“Tôi không khẩn trương.” Mộ Bắc trả lời theo phản xạ, cố nén sự khác thường trong đáy lòng, hắn hít sâu một hơi, xoay người lại nói với Mộc Nam, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói “Tôi hy vọng, em có thể cho tôi một cơ hội để xin lỗi và bù lại.”
Sau khi hắn nói xong, thư phòng trở nên yên tĩnh lại, Mộc Nam không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ im lặng đối diện.
Trong mắt của Mộ Bắc không có sự lãnh đạm như bình thường, đôi đồng tử màu lam chứa một luồng cảm xúc cực nóng, tầm mắt nóng như lửa ấy khiến tim anh đập nhanh chóng, hơn mười giây sau, anh dời tầm mắt đi, không muốn bị đối phương ảnh hưởng, mặc dù anh đã bị những lời nói ban nãy của Tô Văn Khanh ảnh hưởng tới rồi, bây giờ chỉ là cố gắng duy trì thái độ lãnh đạm.
“Lời ông ấy nói là thật hả?” Anh âm thầm bình phục tâm tình của mình lại mới mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Mộ Bắc không xác định anh đang hỏi câu nào.
“Tô Văn Khanh nói sau khi anh tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là tìm tôi, sau đó mỗi năm đều đến Tân Thành tìm tôi đúng không?” Mộc Nam hỏi.
“Ai tìm em đâu, tôi chỉ đến…” Mặt Mộ Bắc nóng lên, theo bản năng muốn chối, nhưng nhìn thấy tầm mắt bình thản của Mộc Nam thì những lời nói tiếp theo liền như bị cái gì ngăn chặn vậy, không thể nói ra lời. Hắn không được tự nhiên, hừ một tiếng, nếu như Mộc Nam muốn biết, vậy để cho biết đi cũng được, cho ông chủ nhỏ vui vẻ một chút.
“Coi như là đúng đi.”
“Rầm!” Nào biết vừa nói xong, Mộc Nam liền vỗ mạnh vào bàn trà, tuy rằng đã khống chế lực lại rồi nhưng vẫn khiến Mộ Bắc đang thất thần bị hoảng sợ.
Mộ Bắc vẫn chưa kịp phản ứng lại trước hành động của Mộc Nam, giây tiếp theo hắn lại thấy Mộc Nam đứng lên chỉ vào hắn chửi “Ai nói với bố là chưa bao giờ tới Tân Thành? Bây giờ lại nói năm nào cũng đến? Mẹ nó anh đang giỡn mặt tôi hả?”
Mộc Nam “…” Tình tiết phát triển hình như không được đúng lắm, ông chủ nhỏ không phải là nên vui quá bật khóc, xông tới ôm mình, sau đó hôn hít lăn giường, một nhà ba người sống hạnh phúc cùng nhau hay sao? Lời nói của Tô Văn Khanh thật sự là không đáng tin, ông chủ nhỏ này nào phải vui quá bật khóc, rõ ràng là tức giận công tâm.
“Đúng rồi, lúc đầu anh còn bảo cách làm quen của tôi cũ xì đúng không? Ai làm quen với anh? Cái đồ không biết xấu hổ!” giờ phút này ngọn lửa trong lòng của Mộc Nam lập tức bạo phát, anh chỉ vào hắn chửi “Còn có lần trước anh nói ai mê trai? Ai háo sắc? Anh mặt dày như vậy con anh biết không?”
Bị chửi một trận, Mộ Bắc hơi chột dạ sờ sờ mũi, sau đó nhỏ giọng nói một câu “Em quả thật là háo sắc mà, hơn nữa con tôi cũng không biết.”
“Anh nói lại thử coi.” Mộc Nam hừ lạnh nói “Anh lấy đâu ra con!”
“Tôi có mà.” Mộ Bắc kiên định nhìn anh, nói “Em sinh.”
Lúc nói những lời này thì biểu tình của Mộ Bắc mang theo sự tự hào, ánh mắt chuyên chú và nhu hòa khiến Mộc Nam bình thường nhìn quen sự lãnh đạm, kiêu ngạo của hắn bây giờ lại cảm thấy không quen, cũng không mắng chửi nổi nữa, chỉ có thể tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng nói “Anh câm miệng cho tôi.” Nói xong anh quay trở về ghế sa lông, ngồi xuống làm bộ như bưng nước lên uống.
