa cửa, để phòng ngừa có người đi vào.
"Chúng tao muốn xem xem mày có bản lĩnh lớn đến mức nào." Tên cầm đầu lấy ra một con dao gọt hoa quả, cố ý dao động qua lại ở trên mặt cô, hù dọa cô."Nghe nói gương mặt của phụ nữ rất quan trọng, bộ dạng của mày cũng không tệ, không biết nếu như trên mặt có thêm vài vết sẹo, thì còn có ai dám muốn hay không?"
Lại Bái Khiết nhìn chằm chằm theo dõi hắn ta, coi như là sợ hãi bị hủy dung đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài.
"Ôi —— không hổ là bảo an, vẫn còn rất hung hãn cơ đấy!" Tên cầm đầu hả hê di chuyển con dao càng ngày càng nhanh, sơ ý để lại một vết dao cắt tỉ mỉ trên mặt của cô, hơn nữa còn nhanh chóng rỉ ra máu, mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng cũng đủ để dọa cho ba tên "người xấu" kia sợ hết hồn.
Một người trong đó có vẻ thiếu kiên nhẫn, mở miệng khẽ hô: "Này, cẩn thận một chút đi!"
Mặc dù trong lòng tên cầm đầu khẩn trương muốn chết, nhưng lại cố làm ra vẻ trấn định dời con dao đi."Ai, trò chơi còn chưa bắt đầu đâu, làm sao có thể phá hỏng mặt của mày trước được?"
Nếu như dùng dao nguy hiểm, vậy thì chỉ có thể đổi những phương pháp khác để hù dọa cô ta thôi!
Suy nghĩ một chút, tên cầm đầu liền xé rách phần tay áo sơ mi của cô. die nda nle quydo n
Vốn đang là Lại Bái Khiết gặp biến cũng không sợ hãi nhưng rốt cuộc cũng phải phát ra từng trận gầm nhẹ, thân thể không ngừng vùng vẫy giãy dụa.
Bất kể bọn họ đánh, mắng cô như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng đều không sợ, nhưng mà lại sợ bọn họ "đυ.ng" vào cô!
Một trong hai tên trợ thủ kinh ngạc đến nỗi âm thanh run run."Sẽ không phải là thật sự nghĩ rằng......" Ban đầu bọn họ chỉ là muốn dạy cho cô một bài học thật tốt, tuyệt đối không có ý định xâm phạm cô!
Hắn ta rất hồi hộp, bởi vì Lại Bái Khiết nhận ra bọn họ, ngộ nhỡ sau khi cô được giải cứu, thì tội cường bạo chính là một hành vi phạm tội bị truy tố, nhất định sẽ phải ngồi tù, hơn nữa nghe nói cảnh sát ghét nhất là tội phạm cường bạo, bình thường đều sẽ bị chỉnh đến nỗi không còn hình dạng người, hắn ta còn có vợ và con cần phải nuôi đấy, tuyệt đối không thể ngồi tù được!
"Suy nghĩ cái gì vậy? Chỉ bằng cô thôi sao?! Xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng mà lại khiến cho người ta chán ghét, nhìn thấy gương mặt này của cô chỉ muốn đánh tàn bạo, nếu chiếm lấy mày, thì nhất định sẽ làm ô nhục ‘em trai’ của tao." Giọng nói của tên cầm đâu tràn đầy khinh miệt đối với cô.
Lại Bái Khiết nghe được lời nói của hắn ta thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô tình nguyện bị đánh đến chết, cũng không muốn để cho bọn chúng đυ.ng vào cô.
Hai tên kia cũng rõ ràng thoải mái hơn, bọn chúng cũng chỉ là muốn dạy dỗ cô một chút mà thôi.
"Lần này, coi như là dạy cho cô một bài học, Đài Loan nhỏ không tán gẫu linh tinh, mọi người đều là cùng nhau chuộc lợi, khi làm chuyện gì thì không nên quá tuyệt tình, như vậy......" Tên cầm đầu dạy cho cô đạo lý làm người.
Cô không cũng có nghe kỹ, nhưng mà "tả hữu hộ pháp"* của cô lại liên tục gật đầu, vô cùng thụ giáo.
(*)tả hữu hộ pháp: tùy tùng, người hầu (mình chỉ thấy mỗi nghĩa này hợp lý, bạn nào biết thì đóng góp, giải nghĩa cho mình với)
Thừa dịp hai tên trợ thủ buông lỏng cảnh giác, Lại Bái Khiết liền tránh thoát khỏi sự trói buộc của bọn họ, chạy như điên về phía cửa.
Ba tên đàn ông đều nhất thời kinh ngạc, nhưng mà chỉ sững sờ vẻn vẹn đúng một giây, rồi tên cầm đầu đứng cách cửa chính gần nhất vội vàng đuổi theo.
Cô chạy vội tới trước cửa, tay cũng đã chạm được vào nắm cửa, nhưng lại bị tên cầm đầu đuổi theo kịp túm trở về.
