Chương 5: Chiếm đoạt (H)

Beta: Miki Tinh Nghịch.

Ngày: Th5 02/11/2023.

Cảnh báo! Những ai không thích đọc H có thể lướt qua!

.....

"Đau! Không muốn! Vũ Tử Minh, anh mau buông tôi ra!" Ân Lam cảm nhận được dị vật chậm chạp xâm nhập vào bên trong cơ thể, cảm giác phía dưới bị ép mở vô cùng khó chịu và đau đớn, nước mắt sinh lý ở trong hốc mắt như muốn trực trào ra ngoài.

Vũ Tử Minh sau khi đưa ngón tay vào liền giữ im bất động, cúi người hôn lên tấm lưng trần trắng như tuyết đó, để lại hàng loạt đấu hôn đỏ tươi khác nhau xong mới thỏa mãn bắt đầu di chuyển ngón tay.

"Dừng lại! Anh mau rút ra... Á!" Cảm nhận được ngón tay di chuyển bên trong cơ thể, Ân Lam bất lực cầu khẩn, sau gáy lại bất chợt bị cắn mạnh, pheromone từ nơi tiếp xúc truyền vào khiến cơ thể cậu lại một lần nữa mất hết sức lực không thể hành động.

Bởi vì cơ thể thả lỏng nên tần xuất di động ngón tay của Vũ Tử Minh càng ngày càng nhanh, đến khi cảm nhận được độ trơn nhất định rồi liền cho thêm một ngón nữa vào, tiếp tục khuếch trương khuấy đảo. Ân Lam bị hắn lật ngửa lại, không kịp phát ra tiếng đã bị hôn xuống, bao nhiêu âm thanh cứ như vậy chôn vùi giữa môi lưỡi.

Tiếng nước 'chậc chậc' đầy ái muội da^ʍ mỹ vang lên, Ân Lam bị ép buộc cùng hắn dây dưa, đầu lưỡi yếu ớt không thể phản kháng bị hắn bắt lấy dẫn dắt, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống dưới cằm cậu. Cả khuôn mặt cậu đỏ bừng lên không biết bởi vì nghẹt thở hay xấu hổ hoặc giận dữ, hai mày nhíu chặt lại khó chịu kiềm nén.

Vũ Tử Minh rời đi kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, chậm rãi vùi đầu vào cổ cậu gặm cắn, để lại không ít dấu hôn cùng vết răng, ngón tay phía dưới đã tăng thêm một ngón, liên tục không ngừng di động ra ra vào vào.

"Em xem, cơ thể em thành thật hơn cái miệng nhỏ bao nhiêu, bên dưới bị ngón tay tôi chơi đùa cũng ra thật nhiều nước!" Vũ Tử Minh nắm lấy nam căn nhỏ nhắn màu hồng nhạt của Ân Lam chậm rãi tuốt lộng, bàn tay khác vẫn không ngừng ra vào bên trong cậu.

"Không! Không phải vậy! Anh buông... a ưm!" Ân Lam nhìn thấy đối phương nắm lấy phía dưới cương cứng của mình liên tục lắc đầu muốn co chân lên lại bị hắn chặn lại.

"Không phải cái gì cơ? Nói dối là hư lắm đấy! Phải trừng phạt!"

Vừa dứt lời, bàn tay Vũ Tử Minh hơi siết chặt lại, tăng nhanh tốc độ tuốt lộng, mạnh mẽ bắt ép Ân Lam phải bắn ra. Nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đặc sệt trong lòng bàn tay, Vũ Tử Minh khẽ cười một tiếng, không ngại bẩn mà đưa lên liếʍ một cái.

"Ngọt lắm!"

Ngay sau đó hắn dùng bàn tay tràn đầy dịch nhờn chậm rãi xoa nắn nam căn sưng trướng đến lợi hại của mình, rút tay ra khỏi cơ thể Ân Lam, một phen kéo chân cậu gác lên vai mình.

