Cuối cùng, như Tùy Duyên quyết định, dọc theo dòng suối nhỏ đi lên núi, dọc đường nhìn thấy thức ăn, đều thu vào, mấy người Chiêu Đệ còn đeo gùi của nông gia, vừa vặn có thể bỏ ở trong gùi.
Cũng may vận khí của Tùy Duyên các nàng tốt, phát hiện một con suối nhỏ, hơi yếu ớt chảy nước ra ngoài.
"Nương, có nước kìa, có nước kìa!" Bất Hối vui mừng mà kêu.
Tùy Duyên cũng vui mừng, "Bất Hối, mau cầm ngân châm xem thử, có độc hay không!"
Sau khi Bất Hối cầm ngân châm thử một chút, càng vui mừng hơn, "Nương, không có độc!"
Tùy Duyên cũng cười, "Vậy thì tốt, mau chuẩn bị một chút, chúng ta ngủ lại ở chỗ này, một hồi nấu chút cháo, trước tiên chúng ta cứ chấp nhận buổi tối vậy đi!"
"Được!"
Nấu cháo nấu cháo, Quý Khôi bận mài cuốc, lưỡi liềm, sài đao.
Tùy Duyên dẫn theo mấy người Đông Ân, tiến vào trong rừng cây, tìm kiếm thứ có thể ăn.
Dù là gì cũng được. Tái đại nương ngồi ở một bên, để Bất Hối rửa mặt, lau tay cho nàng.
"Nha đầu Bất Hối, có phải ta rất vô dụng hay không?"
Cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không giúp được.
Bất Hối cười, "Nãi nãi, làm sao có thể chứ, ngươi là người đa mưu túc trí của chúng ta, ngươi không nhận thấy, chuyện gì nương đều phải hỏi ngươi sao? Ngươi là người quan trọng nhất của chúng!"
Lúc bầu trời hoàn toàn tối đen, bên dòng suối nhỏ khô ráo, đống củi đã hoàn toàn cháy lên.
Còn lấy mấy nhánh cây làm giường.
Sau khi ăn cháo, Tùy Duyên để Tái đại nương và mấy đứa bé, Đông Ân bọn họ ngủ trước, nàng và Quý thị Quý Khôi canh trước, tránh cho dã thú ẩn hiện, một chút phòng bị cũng không có.
"A Duyên......"
"Ân!"
"Chúng ta sẽ tốt hơn!"
Tùy Duyên cười, "Đúng, chúng ta sẽ tốt, bây giờ, chúng ta thật sự không thể quá buông lỏng, cho nên chỉ có thể đi đến nơi vắng vẻ!"
Quý thị gật đầu, “Muội tử, cho dù ngươi nói gì, ta và Quý đại ca của ngươi cũng ủng hộ ngươi vô điều kiện!"
Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, cả nhà bọn họ, tuyệt không do dự.
Sau nửa đêm, năm người Đông Ân thay ca Tùy Duyên, Quý thị, Quý Khôi, cho đến trời sáng.
Cả đêm bình an vô sự, khiến cho tinh thần mọi người đều phấn chấn.
Đối với tương lai tràn đầy lòng tin.
Nấu cháo, sau khi ăn, lại nấu đặt ở trong thùng gỗ, giữ lại buổi trưa ăn tiếp.
Có thể chứa nước cũng chứa đầy nước, tiếp tục gấp rút mà lên đường.
Lúc đoàn người Tùy Duyên tìm được niềm vui trong đau khổ, trên đường lớn nối liền Phục Hi thành với Phượng Hoàng thành, xuất hiện vô số thổ phỉ, liên tục gϊếŧ đốt cướp đoạt, làm đủ trò xấu.
Đi ba ngày ở trên đường, gạo mang theo, từ lúc mới bắt đầu là cháo, đến sau là nước cháo, vẫn phải ăn cho tới khi nào cạn, cuối cùng đến một trấn nhỏ có người ở —— Trấn Thanh Bình.
Vì không để người ta hoài nghi, Tùy Duyên cố ý tách khỏi Quý thị bọn họ, biến thành hai nhóm người.
Chia ra tìm khách điếm khác nhau ngủ trọ.
Bên kia là người một nhà, bên này, cũng thế.
Tái đại nương thành bà mẫu (mẹ chồng) của Tùy Duyên, Đông Ân bọn họ thành nhi tử của đại ca, đường ca, biểu ca nhà nương Tùy Duyên, gọi nàng cô cô.
