Beta: Miki. Ngày: Th4, 03/01/2024. .... Ân Lam biết anh trai có thể đoán ra được một số chuyện, thêm đó, trên người cậu hiện tại đều là pheromone của Vũ Tử Minh, nồng nặc đến bất cứ người nào cũng đều đoán được.
"Phải."
Ân Tinh Quang siết chặt nắm tay lại rồi thả lỏng ra. "Hai người..."
Mặc dù rất không muốn chạm vào ký ức đen tối trong nửa tháng qua nhưng khi nhắc đến, Ân Lam liền không nhịn được mà cảm thấy tự ghê tởm chính bản thân mình, cậu cúi gằm mặt xuống đất tựa như một đứa bé làm sai chuyện.
"Tại sao lại chia tay với cậu nhóc Beta kia? Là Vũ Tử Minh ép em làm vậy đúng không?" Giọng nói của y có chút run rẩy nặng nề, càng lúc càng lạnh lẽo, cơn tức giận cũng càng thêm bành trướng.
Ân Lam gật đầu. "Là em có lỗi... với Tịnh Thiên." Vừa nói xong, nước mắt liền không kiềm chế được mà rơi xuống, bả vai cậu run rẩy nhè nhẹ, tiếng khóc chôn chặt trong cổ họng.
Thấy em trai mà bản thân mình cưng chiều từ lúc mới sinh đến giờ chịu ấm ức tủi thân, Ân Tinh Quang liền vô cùng đau lòng, vội vàng bước qua ôm lấy đứa em bé bỏng. "Ngoan, đừng khóc đừng khóc, mọi chuyện đã qua rồi! Không sao, anh ở đây!"
Cảm nhận thân nhiệt ấm áp của anh trai, Ân Lam liền không kìm nén được nữa, hai tay nắm chặt áo sơ mi của y, tiếng khóc tràn đầy đau đớn cứ vậy mà vang lên, nghe như xé ruột xé gan, khiến Ân Tinh Quang tự trách vì không thể bảo vệ cậu thật tốt.
"Anh à! Hu hu hu, em... là em có lỗi với Tịnh Thiên! Hu hu hu, em... đáng lẽ ra năm đó... năm đó em không nên yêu cầu cha mẹ nhận nuôi Vũ Tử Minh! Đáng lẽ..."
Đã rất lâu rồi y mới nhìn thấy em trai mình bật khóc nức nở như một đứa trẻ như vậy! Từ khi còn bé Ân Lam đã là một tiểu thiên sứ vô cùng hiểu chuyện, rất ít khi khóc nháo làm nũng điều gì với người lớn, càng không gào thét ăn vạ như những đứa trẻ cùng tuổi.
Đột nhiên thấy cậu khóc đến thương tâm khổ sở như này, Ân Tinh Quang đau lòng muốn chết. Tên khốn Vũ Tử Minh! Em trai y đến y còn không lỡ lòng khiến thằng bé buồn bã, vậy mà bây giờ lại bị tên khốn nạn đó hại ra nông nỗi như vậy, đáng chết!!
Ân Lam chỉ liên tục nói có lỗi với Tịnh Thiên, hối hận vì quyết định của bản thân mình hồi còn bé, sau đó khóc đến mệt mỏi liền ngủ thϊếp đi, cả người lại bắt đầu phát sốt. Ân Tinh Quang lo lắng gọi điện cho bác sĩ tư nhân, bảo đối phương nhanh chóng đến căn hộ kiểm tra cho cậu, nhận tiện khám xét một vài chuyện để kiểm chứng.
- ---------------------------
"Tam thiếu gia đây là do mệt mỏi quá độ, thêm đó cơ thể vừa mới trải qua một lần sốt nhẹ, bây giờ lại khóc nhiều dẫn đến mất nước, nên thành ra sốt nặng hơn. Tôi sẽ kê cho cậu ấy một đơn thuốc hạ sốt cùng bồi bổ cơ thể, đại thiếu gia cứ yên tâm." Bác sĩ Khương thu lại ống nghe nghiêm túc nói.
