Edit: Dương Lam
"Nếu cô ấy không hiểu ý nghĩa hai chữ nhân từ, thì em sẽ chỉ cho cô ấy." Diệp Bộ Hàng ngây thơ cười nói.
"Cậu chắc chắn cô ta chưa biết thân phận của mình?" Mạnh Quý Tư hỏi, "cô nàng đó làm việc chu toàn còn hơn anh tưởng đấy."
Diệp Bộ Hàng lắc đầu: "Cô ấy chỉ như con dê con lạc mất phương hướng, nào có mưu mô ác độc như anh nói."
Mạnh Quý Tư thở dài: "Xem ra Diệp thiếu nhà ta cũng đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi."
"Em chỉ xem cô ấy như em gái." Diệp Bộ Hàng tự biết rõ tình cảm làm cậu đối xử tốt với Dương Từ chỉ vì muốn chuộc tội.
Mễ Khả Nhi gõ cửa: "Diệp thiếu, theo hiểu biết của tôi về Dương Từ, phần tình cảm này của cậu phải giữ cho kín, một khi để Dương Từ yêu cậu, rồi sau lại biết thân phận thật của cậu thì vẫn sẽ không màng hậu quả gϊếŧ người đấy."
Mạnh Quý Tư nhìn cô ấy, luôn cảm thấy nguyên nhân cô nghỉ việc không bình thường, "Từ khi nào mà cô hiểu rõ Dương Từ như vậy?"
"Mạnh tổng quên chuyên ngành của tôi là công nghệ thông rồi sao?" Mễ Khả Nhi nói, "mấy năm nay tôi làm quen với cô ấy trên diễn đàn, thủ đoạn cô ấy dùng để cùng Dương Tư Tư gây bất lợi cho đám minh tinh khác cũng coi như chứng kiến nhiều."
"Hacker Ong Mật cô ấy nói chính là cô?" Mạnh Quý Tư kinh ngạc.
Mễ Khả Nhi thoải mái gật đầu: "Mạnh tổng, sau này chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác."
Diệp Bộ Hàng ngẫm nghĩ những lời của Mễ Khả Nhi, phần tình cảm này nếu không nắm chắc cũng có làm sao, là cậu thiếu Dương Từ, lấy cả đời để trả chắc cũng đủ rồi.
--- ------ ---
Sau khi dẫn Lưu Bối Mông đi kí hợp đồng xong xuôi, Dương Từ bắt đầu suy tính tìm cơ hội cho bọn họ công khai.
Lưu Bối Mông được nghỉ không nhiều, nghỉ đông vừa hết sẽ vào lớp mười hai, không thể làm ảnh hưởng tới việc học của cô bé, nhưng trong nửa tháng ngắn ngủi, lại không có tài nguyên của công ty, chỉ dựa hết vào cô thì chắc chắn không được.
Đẩy xe lăn, suy nghĩ, cô hoàn toàn không nhìn thấy một nhóm toàn mỹ nữ đang hấp tấp đi tới.
"Hiểu Lệ, lần này cậu tham gia gameshow Tôi Là Võng Hồng lại có Dương Tư Tư ra mặt trấn giữ giúp, chẳng những có tiếng còn được quảng cáo miễn phí cho cửa tiệm, tuyệt đối mạnh hơn nhiều công chúa heo lười biếng bám đại gia Chu Nghệ Vi kia." Phạm Cát Cát ăn mặc thanh thuần đáng yêu, nhưng lời nói ra lại chẳng đáng yêu chút nào.
Du Hiểu Lệ đứng giữa đám mỹ nữ này vẫn có ít phong thái hạc trong bầy gà, cô ta vô cùng căm ghét Chu Nghệ Vi trời sinh tốt số, một đứa con gái nhà giàu mới nổi thích cứ thích khoe giàu trước mặt cô, cũng tức giận vì diện mạo hai người không chênh nhau mấy, nhưng bạn trai Chu Nghệ Vi lại hơn của cô ta rất nhiểu.
Cô khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, từ khi mới bắt đầu đến về sau có mâu thuẫn với Chu Nghệ Vi, cứ ba ngày hai lượt lại kích fan mình đi bôi đen Chu Nghệ Vi, nhưng nghe nói mấy ngày trước cô ta còn kí hợp đồng với Cát Tư rồi, cô đây thật muốn nhìn xem có Dương Tư Tư ở Cát Tư, thì Chu Nghệ Vi ngóc đầu thế nào trong giới giải trí này.
"Có thể đừng nói tới con heo xấu xí kia không, gần đây Dương Tư Tư rất thiếu tiền, tôi phải về làm việc thôi." Du Hiểu Lệ ngẩng đầu cao ngạo nói, "Phụ nữ ấy à, vẫn luôn phải dùng tiền của mình mới yên tâm thoải mái, tôi không có mệnh tốt như Chu Nghệ Vi, chỉ biết dựa vào đàn ông, hừ."
Lời này của Du Hiểu Lệ khiến Dương Từ ngồi trên xe lăn chú ý.
Lưu Bối Mông nhỏ giọng hỏi: "Chị, Chu Nghệ Vi bọn họ nói đó có phải người chị mới nói không?"