Bất Hối vẫn là nữ nhi của Tùy Duyên, kêu Tái đại nương nãi nãi.
Chưởng quỹ là một lão đầu gầy gò, thấy có khách, nhiệt tình chào hỏi, con ngươi lại quay tròn nhìn lung tung.
Tùy Duyên nhìn ra, chưởng quỹ này không phải là một người tốt.
"Chưởng quỹ, chúng ta muốn hai gian phòng, lại cho chúng ta ít thức ăn!"
"Được!" Thức ăn cũng không khác thường, điểm này sau khi Tùy Duyên xác nhận, khiến mọi người yên tâm mà ăn.
Tùy Duyên tương đối lo lắng cả nhà Quý thị, mặc dù trên người bọn họ tổng cộng chỉ có năm lượng bạc, nhưng, ở trấn nhỏ nghèo khó này, chỉ sợ cũng là một khoản của cải kếch xù.
Phòng bếp. Diễn đnà êl uyqs ônđ
Chưởng quỹ lộ ra nụ cười mờ ám, "Lão bà tử, tối nay chúng ta phát tài rồi!"
Tức phụ của chưởng quỹ cười, "Lão đầu tử, một hồi ngươi nhất định phải cẩn thận, chỉ cần tiền của tới tay, người......" Lão bà tử nói xong, quẹt một cái ở trên cổ.
Chưởng quỹ gật đầu, "Ngươi yên tâm, trong lòng ta có tính toán, nhớ để các con chuẩn bị mê hương thật tốt!"
Hôn mê khách nhân, đoạt tiền bạc, băm khách nhân thành thịt băm, gói bánh bao nhân thịt người.
Có thể bán kiếm được một ít tiền. "Tốt!"
Đêm khuya.
Tùy Duyên để Tái đại nương và Bất Hối ngủ, mình dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đi đi lại lại rất nhỏ.
Tùy Duyên nhanh chóng dựa vào cạnh cửa, đợi người nọ cầm mê hương đến gần cửa, Tùy Duyên đột nhiên mở cửa, một cước đá hắn ngã lật mặt, lúc hắn chuẩn bị lên tiếng, một cước đạp hắn hôn mê, nhặt mê hương rơi trên mặt đất lên, kéo hắn vào phòng, thuận tay nhét mê hương vào trong lỗ mũi của hắn.
Phòng bếp.
Chưởng quỹ hơi bắt đầu gấp gáp, "Lão bà tử, vì sao đại nhi tử vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ là đắc thủ, tiền bạc quá nhiều?"
"Nếu không, ngươi đi xem thử?" Lão bà tử vội nói.
Chưởng quỹ cảm thấy có thể, "Vậy ta đi xem sao!"Đi tới trước cửa phòng Tùy Duyên.
Cửa phòng đóng thật kỹ, chưởng quỹ híp mắt, dán vào trên cửa cẩn thận nghe.
Tùy Duyên dùng sức kéo cửa ra, nắm lấy chưởng quỹ, lúc hắn sắp la lên, một chưởng đánh hắn hôn mê, kéo vào phòng, trói hắn và nhi tử chung một chỗ.
Lại cầm lấy một tấm vải, nhét vào trong miệng hắn.
Mặc dù như thế, Tùy Duyên vẫn không dám ngủ như cũ, dù sao, cũng không ai biết, có còn người thứ ba hay không.
Lão bà tử thấy đại nhi tử, trượng phu đi mà không trở về, không nhịn được gọi nhị nhi tử, tam nhi tử cùng đi nhìn xem.
Hai nhi tử gật đầu, cầm chặt đại đao xương heo, lặng lẽ đến gần.
Bốn phía yên tĩnh có chút rợn người.
Lúc hai người đến gần cửa phòng, hai mặt nhìn nhau, lấy mê hương ra, chuẩn bị thổi vào trong, hoàn toàn không chú ý tới Tùy Duyên ở sau lưng.
Khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đánh bọn họ bất tỉnh, kéo vào phòng, trói chung một chỗ với phụ thân, đại ca, trong miệng vẫn nhét đồ như cũ.
Lão bà tử thấy trượng phu vẫn chưa trở lại, chuẩn bị đi xem thử, lại thấy Tùy Duyên đứng ở cửa, bị dọa sợ đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi... ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
"Không làm gì, chỉ muốn hỏi mua ngươi một ít gạo, muối, dưa muối, mang theo ăn trên đường!"