"Không! Đừng mà! Đừng làm vậy! Vũ Tử Minh, dừng lại đi!" Ân Lam sắc mặt hoảng sợ nhìn động tác của đối phương liên tục lắc đầu, khuôn mặt hồng thuận do vừa mới bắn ra thoáng cái đã rút đi gần hết. Cả người cậu run rẩy giãy giụa muốn lui về sau, lại bị hắn gắt gao giữ chặt lại không cho di chuyển.

"Sao tôi có thể dừng lại được chứ? Ân Lam, mở mắt nhìn rõ xem, tôi biến em thành của tôi như thế nào!"

Vũ Tử Minh chống thẳng du͙© vọиɠ của mình trước cửa động, gác hai chân cậu trên vai mình, hai tay giữ chặt eo Ân Lam không cho cậu có cơ hội chạy trốn phản kháng, dưới eo dùng lực từng chút từng chút đâm vào.

"Không muốn! Đau quá! Buông tôi ra!"

Bên dưới giống như bị xé rách, dị vật vừa to lớn vừa nóng bỏng cường ngạnh tiến vào đẩy căng vách tường đến cùng cực, nước mắt sinh lý không khống chế nổi mà chảy ra, Ân Lam vô lực giãy giụa, lại không cách nào ngăn cản Vũ Tử Minh ngày một tiến vào sâu hơn.

Nhìn nam căn đã đi vào được một phần ba liền bị cản lại, Vũ Tử Minh cũng không gấp gáp đâm vào sâu hơn, cúi người hôn lấy những giọt nước mắt chảy ra của Ân Lam, giữ chặt cằm cậu ép mở hàm răng, đầu lưỡi nhẹ nhàng triền miên dây dưa, tựa như an ủi vỗ về, bàn tay khác ở trước ngực cậu xoa nắm viên đậu nhỏ, mang đến từng hồi tê dại kỳ lạ.

Dưới sự an ủi vuốt ve cùng pheromone kích phát kỳ phát tình, bên dưới Ân Lam liên tục tiết ra dịch trơn ẩm ướt, tầng tầng mị thịt cũng chậm rãi thả lỏng, nhường đường cho côn th*t tiến vào sâu hơn.

Vũ Tử Minh cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cậu, dưới hông tiếp tục dùng sức chen vào, nam căn chỉ thoáng chút đã đi vào hơn một nửa.

"Đau quá! Anh mau đi ra, không muốn! Ức, a!" Ân Lam đau đến cả mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu, hai chân đạp vào vai hắn muốn đẩy đối phương ra xa.

Vũ Tử Minh nhẹ nhàng rút ra đâm vào từng chút một, đầu lưỡi liếʍ đầu ngực Ân Lam, một tay giữ chân một tay xoa bóp bờ mông căng tròn của cậu. "Không ra được, em kẹp tôi quá chặt!"

côn th*t nhẹ nhàng ra vào, Vũ Tử Minh cảm nhận vách thịt ấm nóng mang đến từng hồi kɧoáı ©ảʍ tê dại sung sướиɠ, bên trong cúc huyệt như có hàng nghìn cái miệng nhỏ hút chặt lấy đại đồ vật của hắn khiến hắn không muốn dừng lại. Sau khi đưa đẩy tầm chục lần, cảm thấy huyệt động đã đủ trơn trượt, Vũ Tử Minh liền thúc mạnh hông một cái, cả nam căn to dài liền hoàn toàn tiến sâu vào bên trong.

"Áaa! Ức, đau... ra ngoài! Dừng lại! Đau quá!" Ân Lam đau đến trên trán đổ đầy mồ hôi, nước mắt một lần nữa tràn ra. Bên dưới cậu giống như bị xé rách làm đôi, cảm nhận thứ đồ vật nóng bỏng đáng sợ không chút thương tiếc chen vào xâm chiếm hợp làm một thể, sau đó còn không chút mềm nhẹ mà liên tục càn rỡ quấy đảo bên trong cơ thể cậu.

Bạch! Bạch! Bạch!