Dương Từ gật gật đầu: "Em cứ yên tâm, con bé Chu Nghệ Vi kia tuy EQ thấp thật, nhưng lòng dạ thẳng thắn, cũng không lười biếng vô sỉ như trên mạng nói đâu."
"Đúng vậy, nếu em giống Chu Nghệ Vi chị nói thì thà ở nhà sống cuộc sống của thiên kim tiểu thư, cần gì phải ra ngoài để bị mắng." Lưu Bối Mông nói hâm mộ.
Dương Từ nhìn cô bé: "Mới nãy Du tổng có nói một câu rất đúng, bất kể đàn ông hay phụ nữ, dựa vào bản lãnh của mình tự kiếm ra tiền mới có thể yên tâm thoải mái."
Lúc đi ngang qua nhau, Du Hiểu Lệ nhận ra Dương Từ: "Không phải quản lý của đại tiểu thư Chu Nghệ Vi của chúng ta đây sao?"
"Du tổng." Dương Từ coi như lễ phép chào hỏi.
Phạm Cát Cát đẩy xe lăn của Dương Từ một cái, "Tiếng Du tổng này cô cũng xứng gọi sao?"
Dương Từ bị bất ngờ không kịp đề phòng, Lưu Bối Mông cũng không nghĩ sẽ có chuyện như thế, tay chân chưa kịp chạm vào thì Dương Từ đã bị đẩy đi mấy bước xa.
Còn hướng về phía đối diện Côn Tẫn.
Dương Từ biết giờ không thể thắng xe kịp, tất phải đυ.ng vào trước ngực Côn Tẫn, trừ phi mình đổi hướng xe, nhưng nếu đổi hướng thì sẽ hướng xuống cầu thang máy chỉ cách tầng hầm tầm ba mét.
Cô không chút do dự đổi hướng xe, trong khoảnh khắc xe lăn trượt về hướng đầu thang máy, cô nhắm hai mắt lại.
Không có cảm giác rơi xuống như trong suy nghĩ.
"Thật là chán sống." Côn Tẫn mắng to.
Dương Từ nhìn đầu nhìn qua, là Côn Tẫn kéo xe lăn của cô lại.
"Tôi còn tưởng anh chờ không kịp ngày tôi chết đấy." Dương Từ lạnh nhạt nói.
Lưu Bối Mông vội chạy tới nhận xe lăn, lo lắng hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"
Dương Từ lắc đầu: "Đi thôi, chúng ta tới công ty an ninh chọn một vệ sĩ giỏi."
"Cứ thế bỏ qua cho hung thủ tổn thương mình, không giống phong cách của cô nhỉ?" Dương Tư Tư đi tới, kéo tay Côn Tẫn, hung ác trừng anh ta một cái, mới nãy cứu Dương Từ làm khỉ gì?
"Cô nói đúng rồi đấy." Dương Tư đáp lại.
Lưu Bối Mông vội khuyên can: "Chị, tha được cho ai thì tha đi." Nơi này chị có hai người là cô bé và Dương Từ, nếu đánh nhau thật chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ.
Gương mặt dịu dàng của Dương Từ lộ nụ cười mỉm, nói: "Phạm Cát Cát, Ngô Nghiêu, Ngô tổng, cô còn nhớ không?"
Phạm Cát Cát cao ngạo nói: "Ngô tổng là bạn trai của tôi."
"Là bạn trai cũ chứ nhỉ, cô đi xem lại đi, có hình Dương Tư Tư và Ngô Nghiêu trắng trợn thuê phòng rồi kìa." Dương Từ nhìn vẻ ngọt ngào của Dương Tư Tư, nói tiếp, "Côn Tẫn, chúc mừng, dáng người Tư Tư đẹp lắm đấy."
Dương Tư Tư sợ hãi, cô xuất đạo bảy năm không phải chưa từng có scandal, lúc mới vào nghệ đắc tội một tiểu hoa đán đang lên khi ấy, fan của cô ta liền làm tạo một trang web tung tin thất thiệt về cô, sau đã bị Dương Từ tìm người khóa lại.
Bây giờ sao lại xuất hiện?
"Cô đã đồng ý với tôi, trang web đó sẽ không xuất hiện lại rồi mà." Dương Tư Tư đổ đầy mồ hôi tay, khẩn trương vô cùng.
Dương Từ cũng nói: "Dương Tư Tư, chuyện trang web lần trước là Ong Mật đè xuống cho cô, tôi vẫn luôn đưa thêm tiền cho Ong Mật, là do cô ép tôi quá, hại tôi mấy ngày liền không có đồng nào, tất cũng không dư tiền đi nuôi một hacker, cô ta lại không phải Lôi Phong sống, không trả tiền sao có thể bắt cô ta làm việc cho tôi được?"
Dương Tư Tư kéo tay Côn Tẫn: "Phải làm sao bây giờ?"
Côn Tẫn đáp: "Yên tâm, dù có chuyện gì vẫn còn anh bên em."
