Chương 14

"Sao, không ngang ngược như vừa nãy nữa à?"

Khổng Quân Thụy nói với Hạ Cẩm Quỳnh. Lúc này, cô ta mới cảm thấy sợ hãi.

Không nói anh ta là Khổng thiếu quyền thế ngất trời, Khổng Quân Thụy còn là người chồng tốt nhất con gái Thanh Thành này muốn lấy. Vậy mà vừa nãy cô ta làm ra chuyện gì thế này?

Hạ Cẩm Quỳnh lập tức thay đổi sắc mặt, đến bên cạnh Khổng Quân Thụy ra vẻ nũng nịu.

"Anh Quân Thụy, vừa nãy là do em không tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"

Hai người kia nhìn nhau kiểu, cô cũng quá là giả tạo rồi đấy. Con người có thể thay đổi nhanh như vậy sao?

"Tôi quen cô à?"

Khổng Quân Thụy lạnh lùng hất tay cô ta ra.

Hạ Cẩm Quỳnh bị sỉ nhục trước đám đông đỏ bừng mặt, nhưng cô ta vẫn ưỡn ẹo trước mặt Khổng Quân Thụy.

"Anh Quân Thụy! Nể tình hai nhà chúng ta hợp tác làm ăn anh tha thứ cho em đi mà."

Cô ta không tin với mị lực này Khổng Quân Thụy chống đỡ được.

"Tên tôi hạng chó mèo nào cũng gọi được à?"

Ánh nhìn nồng nặc mùi thuốc súng khiến Hạ Triệu Thùy vội kéo con gái về. Hạ Cẩm Quỳnh điếng người.

"Khổng thiếu, tôi nhất định sẽ giáo huấn con gái thật tốt, mong cậu tha thứ một lần này cho chúng tôi. Dù sao cũng là trò đùa của bọn trẻ."

"Trò đùa?"

Huân Khinh Dạ bước đến bên cạnh Thẩm Mộng Đình, tay đặt lên vai cô.

"Làm thương người quan trọng của tôi ông nói là trò đùa?"

Cả bốn người đều ngạc nhiên vì sốc.

"Khoan đã, sao cậu ngạc nhiên làm gì?"

Ninh Nguyệt nhéo Thẩm Mộng Đình.

"Sao tớ không được ngạc nhiên? Hắn vừa nói cái gì vậy?"

Thẩm Mộng Đình nhìn Khổng Quân Thụy. Cô không thể nào theo kịp suy nghĩ của anh ta.

Quả thật mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Thế nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh ta lại khẳng định trước mọi người cô là người quan trọng đối với anh ta. Có phải anh ta muốn đùa giỡn với cô?

Có phải anh ta nghĩ đối xử với cô như thế nào cũng được?

Anh ta coi cô là cái gì vậy?

Nhìn sang Thẩm Mộng Đình ở bên cạnh, Khổng Quân Thụy mỉm cười, đặt hai tay lên vai cô.

Anh nói với cô.



"Em là người của Khổng Quân Thụy này."

Trong khi quay sang nhìn cha con Hạ Triệu Thùy với ánh mắt chán ghét, đồng thời ánh mắt ấy như đang phán xét số phận bọn họ.

"Không ai có thể chạm vào em, em hiểu không? Vậy tiểu Mộng, em muốn làm gì với bọn họ, tôi sẽ giúp em."

Từng lời Khổng Quân Thụy nói ra khiến cho bọn họ sợ hãi. Thẩm Mộng Đình không trả lời. Khổng gia là gia tộc có quyền lực nhất Thanh Thành này, cho dù bọn họ giàu có đến mấy chỉ cần một lời nói từ Khổng Quân Thụy họ sẽ biến mất ngay lập tức.

Đây chính là mùi vị của quyền lực.

Nếu cô muốn có sự tự do, cô cũng phải có quyền lực.

Hạ Triệu Thùy tát rất mạnh lên má Hạ Cẩm Quỳnh, mắng cô ta.

"Còn không mau xin lỗi Thẩm tiểu thư? Con định kéo cả nhà ta chết cùng con à?"

Hạ Cẩm Quỳnh trước giờ chưa từng bị ba tát, cô ta cứng đờ người vì sốc trước cú tát đó. Hạ Cẩm Quỳnh trước giờ là công chúa Hạ gia, ai cũng phải nịnh nọt mà quỳ dưới chân cô ta. Tại sao cô ta phải chịu sự nhục nhã này?

"Tất cả là do mày."