Vũ Tử Minh mạnh mẽ rút ra rồi lại đâm vào, mỗi một lần thúc hông đều như muốn đâm đến nơi sâu nhất, thậm trí hai viên tinh hoàn cũng muốn nhét vào bên trong. Hơi cúi người chặn lại tiếng kêu đau đớn của Ân Lam, một tay hắn du ngoạn trên người cậu đốt lửa, một tay khác nâng đỡ eo cậu lên khiến dương v*t to lớn ra vào dễ hơn.

"Ha, Ân Lam, em thật chặt quá! Như muốn siết đứt tôi vậy!"

"Cái miệng nhỏ bên dưới của em đang kêu gào tôi lấp đầy nó, em nói xem tôi có cần ra sức hơn nữa không?"

"Ân Lam, tôi đâm em có sướиɠ không? Có thích không?"

Vũ Tử Minh cúi người gặm cắn vành tai cậu, cảm nhận cơ thể dưới thân run rẩy liền cười khẽ, hơi thở ấm nóng phả ra, những lời nói dâʍ ɖu͙© cũng theo đó xuất hiện.

"Không! A.. ức, không phải, không muốn! A á, thả tôi ra... ư ức.." Ân Lam vô lực lắc đầu, bên dưới đau rát khiến cậu hiểu được tình huống hiện tại của bản thân là như thế nào, lý trí liên tục kêu gào cậu tỉnh táo phản kháng, cơ thể lại bị pheromone của đối phương chi phối, cùng lý trí giằng co muốn cậu thuần phục người trước mắt, dâng hiến bản thân.

Vũ Tử Minh càng thêm ra sức vận động, liên tục thay đổi góc độ đâm vào, muốn tìm ra điểm mẫn cảm của Ân Lam. Sau một hồi miệt mài đong đưa tìm hiểu, Vũ Tử Minh cuối cùng đã tìm ra, ngay khi qυყ đầυ chạm vào vị trí đó, vách thịt bên trong sẽ nhanh chóng co bóp lại.

"Đừng! Không được!" Cả người Ân Lam ửng hồng, làn da ngưng một tầng mồ hôi mỏng nhìn càng thêm trắng bóng quyến rũ, hai mắt trong suốt đỏ bừng rưng rưng nước, đôi môi đỏ bị cắn đến hơi sưng lên khẽ mở thấp thoáng lộ ra chiếc lưỡi hồng nộn ngọt ngào trốn tránh ở bên trong.

Nhìn Ân Lam bây giờ thật khiến Vũ Tử Minh cảm giác như hắn đã thành công vấy bẩn thiên thần tinh khôi trong sáng, lại không thể ngừng tơ tưởng nhớ mong, càng muốn đem cậu ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, buộc chặt cậu bên người để có thể chiếm đoạt bất cứ lúc nào hắn muốn.

Vũ Tử Minh hoàn toàn không để lời nói phản kháng của Ân Lam vào tai, sau khi tìm được điểm mẫn cảm của cậu liền không ngừng thúc hông đưa đẩy, chọc côn th*t thẳng vào nơi đó liên tục trừu sáp, nhìn cậu bé nhỏ nhắn hồng hào bên dưới của Ân Lam bắt đầu lần nữa ngẩng đầu dậy, Vũ Tử Minh nở một nụ cười hài lòng, bàn tay to lớn bao bọc gọn gàng du͙© vọиɠ của thiên sứ dưới thân, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Nhìn xem, tiểu tử dễ thương này lại thức dậy rồi!"

"A a, không.. buông ra.. a..." Từng hồi cảm xúc tê dại kỳ lạ ập đến, kɧoáı ©ảʍ không thể từ chối giống như thiên quân vạn mã đánh thẳng vào lý trí, mặc cho Ân Lam không muốn như thế nào đi chăng nữa, cơ thể vẫn thành thật dâng lên cảm giác.

Ân Lam cắn chặt bờ môi mình, ngăn chặn những âm thanh rêи ɾỉ xấu hổ thoát ra, nhắm chặt mắt nghiêng đầu qua một bên cam chịu, lại như muốn dùng sự im lặng để đáp trả.

...