"Bác Khương, tôi còn muốn hỏi mấy chuyện khác, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi."
Bác sĩ Khương yên lặng gật đầu sau đó thu dọn đồ ra khỏi phòng ngủ. Ân Tinh Quang cẩn thận đắp chăn lại cho Ân Lam, chỉnh lại cánh tay đang truyền nước biển của cậu rồi mới đi ra ngoài.
"Thằng bé hiện tại đã... bị đánh dấu vĩnh viễn chưa?" Khi hỏi ra câu này, cả người y căng chặt như đi trên dây thép.
"Theo như nồng độ pheromone trên người tam thiếu gia thì có thể nhận biết, cậu ấy mới chỉ bị đánh dấu tạm thời. Bất quá, độ chấp nhận cùng bão hòa tin tức tố trong người thiếu gia rất cao, chứng tỏ Alpha đánh dấu cậu ấy có độ tương thích lớn, có lẽ tầm trên 90%, hoặc thậm chí là 95%."
"Cao như vậy?" Ân Tinh Quang có chút bất ngờ không thể tin được, lại nhanh chóng hỏi ra điều mà y lo lắng nhất. "Vậy hiện tại em ấy đã... đã mang thai chưa?"
"Chuyện này cần phải chờ thêm một thời gian để xét nghiệm và kiểm chứng, nhưng độ tương thích cao như vậy, nếu còn liên tục thắt nút và tạo kết bên trong khoang sinh sản, thì phần trăm mang thai rất lớn." Bác sĩ Khương dựa theo kinh nghiệm mà trả lời, mặc dù sắc mặt vị đại thiếu gia này sau khi nghe câu trả lời của cậu có hơi xấu đi nhưng với y đức lâu năm, ông không muốn nói sai sự thật, huống chi chuyện này là chuyện mà ai ai cũng biết.
"Được rồi, cảm ơn bác Khương, để tôi tiễn bác ra ngoài." Ân Tinh Quang nhận lấy đơn thuốc từ bác sĩ liền bình tĩnh gật đầu, đưa ông đến tận tầng hầm đỗ xe rồi mới quay trở lại.
Chụp hình đơn thuốc, Ân Tinh Quang gửi thẳng cho Hồ Úc, yêu cầu gã chạy đi tìm tiệm thuốc dựa theo ghi chú trên đó mà mua lấy một tuần thuốc, tiếp đó mua thêm một ít đồ ăn thanh đạm thích hợp cho người bị ốm.
"Ly Tống, cậu xóa hình ảnh bác sĩ Khương hôm nay đến đây khám bệnh hộ tôi."
Vân Ly Tống đang bận nghiên cứu đồng hồ tín hiệu của Ân Lam nhận được cuộc gọi của Ân Tinh Quang liền vò đầu lầm bầm một tiếng. "Rồi rồi rồi, tổ tông của tôi! Cậu chăm sóc Tiểu Lam cho tốt vào, đừng có để bị tên nào đó trộm mất nữa đấy!"
"Không cần cậu nhắc nhở đâu." Ân Tinh Quang lạnh lùng đáp lại rồi tắt máy.
Hồ Úc đang làm việc ở công ty nhận được mệnh lệnh của cấp trên liền nhanh chóng chạy đi mua đồ, sau đó phi như bay đến trước cửa căn hộ ấn chuông.
"Được rồi, hai ngày này tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi, nếu có hợp đồng cần ký hoặc chuyện quan trọng thì đến đây tìm tôi, còn những chuyện bình thường thì cậu trực tiếp quyết định, hoặc không thì chờ tôi đi làm lại rồi giải quyết sau." Ân Tinh Quang mở túi đồ ra xem xét, bình bình đạm đạm nhắc nhở.
"Dạ vâng thưa chủ tịch, tôi biết rồi." Hồ Úc nghiêm túc gật đầu.
"Vậy cậu về công ty làm việc tiếp đi."
"Vâng."