Ông chủ nhỏ ngay cả mắng chửi người cũng đáng yêu nữa. Mộ Bắc nghĩ.
“Được rồi, cái gì cũng không cần nói nữa, tôi cũng không muốn nghe, anh nên trở về đi thôi.” Mộc Nam cúi đầu uống một hớp nước, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà khoát tay ý bảo hắn đi ra ngoài.
“Không phải chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi sao?” Mộ Bắc vừa nghe Mộc Nam vẫn còn muốn đuổi hắn đi liền không vui, hắn bước đến gần anh “Em lại giận dỗi cái gì nữa?”
“Ai giận dỗi gì với anh…Anh đến gần tôi như vậy làm gì?” Nghe thấy Mộ Bắc nói vậy, Mộc Nam giận dữ, ngẩng đầu muốn mắng hắn, ai biết vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Bắc đang cách mình rất gần, anh vừa nhấc đầu lên thì mặt hai người chỉ cách nhau không đến năm cm.
Bề ngoài của Mộ Bắc tinh xảo đến gần như hoàn mỹ, đây là điều Mộc Nam đã biết ngay từ đầu, huống chi người cá còn có danh hiệu là mỹ nhân, trừ bỏ ưu thế về diện mạo thì chúng nó còn có một loại hấp dẫn vô hình.
Khoảng cách hai người rất gần, anh có thể nhìn rõ từng sợi lông mi cong dài của Mộ Bắc, chúng như một cái bàn chải nhỏ, vừa dài vừa dày, phía dưới lông mi là đôi đồng tử màu lam thuần túy khiến người ta say mê, mà đôi mắt khiến người ta say mê kia hiện đang phản chiếu hình ảnh của bản thân, bên dưới cái mũi phẳng phiu là một đôi môi độ dày vừa phải, hình dáng môi của Mộ Bắc rất xinh đẹp, môi trên mỏng hơn môi dưới một chút, dùng một câu thịnh hành trên internet thì là bờ môi khiến người khác muốn hôn nhất, điều này làm cho anh nhớ tới nụ hôn không giống hôn của hai người tại bờ biển trước kia.
Nụ hôn kia cũng không sâu, chỉ là môi chạm môi mà thôi, nhưng là đến bây giờ anh vẫn còn nhớ được cảm giác khi môi của Mộ Bắc chạm vào môi mình, mềm mại, mang theo nhiệt độ hơi lạnh, tại mảnh bờ biển kia anh gần như là nghe thấy được âm thanh trái tim của mình.
Lúc này Mộ Bắc đang chăm chú nhìn anh, trong mắt mang theo sự dịu dàng rõ rệt, khiến anh nháy mắt thất thần một chút, tại ánh nhìn chăm chú kia anh đột nhiên đứng lên, loại cảm giác này giống như lúc anh đang ở bờ biển vậy, xa lạ rồi lại khiến người ta nhịn không được muốn thăm dò nhiều hơn.
“Em đỏ mặt này.” Mộ Bắc lên tiếng đánh vỡ bầu không khí có chút ái muội này, hắn ngạc nhiên mà nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của Mộc Nam, nói xong còn vươn tay ra sờ sờ hai má của anh.
Mộc Nam bị hắn nói mới bừng tỉnh, phát hiện ra mình nhìn Mộ Bắc đến xuất thần, bây giờ ngón tay của đối phương còn trên mặt mình, cảm giác hơi lành lạnh, anh hơi xấu hổ đẩy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình ra, mắng “Sờ cái rắm ấy mà sờ.”
Mộ Bắc bị đẩy ra cảm giác hơi thất vọng mà nhìn tay của mình, hắn đứng thẳng người lên, nghiêm trang nói “Tôi sờ mặt của em chứ không có sờ mông.”
Mộc Nam: “…” Mẹ nó thật là muốn đập hắn quá mà.
