Chương 7

Khi Lâm Hiên tỉnh lại, cậu ta đã được người ta đưa đến bệnh viện, cậu ta vừa mở mắt đã nhìn thấy Khương Cảnh đang ngồi ở một bên trong tay cầm một quả táo đỏ, cẩn thận gọt từng chút.

"Tại sao lại là anh?" Đồng từ Lâm Hiên co rụt lại, mặc dù nhà họ Khương là một gia đình bình dân nhưng tốt xấu gì thì Khương Nguyên cũng là con vợ cả, đứa con riêng không biết chui ra từ đâu mà cũng xứng tới bệnh viện canh chừng cho cậu ta!

Khương Cảnh thu hết sự khinh rẻ của Lâm Hiên vào trong mắt, hắn cười lạnh một tiếng: "Không phải tôi thì còn có thể là ai, bây giờ Khương Nguyên đang tình ý mặn nồng cùng Lâm Lang. Nếu như là anh ta tới, cậu cho rằng cậu còn có thể yên ổn nằm ở đây sao?"

Lâm Hiên nghe vậy thì cả người run lên, miệng vết thương bắt đầu trở nên đau xót. Ngay lúc này, nếu cậu ta còn dám tới gần Khương Nguyên thì Lâm Lang tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu ta.

Lúc này, Khương Cảnh đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Có phải cậu đang có điều tò mò rằng vì sao lại xui xẻo bị bắt đúng lúc như vậy?"

Lâm Hiên ngẩn người, đúng vậy, vì sao Lâm Lang lại trở về đúng lúc như vậy, rõ ràng còn phải ở ngoài rất lâu nhưng tại sao lại đột nhiên về nhà?

Cậu ta nghi hoặc nhìn về phía Khương Cảnh, không ngờ đối phương lại thoải mái hào phóng nói: "Tôi mật báo."

"Anh!" Lâm Hiên nắm chiếc gối lên định quăng ném qua nhưng lại bị Khương Cảnh nghiêng đầu tránh đi, Lâm Hiên mắng: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì, làm vậy có lợi gì cho anh hả?"

Khương Cảnh ung dung khom lưng nhặt chiếc gối trên mặt đất lên: "Tôi đang giúp cậu đấy thôi, nếu hai người công khai nɠɵạı ŧìиɧ, gạo nấu thành cơm, vậy thì lấy tính cách của Lâm Lang, sao có thể tiếp tục ở bên cạnh Khương Nguyên được nữa. Đến lúc đó hai người bọn họ ly hôn, vậy không phải cậu sẽ danh chính ngôn thuận mà thượng vị à."

Lâm Hiên tưởng tượng thấy cũng đúng thật là như thế, nhưng Lâm Lang… Cậu ta cắn chặt răng, Lâm Lang không phải là người dễ dàng buông tay!

"Thật đáng tiếc." Khương Cảnh thấy vẻ mặt Lâm Hiên thay đổi liên tục, tiếp tục nói: "Tôi tìm phóng viên tới nhưng cậu lại bị người ta ném ra quá sớm, không thể chụp được ảnh gì làm chứng cứ, cũng không biết Khương Nguyên cho Lâm Lang uống bùa mê thuốc lú gì mà không bị đuổi ra khỏi nhà."

"Rõ ràng là Lâm Lang bá chiếm Khương Nguyên không bỏ!" Lâm Hiên tức giận bất bình nói: "Hắn ở ngoài kiếm tiền cho tốt là được rồi, còn trở về làm gì khiến người ta ngột ngạt."

Khương Cảnh không tiếp tục thảo luận những lời chửi bớt này với Lâm Hiên nữa, vốn dĩ mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu đã không giống nhau. Vì vậy đưa ra lời kiến nghị: "Một khi đã như vậy thì chi bằng chúng ta hãy cùng nhau hợp tác, theo như nhu cầu, cậu muốn Khương Nguyên còn tôi muốn Lâm Lang."

Lâm Hiên liếc nhìn hắn một cái: "Mặc dù tôi cảm thấy rất vui nếu chuyện ly hôn của bọn họ được thành công, nhưng một đứa con riêng như anh mà muốn cưới Lâm Lang sao? Quả là chuyện nực cười!"

Vẻ mặt Khương Cảnh trở nên lạnh lẽo: "Không có gì đáng để chê cười cả, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!" Dứt lời lập tức xé chiếc gối trong tay thành hai nửa khiến sợi bông bay lượn trong không trung.

Lâm Hiên nhíu mày suy nghĩ, hiện giờ cậu ta đã thân bại danh liệt nên không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể hợp tác với Khương Cảnh. Chỉ cần Khương Nguyên và Lâm Lang ly hôn, cậu ta sẽ có cơ hội.

Sắp tới Lâm Lang phải đến quân bộ mỗi ngày để hội báo tình huống ngoài tiền tuyến, Khương Nguyên nhân cơ hội lấy ra mấy quyển sách, ngồi dựa vào cửa sổ cẩn thận lật xem từng trang và cân nhắc nội dung bên trong, ý định tổng kết ra được tinh túy.

"Mười tên trai đểu khiến người ta chán ghét."

"Chuyện không được làm nhất trong hôn nhân."

"Một trăm sai lầm mà người yêu đương không biết."



Anh lật những trang sách này vài lần nhưng chưa thể lĩnh hội được tinh thần trong đó.

Ở nhà ăn không uống không, rảnh rỗi không làm việc, ở trong nhà của bạn đời, tiêu tiền của bạn đời, nɠɵạı ŧìиɧ đi bao nuôi người thứ ba, còn đối với bạn đời thì trừng mắt lạnh lùng, kén cá chọn canh… Những chuyện khiến người khác ghét cay ghét đắng anh đã làm hết nhưng tại sao lại không có tác dụng gì hết?

Khương Nguyên khẽ thở dài một hơi, anh cũng không muốn mỗi đêm phải nộp thuế đâu.