"Ta... ta, ta......" Eri lê6 quy1 đôn69
"Không cần sợ hãi, bọn họ chỉ bị ta trói lại, không có gϊếŧ!"
Tùy Duyên nói xong, ném túi vải lên bàn, "Nhanh lên một chút, sự kiên nhẫn của ta có hạn!"
Lão bà tử nghĩ đến trượng phu nhi tử, tay run run giả bộ chuẩn bị gạo, muối ăn, dưa muối cho Tùy Duyên, Tùy Duyên cười lạnh, đánh nàng ngất xỉu.
Lúc trời sáng, Tùy Duyên đứng ở bên cửa sổ, nhìn cả nhà Quý thị đi ra khỏi khách điếm, đi tới ngoài trấn, khẽ nhếch môi.
Dẫn theo Tái đại nương, Bất Hối, Đông Ân bọn họ đuổi theo.
Tụ hợp ở bên ngoài trấn.
Có gạo, muối, dưa muối, Tùy Duyên đột nhiên cảm thấy, tất cả đều sẽ tốt hơn.
"Quý di, tối hôm qua, các ngươi ngủ ngon giấc không?" Bất Hối hỏi Quý thị.
Quý thị bật cười, "Không được, bắt chuột cả đêm, các ngươi thì sao?"
"Chúng ta cũng không tốt, có rất nhiều chuột!"
Đưa mắt nhìn nhau, sau khi bừng tỉnh hiểu ra, nở nụ cười.
Ở đây, hình như khô hạn không nghiêm trọng, dòng suối nhỏ cũng bắt đầu có nước, nhưng rất ít.
Tùy Duyên nghĩ, tiếp tục như vậy, trải qua bốn năm ngày, liền có thể ổn định lại rồi.
"Van cầu các ngươi, cứu phụ thân ta đi, phụ thân ta không xong rồi, người tốt bụng, cho phụ thân ta một chút nước uống đi!"
Từ sau một cây đại thụ ven đường, một cô nương cả người bẩn thỉu chạy ra, ngăn đường đi của đám người Tùy Duyên lại, ra sức cầu xin.
Tùy Duyên nhìn nhìn nàng, mặc dù xiêm áo nàng dơ bẩn, nhưng, toàn thân, mang một luồng quý khí, đôi mắt càng thêm trong sáng, cởi ống trúc trên người xuống, đưa cho nàng.
"Cảm ơn, cảm ơn!"
Nói xong, nhận lấy ống trúc trong tay Tùy Duyên, trước cầm đi cho phụ thân nàng uống.
"Phụ thân, người uống nước!"
Tùy Duyên vốn không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà khi nàng chạy ra, hình thêu trên làn váy dơ bẩn của nàng bị gió thổi lên, là thêu hai mặt tinh xảo.
Nghe Hạo Nhiên ca nói, ở Đại Chu, thêu hai mặt, chỉ có gia đình phú quý mới dùng nổi.
Phú quý......
Nghĩ đến, là gặp phải phiền toái, chạy thoát thân.
"Đông Ân, còn cháo không?"
Đông Ân gật đầu, "Còn một chén!"
"Đi đưa cho cô nương kia đi, nhớ cầm chén về!"
Chén của bọn họ vừa vặn, thiếu một cái, nên có một người không thể ăn cơm đúng giờ!
Đông Ân gật đầu, bưng bát cháo đi tới, "Duyên di nói, bảo ta đưa chén cháo này cho ngươi, ngươi mau cho phụ thân ngươi ăn đi, sau đó trả chén cho chúng ta!"
Tần Uyển Du nhìn Đông Ân, lại nhìn nhìn Tùy Duyên cách đó không xa, "Cảm ơn!"
Đưa tay tiếp nhận, đút phụ thân nàng ăn cháo.
Ăn cháo, lão đầu liền có hơi sức kêu, há miệng liền kêu, "Tiểu......"
"Phụ thân, ngươi đã tỉnh, thật tốt!" Tần Uyển Du giành nói.
Lão đầu sửng sốt.
Thiếu chút nữa ngất đi.
"Phụ thân, chúng ta gặp được người tốt, ngươi chờ ta một chút, ta đi nói mấy câu với ân nhân, nói không chừng ân nhân liền nguyện ý dẫn chúng ta về nhà!"
"Tốt!"
Tần Uyển Du đứng lên, đi về phía Tùy Duyên, "Cảm ơn ngươi!"
Tùy Duyên thản nhiên nhếch môi, "Không cần khách khí!"