“Anh nhanh chóng trở về với Tô Văn Khanh bọn họ đi, mất công lát nữa Mộc Tiểu Quy thức dậy lại nhìn thấy anh.” Mộc Nam không muốn nói tiếp với hắn nữa, cho dù mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng anh cũng cảm thấy không có cách nào tiếp thu ngay lập tức được, anh cần thời gian và không gian để bình tĩnh lại.
Mộ Bắc nghe vậy liền nhíu mày nhìn hắn nói “Mộc Tiểu Quy thấy tôi thì làm sao? Nó cũng thích tôi, hơn nữa tôi còn là cha của nó, ba người chúng ta nên ở cùng nhau mới đúng.”
“Ai muốn ở cùng anh chứ tên khốn kiếp kia!”
“Em đã nói là tôi muốn ở đến bao lâu cũng được.”
“Không cần đánh trống lảng, vấn đề bây giờ là anh có phải cha của Mộc Tiểu Quy không cũng không quan trọng, quan trọng là…”
“Tôi chính là cha của nó.” Mộ Bắc đánh gãy anh, hắn rất kiên trì trong chuyện này.
“Được.” Mộc Nam lười tranh cãi cùng hắn “Coi như anh là cha của nó đi.”
“Cái gì mà coi như chứ? Em có đi học không vậy?” Mộ Bắc bất mãn với cách nói này của anh.
“Anh im miệng cho tôi!” Mộc Nam không nhịn nổi nữa liền chửi “Nói thêm câu nữa tôi liền đuổi anh ra ngoài.”
Mộ Bắc: “…” Vậy thì câm miệng vậy.
Thấy hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Mộc Nam mới tiếp tục nói “Nếu Mộc Tiểu Quy tỉnh giấc, anh muốn giải thích việc tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện trong này, tại sao Tô Văn Khanh ở đây mà Mộ Bắc Bắc lại biến mất như thế nào đây?”
“Cho dù bây giờ không nói thì sau này cũng phải nói thôi.” Mộ Bắc nói, Mộc Tiểu Quy là người cá, sang năm liền sẽ tiến vào thời kì phát dục, đến lúc đó muốn giấu cũng không giấu được.
“Tuy là như vậy nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, hiểu không?” Âm thanh của Mộc Nam có chút phập phồng, anh nhìn thẳng Mộ Bắc.
“Tôi biết.”
“Không, anh không biết, anh căn bản sẽ không biết tôi lo lắng chuyện gì.” Mộc Nam lắc đầu, “Nếu nó biết chuyện này, anh muốn tôi làm sao mà nói với nó là nó không có mẹ, chỉ có hai người cha? Làm sao tôi nói cho nó nghe là nó do tôi mang thai sinh ra? Nó không có mẹ! Có lẽ bây giờ nó còn không hiểu chuyện này, nhưng sau này thì sao? Nó có thể nghĩ rằng cha của nó là một con quái vật có thể mang thai hay không?” Nói đến những lời cuối, âm thanh của Mộc Nam trở nên rất áp lực, ánh mắt anh nhìn Mộ Bắc mang theo sự áp lực.
“Em bình tĩnh một chút.” Mộ Bắc thấy cảm xúc của Mộc Nam đột nhiên kích động lên vội vàng ôm chặt bờ vai của anh, thấp giọng trấn an “Mộc Nam bình tĩnh một chút, em không phải là quái vật, đừng nói lung tung.”
“Vậy tôi là cái gì?” Mộc Nam hỏi lại hắn “Không phải quái vật thì tại sao tôi có thể mang thai, tôi đúng là đàn ông mà đúng không? Nhưng mà là đàn ông thì tại sao có thể mang thai chứ? Anh nói cho tôi biết đi, tại sao tôi…” Anh còn chưa nói xong thì đã bị Mộ Bắc ôm vào lòng, đầu dựa vào vai hắn.
“Không phải, em không phải.” Mộ Bắc thấp giọng nói, hắn ôm chặt anh vào lòng “Đây là món quà mà ông trời ban cho chúng ta, bởi vì em khác những người khác nên chúng ta mới có thể có được món quà quý giá nhất.” Đó là bảo bối quý giá không gì sánh được.
Mộc Nam không nghĩ tới Mộ Bắc sẽ ôm mình, mọi lời nói đều bị cái ôm này chặn lại.