"Muốn làm cái gì?" Tên cầm đầu nắm lấy tóc cô từ phía sau, vô cùng tức giận lôi cô vào bên trong, kết quả lại bởi vì dùng sức quá mạnh mà khiến cho Lại Bái Khiết bị đυ.ng phải một chiếc tủ sắt chưa được hoàn thành xong, chẳng những ngực bị chấn thương nghiêm trọng, mà nay cả phần trán bên trái cũng bởi vì bị đυ.ng vào tủ sắt mà sưng lên một cục.
Cô yếu ớt ngã nằm trên mặt đất, vết thương trên trán và ngực truyền tới từng cơn đau nhức, khiến cho cô chỉ có thể khổ sở cuộn mình lại thành một đoàn.
Ba tên đàn ông ngây ngô đứng ở một bên, mờ mịt nhìn sắc mặt trắng bệch, ngũ quan nhăn tít lại vào với nhau của Lại Bái Khiết, sau đó trơ mắt nhìn cô khổ sở nhắm hai mắt lại, không biết là ngất vì quá đau, hay là vì đã chết.
Bây giờ tình huống đã vượt qua ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, ban đầu bọn họ chỉ định dạy dỗ cô một chút thôi, chứ không muốn thật sự tổn thương cô.
Tên cầm đầu vừa mới ra tay cũng luống cuống, không thể tin được sức lực của mình lại có thể lớn đến mức này!
Vì rất sợ phải ngồi tù nên tên trợ thủ kia lại run run mở miệng một lần nữa: "Cô cô cô...... Cô ta làm sao rồi?"
"Đúng đúng, đúng vậy! Làm sao mà mới bị đυ.ng một cái đã gục rồi?" Một tên trợ thủ khác cũng khẩn trương không kém.
Có lẽ sau này bọn họ có thể trở thành hai cái máʏ яυиɠ âm.
Tên cầm đầu sững sờ nhìn vào Lại Bái Khiết đã lâm vào hôn mê. dđlqđ
"Mẹ kiếp! Mới vậy thì làm sao mà chết được?" Hắn ta chỉ là nhẹ nhàng kéo cô một cái thôi a!
Sắc mặt của hai tên kia nhất thời trắng bệch, sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lại Bái Khiết không nhúc nhích trên mặt đất.
Tên cầm đầu đẩy đẩy một người trong đó."Mày thử xem một chút đi."
Đối phương cũng không muốn, đứng im không nhúc nhích như một cọc gỗ.
"Hửm?" Tên cầm đầu nhếch cao lông mày như ngọn núi lên, hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Người nọ tay run chân cũng run
ngồi chồm hỗm xuống, thăm dò hơi thở của Lại Bái Khiết, vẻ mặt từ nặng nề biến thành như trút được gánh nặng.
"Như thế nào?" Tên cầm đầu và tên còn lại rất để ý.
"Còn sống."
Ba người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ phải làm sao?" Người đang ngồi chồm hỗm mở miệng hỏi ý kiến của hai tên kia.
Trong ba cặp mắt thì có hai cặp tự động chuyển tầm nhìn lên trên người tên cầm đầu.
"Còn có thể làm gì nữa? Mau chóng đi thôi!" Tên cầm đầu cũng biết mình gây ra họa lớn rồi.
"Thế còn cô ta?" Người đang ngồi ngó ngó Lại Bái Khiết.
Tên cầm đầu dừng lại một chút rồi sau đó mới nói: "Quan tâm cô ta làm cái khỉ gió gì, dù sao nếu cô ta không trở về thì mọi người cũng sẽ đi tìm cô ta. Mau chóng rời đi thôi! Đợi đến khi nào cô ta tỉnh lại thì nhất định sẽ đi tìm chúng ta, mấy người có kinh nghiệm ngồi tù sao? Còn không nhanh chóng về nhà thu dọn một chút, chạy trốn vẫn là quan trọng hơn!"
Sau khi được hắn ta nhắc nhở, hai tên kia mới tỉnh mộng, không để ý tới sự sống chết của Lại Bái Khiết, mà mau chóng trốn ra khỏi hiện trường.
Trước khi chạy trốn cũng không quên cởi sợi dây trói cô ra, và tháo miếng băng dính trên miệng cô xuống, kéo cô đến một góc trong phòng, sau đó tùy tiện dọn dẹp hiện trường một chút rồi mới rời đi.
Bọn chúng ngây thơ cho rằng nếu làm như vậy thì Lại Bái Khiết sau khi tỉnh lại sẽ có thể tự mình "đi" ra ngoài cầu cứu.
Lại Bái Khiết nằm một mình ở trên sàn nhà lạnh lẽo, cho đến khi sắc trời trở nên mờ mờ tối, rồi cuối cùng khi trăng sáng đã lên cao và bắt đầu làm công việc của mình, thì vẫn không có người nào phát hiện ra cô......
