Chương 14: Nhân viên vệ sinh Lưu Bối Mông

Dương Từ hài lòng xách quần áo rời đi, con người có ba cái gấp, huống hồ nãy còn phải trì hoãn tại cửa tiệm kia lâu như vậy.

Cô vào một nhà vệ sinh dành riêng cho người khuyết tật, Diệp Bộ Hàng nói sẽ chờ bên ngoài, nhưng lúc đi ra lại đến cái bóng của cậu ta cũng không thấy.

Vốn là Diệp Bộ Hàng đang nhàn nhã đứng chờ bên ngoài, lại trùng hợp gặp Tô Dật Thần mới bước ra khỏi tiệm quần áo vừa nãy.

Tô Dật Thần vừa trông thấy Diệp Bộ Hàng liền hỏi: "Diệp thiếu, anh muốn trả thù Vãn Vãn sao? Chuyện năm đó đúng là Vãn Vãn có hơi cố chấp, nhưng dù sao thì vẫn do cậu chạy xe không bằng lái trước."

Diệp Bộ Hàng mới tìm một tiệm cà phê, dẫn Tô Dật Thần vào phòng riêng, hỏi: "Tô thiếu này, Dương Từ là em gái họ của anh nhỉ?"

Tô Dật Thần gật gật đầu: "Tô gia dù không quyền thế bằng Diệp gia nhà anh, nhưng nếu thật đối mặt, Diệp gia chắc chắn cũng tổn thất không ít đâu."

"Việc này Tô thiếu cứ yên tâm, Dương Từ gặp phải hoàn cảnh, tính cách như hôm nay có một phần nguyên nhân do tôi, tôi sẽ không trả thù cô ấy, tôi chỉ muốn thấy cô ấy hạnh phúc, vì sợ giờ cô ấy không có bạn bè, không có người thân, nếu cứ với tính cách hiện giờ sớm muộn sẽ lại bị hãm hại." Diệp Bộ Hàng trả lời.

Đôi mắt nghiêm khác của Tô Dật Thần có vẻ nghiền ngẫm: "Vậy sao Diệp thiếu phải giấu diếm thân phận để tiếp cận Dương Từ?"

"Vì với tính cách của cô ấy bây giờ, nếu biết thật, sợ sẽ lột da rút gân tôi mất." Trong bụng Diệp Bộ Hàng rất rõ điều này.

Tô Dật Thần tiện tay gõ thanh trúc, nói tiếp: "Diệp thiếu, tôi có thể giúp anh che giấu thân phận, chỉ là, bạn gái tôi không có hứng thú hay sở thích gì, duy chỉ thích diễn xuất, sau này công việc của cô ấy còn cần anh giúp đỡ nhiều hơn."

Diệp Bộ Hàng gật đầu: "Sau này tôi và cô ấy đều là nghệ sĩ dưới trướng DươngTừ, tự nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi."

--- ------ ------ ------ ------ -----

Chờ ở cửa nhà vệ sinh mãi không thấy Tề Hải, trong lòng Dương Từ chợt xuất hiện một ngọn lửa không tên.

Cô ảo não đẩy xe lăn tới trước bồn rửa, dùng nước lạnh rửa mặt, hi vọng có thể tưới tắt đi ngọn lửa mơ hồ trong lòng.

Nhưng việc không như tính toán, nhìn người trong gương, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp nhưng lại tàn phế không thể tự bước đi, cô lại vẩy mạnh nước vào người trong ấy.

“E

Qeserser”

Tiếng hát êm ái trầm bổng, cảm giác đây không phải nhà vệ sinh, mà là trong lễ đường tại thủ đô Vienna.

Đột nhiên tiếng hát dừng lại, một cô nữ mặc đồng phục lao công nhìn thấy Dương Từ, vối cúi người chào: "Xin lỗi chị, em tưởng không có ai, có phải là hát khó nghe lắm không?"

Dương Từ rất hưởng thụ âm thânh ôn uyển nhẹ nhàng thế này, cảm giác như đặt mình trong cái tĩnh lặng của rừng mưa nhiệt đới, được gắn kết với tự nhiên, lại nhìn khuôn mặt cô bé, nổi bật nhất là đôi mắt phượng hơi xếch, không như đôi mắt hai mí của đám minh tinh, kiểu mắt mị hoặc của cô bé thể hiện rất tuyệt nét xinh đẹp lại yên tĩnh của phụ nữ Á châu.

"Em hát rất hay." Dương Từ thật lòng khen ngợi, "nhưng chị thấy em chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, sao lại đi quét dọn nhà vệ sinh trong cửa hàng."

"Bà nội em là lao công trong cửa hàng này, bà em bị bệnh, đúng lúc em đang nghỉ đông, nên tới làm việc giúp bà." Lưu Bối Mông trả lời.

Dương Từ hỏi tiếp: "Ba mẹ em đâu?"

"Từ nhỏ em đã không có ba mẹ, là bà nội nuôi em lớn lên, nhưng tới tháng sáu sang năm là em đủ tuổi trưởng thành, có thể tự tìm việc làm được rồi." Lưu Bối Mông nói rất ngây thơ, "tiền lương lao công ở cửa hàng này cao lắm đó, bao giờ em đi làm sẽ mua cho bà nội một bộ quần áo mới."

Dương Từ tính đến điều kiện của cô bé, nói: "Em hát rất hay, sao không thâm gia các giải ca nhạc?"

"Bà nội không muốn em lộ mặt bên ngoài nhiều."

"Nhưng nếu làm minh tinh có thể tự mở buổi biểu diễn, sẽ có rất nhiều tiền, bà nội em sẽ không phải làm công việc vất vả thế này." Dương Từ buông lời dụ dỗ Lưu Bối Mông, như yêu quái(*) lừa gạt trẻ em.

(*) Nguyên văn: "quái thục thử" (怪蜀黍), bạn nào biết từ này chỉ giúp mình nhé.

Lưu Bối Mông đeo găng tay: "Ngại quá, em còn mấy phòng vệ sinh chưa dọn, không tán gẫu với chị tiếp được."

"Vậy có wechat hay QQ không? Thêm nick nhé." Nữ sinh hiểu chuyện biết điều, ngoại hình xinh đẹp thanh nhã, lại hát hay đến muốn bùng nổ thế này, Dương Từ tất không thể bỏ qua.

Nhưng Lưu Bối Mông lắc đầu: "Em không có điện thoại."

"Nếu vậy, thì điện thoại của chị cho em này, cầm đi." Dương Từ xóa mật khẩu, đưa máy lại cho cô bé.

Lưu Bối Mông lắc đầu nguầy nguậy: "Vô công bất thụ lộc, em không thể nhận được."

"Tôi đã bảo sao lại có tiếng nói nghe quen vậy chứ? Không phải học sinh đứng đầu Lưu Bối Mông lớp chúng ta đây sao? Sao lại mặc đồ lao công, đang dọn vệ sinh đấy à?" Rồi có mấy nữ sinh đứng trước cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt vênh váo hống hách