Mộ Bắc ôm hơi chặt khiến anh không quá thoải mái nhưng mà lại khiến anh cảm thấy rất an toàn, thực ra trong lòng anh thì anh cũng không hối hận vì đã sinh ra Mộc Tiểu Quy, thậm chí anh còn cảm ơn ông trời đã ban cho mình loại thể chất kì lạ này, bởi vì có nó mà anh mới có bảo bối quý trọng nhất của mình.
Nhưng mà anh chỉ cần nghĩ đến việc Mộc Tiểu Quy biết bí mật này, biết mình cũng không có mẹ sẽ nghĩ rằng mình chính là đứa con hoang như những người khác nói thì anh lại cảm thấy cực kì khó chịu.
Anh vẫn luôn cho rằng ngoại trừ mình, Trần Tấn Châu và Hàn Dực Dương ra thì không có người thứ tư biết bí mật Mộc Tiểu Quy là do anh sinh, nhưng lúc này Mộ Bắc lại nói với anh rằng còn có những người khác biết đến, mà còn biết rõ ràng hơn anh.
Vừa nghĩ tới việc sẽ có những người khác biết chuyện thì anh lại cảm thấy rất bất an, anh không sợ mình bị phát hiện, anh chỉ sợ Mộc Tiểu Quy sẽ vì vậy mà bị tổn thương cho nên mới không khống chế được tâm tình của mình, bây giờ bị Mộ Bắc ôm lấy mới hơi bình tĩnh trở lại.
Trừ bỏ Mộc Tiểu Quy, anh chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy với những người khác cả, tuy rằng anh cũng rất thân với Trần Tấn Châu và Hàn Dực Dương nhưng cũng sẽ không ôm ấp với bọn họ như vậy. Tay của Mộ Bắc vòng quanh lưng anh và đầu anh đều để người khác cảm nhận được ý muốn chiếm hữu của hắn, ngực của hắn cũng rất ấm, khiến người ta cảm thấy an tâm khó tả.
Mộc Nam cảm thấy tâm tình của mình bây giờ thật vi diệu, sau khi biết Mộ Bắc lừa mình rồi mà anh vẫn không ghét sự động chạm của hắn.
Nhưng mà!! Bây giờ đây cũng không phải là điều quan trọng!!
Mộc Nam vươn tay vòng ra sau lưng kéo tay Mộ Bắc xuống, sau đó đẩy hắn ra, rời xa hắn một tí rồi liếc nhìn hắn “Cách xa tôi ra một tí, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa?”
Mộ Bắc thực nghe lời buông ra, chỉ nhún nhún vai, dù gì cũng còn nhiều thời gian.
“Được rồi, anh đi nhanh lên đi, tôi phải bình tĩnh lại một chút,” Mộc Nam lại hạ lệnh đuổi khách “Lại không đi tôi sợ tôi không nhịn được mất.”
“Không nhịn được làm gì?” Mộ Bắc tò mò hỏi.
“Đánh anh!” Mộc Nam làm ra một biểu tình dữ tợn “Tuy rằng anh có lý do, nhưng mà anh lừa tôi cũng là thật sự, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh cũng không muốn nói chuyện với anh, anh nhanh chóng về với Tô Văn Khanh, cần làm gì thì làm đi.”
Mộ Bắc vừa nghe những lời này liền biết anh còn đang nghĩ đến tình trạng thân thể của mình, hắn cũng biết là không thể bắt Mộc Nam tiếp thu hắn ngay lập tức, đôi khi dồn ép quá lại khiến cho anh muốn chống đối lại, liền nói “Được rồi, vậy tôi đi trước.” Ngừng một chút hắn lại bổ sung thêm “Nhưng mà em phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?” Mộc Nam hỏi lại theo bản năng.
“Không được tiếp xúc quá thân cận với cái tên Hàn Dực Dương đó, tôi vừa nhìn liền biết tên kia không phải tốt lành gì rồi.” Nói xong còn hừ một cái tỏ vẻ bản thân mình rất bất mãn.