Từ xế chiều Úc Trí Thăng đã bắt đầu không tìm thấy Lại Bái Khiết nên cảm thấy rất lo lắng, ẩn nhẫn thêm nửa tiếng nữa, mới đi hỏi Phương Oánh Tú cùng với những đồng nghiệp khác về tung tích của cô, xác định vào buổi trưa cô nói muốn đi vào công trường rồi sau đó không ai thấy cô nữa, thì mới chịu tới cầu xin Hứa Dung Hào cho phái người đi tìm kiếm cô.
Nhân viên mất tích là một chuyện lớn đến mức nào cơ chứ! Hơn nữa Lại Bái Khiết còn là bạn gái của Úc Trí Thăng, thân phận đặc biệt như vậy khiến cho chuyện này được báo cáo lên đến tận nơi của tổng giám đốc, tổng giám đốc đã lập tức hạ lệnh cho tất cả các nhân viên đang ở công trường cùng với bảo vệ tham gia vào cuộc tìm kiếm.
Úc Trí Thăng cũng mang theo đám quản lý Tiêu lục soát mọi ngóc ngách trong công trường.
Bọn họ căn cứ vào lời nói của Phương Oánh Tú vào lúc xế chiều là Bái Khiết nói muốn đi vào công trường rồi sau đó không thấy đâu nữa, mà phán đoán rằng cô đang ở trong công trường, vì vậy bọn họ dọc theo thói quen đường đi của Lại Bái Khiết mà triển khai tìm kiếm, nhưng mà một chút thu hoạch cũng không có, cho đến khi quản lý Tiêu cầm đèn pin đi đến một khu vực cách chỗ cửa hông một đoạn ngắn, thì nhìn thấy ở trong một chiếc thùng chứa phế thải, có một tập hồ sơ mà Lại Bái Khiết thường xuyên cầm theo.
"Còn có những đầu mối khác không?" Cầm lấy tập hồ sơ dính đầy bụi đất, cảm xúc của Úc Trí Thăng rất kích động.
Quản lý Tiêu lắc đầu một cái."Chỉ có cái này thôi, thoạt nhìn thì có vẻ như bị cố ý ném vào."
Hiện trường lâm vào bầu không khí bi thương, loại tình huống thấy vật mà không thấy người này chỉ e rằng là lành ít dữ nhiều.
Úc Trí Thăng cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh, cố gắng tìm những đầu mối khác.
Anh giơ tay cầm đèn pin lên chỉ vào một tòa cao ốc đang được mở rộng tối đen như mực."Đây là cái gì?"
Mọi người theo tia sáng nhìn lại, quản lý Tiêu ở bên cạnh trả lời: "Là một tòa cao ốc đang được mở rộng, nhưng mà do không đạt tiêu chuẩn về kiểm nghiệm phòng cháy chữa cháy, nên tạm thời không được sử dụng." d*đ*l*q*đ
"Đã có ai tìm ở bên trong chưa?" Ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm vào tòa cao ốc kia.
"Ừhm...... Hẳn là không có, vừa nãy bảo vệ đã nói qua, khu này là do chúng ta phụ trách tìm kiếm, không ai trong chúng ta......"
Không đợi quản lý Tiêu nói xong, Úc Trí Thăng đã cầm theo đèn pin chạy như điên về phía tòa cao ốc, những người khác thấy thế cũng đuổi theo.
Lúc Úc Trí Thăng đi vào thì không thấy Lại Bái Khiết đâu, nhưng lại tìm thấy thẻ chứng minh thư của cô, nên càng thêm xác định cô đang ở trong tòa cao ốc này hơn, lúc này đám quản lý Tiêu cũng đi theo anh tiến vào bên trong tòa cao ốc.
Mỗi người cầm theo một chiếc đèn pin chia nhau ra tìm kiếm, khi Úc Trí Thăng đi tới căn phòng ở trong cùng của tầng một thì xuyên qua ánh sáng của đèn pin, nhìn thấy Lại Bái Khiết đang cuộn lại trên mặt đất, anh điên cuồng hét lên một tiếng rồi chạy về phía cô, quỳ gối bên cạnh, rồi ôm cơ thể lạnh lẽo của cô vào trong ngực.
Đám quản lý Tiêu chạy tới theo tiếng kêu rồi đồng thời dùng đèn pin để chiếu sáng vào chỗ bọn họ.
Lại Bái Khiết sắc mặt trắng bệch, thân thể lạnh lẽo, hơi thở mong manh, giống như chỉ còn lại mỗi hơi tàn.
Thảm trạng của cô khiến cho hiện trường thoạt nhìn rất kinh hãi!
Úc Trí Thăng khổ sở không nói nên lời, chỉ biết rằng cô còn sống, nhưng mà rất suy yếu.
"Nhanh, thông báo cho bảo vệ gọi xe cứu thương." Quản lý Tiêu phản ứng lại đầu tiên.
Lập tức có người lấy điện thoại ra.
Úc Trí Thăng cởϊ áσ khoác trên người xuống để bọc cô lại, sau đó ôm lấy cô thật chặt, vùi mặt vào vai cô, muốn dùng những giọt nước mắt nóng bỏng để sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô......
~~~Hết chương 7~~~