Hạ Cẩm Quỳnh lẩm bẩm. Cô ta phát điên rồi. Tại sao lại đối xử như thế với cô ta? Xét quyền lực, sự giàu có, ưu việt, cô ta có gì kém hơn Thẩm Mộng Đình chứ?

Cô ta l*иg lên như người điên lao vào Thẩm Mộng Đình định cắn xé cô.

"Tất cả là do mày, con đĩ này, mày có gì tốt đẹp chứ hả? Mày cướp hôn phu người khác, câu dẫn trai, mày có tư cách gì đứng ở đây hả?"

Ninh Nguyệt cùng Thẩm Mộng Đình che chắn cho cô.

"Lôi cô ta đi."

Khổng Quân Thụy lạnh lùng nói. Mấy người mặc áo đen nãy giờ đi theo bọn họ xuất hiện, lôi cả hai cha con Hạ gia đi.

"Chờ đã! Khổng thiếu ngài hãy nghe tôi giải thích! Khổng thiếu xin ngài đấy!"

"Con điếm kia mày sẽ chết không được yên đâu! Tao nguyền rủa mày!"

Trước khi đi, giọng hai cha con Hạ gia vang lên ồn ào đến đinh tai nhức óc.

"Đi thôi, em muốn đi đâu tiếp nào?"

Khổng Quân Thụy quay sang hỏi cô.

Thẩm Mộng Đình nhìn bọn họ bị lôi đi, trong lòng cảm thấy mệt mỏi không muốn tiếp tục đi dạo nữa, cô nói với Ninh Nguyệt.

"Tớ sẽ gọi cho cậu sau, được không tiểu Nguyệt?"

Ninh Nguyệt gật đầu.

"Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."

"Để tôi sai người đưa cô ấy về."

Khổng Quân Thụy ra hiệu cho Lâm trợ lý.

Ninh Nguyệt tay xách nách mang rất nhiều đồ, được hộ tống về đến tận nơi.



Hai người họ quay về nhà.

Về đến nhà, Khổng Quân Thụy lên tiếng hỏi cô.

"Có mệt không? Để tôi mang nước tới cho em."

Thẩm Mộng Đình lắc đầu. Những lời Hạ Cẩm Quỳnh nói khi đó đã nhắc nhở cô sự thật tại sao cô lại ở Khổng gia.

Vì chìm đắm trong ngọt ngào mà Khổng Quân Thụy mang tới, cô nhất thời quên đi mục đích của mình. Khổng Quân Thụy đối xử tốt với mình là vì điều gì?

Bọn họ chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Đó là lý do giải thích Huân Khinh Dạ nói cô là người của hắn.

Cô không thể nghĩ ra lý do nào khác cả.

Cô không việc gì phải buồn cả.

Mặc dù đã biết sự thật như thế nhưng không hiểu sao Thẩm Mộng Đình cảm thấy đau lòng.

"Tiểu Mộng, em sao thế?"

Hắn vươn tay định chạm vào cô. Cô hất tay hắn ra.

"Anh chơi đủ chưa?"

Khổng Quân Thụy nhìn cô.

"Em đang nói gì vậy?"

"Anh đùa với tôi đủ chưa? Tôi đã làm gì anh hả?"

Thẩm Mộng Đình hét vào mặt hắn.

"Tôi biết tôi kết hôn với anh chỉ là kết hôn giả, nhưng tôi có tôn nghiêm của mình, tại sao anh lại đối xử như thế với tôi? Tôi không phải là đồ chơi của anh!"

"Tiểu Mộng, không phải như vậy."

Khổng Quân Thụy cố gắng trấn tĩnh cô.

Cô hất tay hắn ra. Tay hắn va phải con dao để trên bàn, con dao cứa vào lòng bàn tay hắn.

Thẩm Mộng Đình cứng đờ.

"Tôi, tôi không có ý đó, Khổng thiếu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, anh có sao không?"

Cô vội vàng chạy đến. Nhưng Khổng Quân Thụy giơ tay ngăn cô, để cô không chạm vào con dao.

"Tôi không biết em suy nghĩ chuyện gì, nhưng từ trước tới giờ tôi không đối xử với em theo kiểu đó."

Anh nói, rồi gọi người xử lý vết máu trên sàn, để lại cô bơ vơ đứng đó.

Tối đến, Mộng Đình ở trong phòng suy nghĩ. Cô không sao ngủ được, cuối cùng lại bật dậy tìm hộp cứu thương rồi đến phòng Khổng Quân Thụy.