Mộc Nam có chút dở khóc dở cười, tâm tư của Hàn Dực Dương anh ít nhiều cũng cảm thấy được, anh cũng từng nói qua là bản thân mình không có ý kia, lại không ngờ là Mộ Bắc vừa gặp mặt hai lần liền đoán được tâm tư của đối phương.
“Anh nói nhiều quá, nhanh chóng cút đi dùm tôi.” Mộc Nam khẽ đẩy hắn một phen khiến hắn đừng kéo dài nữa, giờ này Mộc Tiểu Quy cũng sắp tỉnh rồi, nếu vừa đi ra ngoài lại trùng hợp gặp được thì đúng là “nhà nhà mừng vui” nha.
Đẩy xong rồi anh mới phát hiện Mộ Bắc vẫn còn đang mặc bộ quần áo ở nhà của anh, anh rút tay lại nhìn nhìn một chút, phát hiện ra tuy rằng đồ ở nhà mặc hơi rộng thùng thình nhưng so với chiều cao gần một mét chín của Mộ Bắc thì vẫn hơi nhỏ, khiến cho anh lại nhớ tới hình dáng cơ bụng và tuyến nhân ngư hoàn hảo của Mộ Bắc mà anh đã gặp ở bãi biển, ngoài ra anh còn nghĩ tới…
Mộ Bắc cảm giác được ông chủ nhỏ đang nhìn mình, ánh mắt lộ ra sự “mê đắm” liền len lén ưỡn ngực, khiến cho anh xem rõ dáng người mình đã vất vả lắm mới khôi phục lại được.
“Anh…có mặc qυầи ɭóŧ không vậy?” Mộc Nam nhìn Mộ Bắc, chần chờ hỏi, anh nghĩ đến cái qυầи ɭóŧ trẻ con vô cùng không phù hợp với hắn.
“…” Mộ Bắc nghe Mộc Nam nói liền đỏ lỗ tai, biết bản thân mình hiểu lầm ánh mắt ban nãy của anh liền mất tự nhiên tránh đi tầm mắt “Không.”
“…” Gân xanh trên trán của Mộc Nam lại xông ra “Anh là biếи ŧɦái hả?”
“Mặc qυầи ɭóŧ trẻ em mới là biếи ŧɦái ấy.” Mộ Bắc cãi lại.
“Làm như anh chưa bao giờ mặc ấy.”
“Lúc đó tôi bị biến nhỏ mà.” Mộ Bắc sờ sờ mũi, nghiêm trang nói “Bây giờ tôi lớn rồi, mặc không được.”
“…” Không biết có phải là ảo giác hay không mà Mộc Nam cứ cảm thấy những lời này của Mộ Bắc có ý nghĩa khác.
Lúc trước hành lý của Mộ Bắc để ở chỗ của Tô Văn Khanh, bây giờ chuẩn bị về lại thành phố S ông cũng mang theo hành lý của Mộ Bắc lại đây, Mộ Bắc thay đồ xong liền rời đi cùng Tô Văn Khanh bọn họ.
Ba người kia đi rồi, Mộc Nam lại cảm thấy mệt mỏi, anh nhắm mắt lại tựa vào ghế sa lông để giảm bớt sự xung đột trong tâm lý, bây giờ mọi chuyện khiến anh cảm thấy rất bất ngờ.
Lúc trước anh có nghĩ qua rằng nếu có một ngày nào đó người cha còn lại của Mộc Tiểu Quy đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, nếu đối phương biết sự tồn tại của Mộc Tiểu Quy thì có tranh đoạt Mộc Tiểu Quy với anh hay không, anh đã nghĩ đến tất cả những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, thậm chí còn nghĩ đến khả năng xấu nhất là cho dù phải ra tòa, đem chuyện mình mang thai sinh con này công bố với đại chúng thì anh cũng không muốn mất đi Mộc Tiểu Quy.
Anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại là như thế này.
Mộ Bắc lại là người cha còn lại của Mộc Tiểu Quy, hơn nữa qua biểu hiện của hắn thì có thể thấy được hắn cũng không muốn cướp Mộc Tiểu Quy đi mà là muốn ở cùng với bọn họ.