Phạm Cát Cát thì đã mở máy vào địa chị web đó, càng nhìn trong lòng càng dâng lên một ngọn lửa vô danh, vốn cô chính là người bên cạnh Ngô Nghiêu lâu nhất, nhìn lại thời gian trong hình, không phải chính là thời gian cô ta náo loạn chia tay cùng Ngô Nghiêu đó sao?
Nếu không có Dương Tư Tư, có thể giờ cô ta đã là Ngô phu nhân khiến đám con gái không ngừng hâm mộ rồi.
Du Hiểu Lệ cũng thấy ảnh chụp, vội nói: "Cát Cát, cậu cũng đừng nên tin, lỡ là photoshop thì sao, chị Tư Tư có Diệp gia hỗ trợ, tiền độ thông thuận dễ dàng, cần gì phải dựa vào quy tắc ngầm với Ngô Nghiêu?"
"Vậy ý Du tổng tức Phạm Cát Cát và Ngô Nghiêu quen nhau là quy tắc ngầm? Theo giải thích của cô thì Phạm Cát Cát là người tiền đồ không thuận phải dựa vào thế lực và tiền tài của Ngô tổng mà bán đứng thân thể hử?" Dương Từ nhanh giọng.
Phạm Cát Cát giận đến muốn giơ chân.
Du Hiểu Lệ vội nó: "Sao tôi lại có ý đó được chứ?"
"Câu quy tắc ngầm mới nãy là chính miệng cô nói ra đấy nhé." Dương Từ thêm vào.
Phạm Cát Cát điên tiết quất thẳng túi xách vào mặt Du Hiểu Lệ: "Tiện nhân nhà cô, tôi đã sớm không ưa cô rồi, không phải dụ dỗ được Vương Lôi sao? Vương Lôi tuy có tiền, nhưng có thể so với Tô Dật Thần? Tôi thấy cả đời này cô cũng chỉ có thể xách giày cho Chu Nghệ Vi thôi?"
Du Hiểu Lệ ủy khuất nói: "Phạm Cát Cát, rốt cuộc cô cũng nói lời thật lòng, vậy mà mấy năm nay tôi còn đối với cô không tệ."
"Lần trước tôi nên tin Chu Nghệ Vi, đến người bạn thân nhất cô cũng có thể mang lên mạng ngày ngày bôi đen cô ta, cô căn bản không coi tôi là người, bị quy tắc ngầm phải là cô mới đúng." Phạm Cát Cát tức giận nói.
Thừa dịp bọn họ cãi vã, Dương Từ đẩy xe lăn tới chỗ đám người Lý Tư vừa tới xem náo nhiệt: "Không phải cô đang có buổi livestream sao? Vẫn chưa chiếu? Võng Hồng mâu thuẫn nội bộ, fan của cô sẽ tăng rất nhanh không chừng."
"Cô coi tôi là người ngốc à?" Lý Tư ra vẻ nôn mửa, bên kia đang tranh cãi to tiếng như vậy, cô không qua khuyên can là bo bo giữ mình, nếu giờ còn livestream thì phải chịu cái tiếng lợi dụng bạn bè.
Dương Từ lại nói: "Smart phone bây giờ đều dùng màn hình cảm ứng, không cẩn thận bấm sai cũng là chuyện có thể về tình có thể thông cảm. Huống chi hai con chó mẹ gây gổ đâu cần hình ảnh, chỉ tiếng thôi cũng đã đủ chấn động rồi, đúng không?"
Lý Tư cảm thấy Dương Từ nói có đạo lý, lấy điện thoại ra bấm chọn quay video, bắt đầu livestream.
Bên kia, Phạm Cát Cát và Du Hiểu Lệ tranh cãi rất lớn, Phạm Cát Cát bị dồn ép cũng kéo cả Dương Tư Tư vào mắng chung: "Tiện nhân nhà cô, cướp Ngô Nghiêu của tôi, còn tưởng tưởng thanh cao lắm chứ, hóa ra cũng là mặt hàng như đám tiện nhân kia thôi."
Dương Tư Tư nào có thể chỉ như Phạm Cát Cát, không quan tâm đến cô ta, rời đi luôn.
Phạm Cát Cát chỉ có thể tiếp tục ồn ào tranh cãi với Du Hiểu Lệ.
Dương Từ dần rời khỏi trận chiến này, nhìn lượng người xem livestream càng lúc càng tăng, trong lòng không rõ là vị gì.
Vốn là một cô gái xinh đẹp ra dáng lại có thể lập tức biến thành chó điên chó dại chó lên cơn cắn xé lẫn nhau. Đây chính là thế giới của cô, dù không muốn ngập trong những thứ bẩn thỉu này thì trên người cũng đã đầy bùn đen, rửa không sạch được.
"Trong giới giải trí thật chẳng lẽ không có bạn tốt?" Đôi mắt xếch của Lưu Bối Mông nheo lại, ẩn đầy lo lắng.
Dương Từ nhìn cô bé: "Công chúa nhỏ mới ra khỏi tháp ngà voi thật quá non nớt, em thật là, tốt đẹp đến khiến chị cũng không bằng lòng bỏ vào trong giới thùng nhuộm lớn như giới giải trí này."