Ân Tinh Quang đóng cửa lại, sau đó lấy thuốc ra mang vào phòng, để trên tủ cạnh giường chờ khi nào Ân Lam tỉnh dậy thì uống, còn về phần đồ ăn thì trực tiếp đưa cho robot quản gia, để nó canh thời gian khi Ân Lam tỉnh dậy thì đi hâm nóng lại.
Ân Lam liên tục mơ thấy cảnh tượng lúc bé khi cậu gặp Vũ Tử Minh lần đầu, sau đó là một năm sống chung nhà của hai người. Trong mơ, Vũ Tử Minh bé xíu mở to mắt tròn nắm chặt tay cậu, vui vẻ nở nụ cười. "Lam à, sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu! Chúng ta sẽ sống chung một nhà! Có được không?"
Sau đó hình ảnh bỗng mờ đi, Vũ Tử Minh bé xíu dần trưởng thành biến thành Vũ Tử Minh đầy bá đạo tà mị kia, hắn nói. "Lam à, bây giờ em đã là của tôi rồi! Sau này hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, sinh cho tôi mấy đứa nhóc mập mạp dễ thương, cùng tôi sống trọn đời không rời xa nhau."
"Không, tôi không muốn! Không, anh tránh ra..." Ân Lam sợ hãi chạy trong giấc mơ, đâu đâu cũng là khuôn mặt đáng ghét của tên điên Vũ Tử Minh khiến cậu gần như tuyệt vọng, giọng nói hắn trực tiếp truyền vào đầu cậu, dù cậu có bịt chặt tai cũng vẫn có thể nghe thấy.
"Lam Lam à, tỉnh dậy đi! Lam Lam, Lam Lam!"
"Không!!!" Ân Lam mở bừng mắt dồn dập thở dốc, cả người cậu mồ hôi nhễ nhại, theo bản năng mà run rẩy sợ hãi.
"Lam Lam đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi! Em đã về nhà rồi, có anh trai ở đây, anh sẽ bảo vệ em!" Ân Tinh Quang đau lòng dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán cậu, động tác nhẹ nhàng lời nói dịu dàng.
"Anh... em vừa rồi mơ thấy... thấy..." Ân Lam chớp chớp hai mắt, có chút hoảng hốt nắm chặt tay Ân Tinh Quang, lời nói đến bên miệng đột nhiên không thể nói ra tiếp, chỉ có thể mím chặt môi.
"Không sao, chỉ là giấc mơ thôi." Ân Tinh Quang vỗ về bàn tay nhỏ đang giữ chặt tay mình. "Còn cảm thấy mệt mỏi khó chịu chỗ nào không? Vừa rồi em bị sốt cao, bác sĩ Khương đã truyền cho em một chai nước biển, nếu vẫn thấy khó chịu, vậy để anh truyền thêm một chai nữa."
"Em không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi." Ân Lam yếu ớt lắc đầu, chậm rãi thả lỏng lực đạo trên bàn tay.
"Nào, để anh đỡ em ngồi dậy, ăn chút cháo rồi uống thuốc vào, mau chóng khỏi bệnh. Ba mẹ ở nhà hay nhắc đến em lắm đấy, đừng để bản thân mang theo bộ dạng yếu đuối đến gió thổi cũng bay này của em về gặp hai người."
"Vâng."
Ân Tinh Quang nhận lấy cháo nấm từ robot quản gia, cảm nhận được cháo không quá nóng liền khuấy nhẹ chiếc thìa. "Nào cậu bé, có muốn anh trai đút cho không nào?"
"Không cần đâu, em tự ăn được." Ân Lam bật cười nhận lấy tô cháo, mùi hương thơm ngát của nấm khiến cậu có chút đói bụng, cũng không câu lệ với người nhà, nhanh chóng tự xúc ăn.
"Thuốc anh để ở đây, ba mươi phút sau khi ăn xong mới được uống thuốc." Ân Tinh Quang chia sẵn thuốc ra cho cậu, cực kỳ chu đáo mà nhắc nhở.
"Em biết rồi."
....