Nghĩ đến đây Mộc Nam lại cảm thấy đau đầu, trước khi biết chuyện này thì riêng nói về sở thích cá nhân, anh đối với Mộ Bắc là rất có hảo cảm, nếu Mộ Bắc không phản đối thì anh cũng muốn hẹn hò cùng hắn ta, Mộ Bắc cũng là người đầu tiên khiến anh nghĩ như vậy, nhưng mà sự thật lại luôn khiến người ta không kịp trở tay.
Đây đều là những chuyện gì vậy chứ? Sinh một đứa nhỏ, bây giờ lại tới một đứa lớn? Cái này có được tính là mua một tặng một không? Anh bất đắc dĩ mà cười, ngồi ở sô pha một lát để cho bản thân tỉnh táo lại.
“Lạch cạch” Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Mộc Tiểu Quy ôm cái gối ôm hình cá nóc của nó, trên người mặc bộ áo ngủ in hình cậu bé bọt biện cùng khoản với Mộ Bắc, mái tóc quăn rối bù lộn xộn trên đầu, nhóc nhìn thấy Mộc Nam đang ngồi ở sô pha liền chạy tới.
“Đại soái!” Mộc Tiểu Quy chạy tới, nhảy lên ghế sa lông ngồi cạnh anh.
‘Dậy rồi hả.” Mộc Nam vươn tay ôm nhóc vào lòng, một tay vuốt thẳng tóc của nhóc lại.
“Bắc Bắc đi rồi sao?” Mộc Tiểu Quy nằm lên trên bụng của anh hỏi “Sao đại soái không gọi con dậy? Bắc Bắc đi cái gì về vậy?”
Biến thành bướm bay đi rồi! Mộc Nam nghĩ thầm trong lòng.
“Ừ, Mộ Bắc đi về với bác Tô, thấy con còn chưa dậy nên không kêu con.” Mộc Nam nói, biết hôm nay Mộ Bắc đi nên tối hôm qua Mộc Tiểu Quy quấn lấy hắn nói chuyện đến hơn nửa đêm không chịu ngủ, nên sáng nay ngủ đến giờ mới dậy, cũng bỏ lỡ mất màn Mộ Bắc biến thân kia.
“Có thể gọi con mà.” Mộc Tiểu Quy rầu rĩ nói “Vậy khi nào thì Bắc Bắc mới về?”
“Cha cũng không biết nữa, Bắc Bắc cũng có nhà của mình mà.” Mộc Nam thuận miệng nói, vỗ vỗ lưng của nhóc “Thôi, đi đánh răng đi, chuẩn bị ăn sáng.” Bữa sáng Tô Văn Khanh mang đến vẫn còn để đây, mặc dù hơi nguội nhưng hâm lại tí vẫn ăn được.
“Vậy khi nào chúng ta mới đi thăm Bắc Bắc vậy cha?” Mộc Tiểu Quy lại hỏi.
“Khi nào rảnh rồi tính.”
Ăn xong bữa sáng, Mộc Nam đưa Mộc Tiểu Quy đến trường. Vốn là đã hứa là hôm nay sẽ dẫn nhóc đến sân bay tiễn Mộ Bắc nên đã xin nghỉ buổi sáng cho nhóc, bây giờ không đi tiễn thì dĩ nhiên phải đến lớp.
Mộc Nam vừa đưa Mộc Tiểu Quy đến nhà trẻ thì nhận được điện thoại của Hàn Dực Dương hẹn anh ăn cơm trưa, Mộc Nam phát hiện âm thanh của cậu ta nghe có vẻ mỏi mệt, từ lần bọn họ gặp Hàn Dực Dương ở ngoài tiệm bánh ngọt thì mấy ngày nay anh đều chưa gặp qua đối phương. Lúc mua bánh ngọt cho Mộc Tiểu Quy thì cũng nghe qua cô bán hàng nói đã hơn một tuần Hàn Dực Dương chưa ghé tiệm, anh đã gọi điện thoại cho Hàn Dực Dương, nghe Hàn Dực Dương nói là có việc phải về nhà, cụ thể là việc gì thì anh không biết.
Bây giờ nhận được điện thoại, Mộc Nam nghĩ việc kia chắc đã giải quyết xong rồi. Cúp điện thoại xong anh liền lái xe đến chỗ hẹn.