Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 59: Chương 55.2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đợi Tùy Duyên vừa đi, Hứa đại nhân giận không thể tả, "Truyền lệnh cho phòng giam, Bổn quan không hy vọng Cổ sư gia nhìn thấy mặt trời ngày mai. Còn có Đái Thanh Hoa gì đó, truy nã nàng về quy án!"

Kết cục của Đái Thanh Hoa là gì, Tùy Duyên không quan tâm.

Nhưng mà nghe nói khách điếm Phúc Lai của nàng bị tịch thu, mấy nương con các nàng bị đuổi ra ngoài, người không có đồng nào, nàng độc ác bán hai nữ nhi vào kỹ viện, đổi bạc, tính toán rời khỏi Phục Hi thành, nhưng không ngờ bạc bị người khác đánh cắp.

Lúc đuổi theo tên trộm, chân nhi tử bị xe ngựa đυ.ng phải, người gây họa lại chạy trốn, đến bạc mời đại phu cũng không có, có lẽ tám phần sẽ bị tàn tật.

Tùy ký buôn bán càng ngày càng tốt.

Tùy Duyên cũng bận rộn dạy mấy đứa bé nấu ăn, Túy Tiên lâu một tháng cũng tới học một món ăn.

Thắt lưng của Quý Khôi cũng khá hơn, có thể tự mình ngồi dậy, còn có thể chầm chậm đi lại.

Tùy Duyên vẫn cho rằng, Ngọc Thanh Ca sẽ trở lại tìm mình, đi điều trị cho cô nương bị mù mắt, nhưng vẫn không hề tới. Đảo mắt, ba tháng trôi qua.

Tháng sáu Phục Hi thành rất nóng, cho dù đi tới chỗ nào, đều giống như nướng ở trên lò lửa.

Đại Hoàng thật sự trở thành Đại Hoàng, đi lại ở trong sân, buổi tối một chút xíu gió thổi cỏ lay, cũng sẽ không ngừng kêu uông uông uông.

Bất Hối đi học đường, cho dù học được gì, trở về cũng dạy Chiêu Đệ các nàng.

Quý Khôi đã có thể làm chút việc nhẹ, cả người tràn đầy tươi vui, trong con ngươi tràn đầy ước mơ về tương lai. Tái đại nương cầm cây quạt, "Nhìn hiện giờ, e rằng năm nay sẽ Đại Hạn Hán!"

Tùy Duyên nhìn Tái đại nương, "Đại nương, ngươi nói, chúng ta có phải mua chút thóc trước hay không, tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp!"

"Vậy thì mua đi, nhiều gian phòng trống không như vậy, dù sao cũng cần phải ăn, lúa mì gì gì đó, cũng có thể mua nhiều một chút!"

Mấy ngày kế tiếp, Tùy Duyên bận rộn mua thóc, lúa mì ở khắp nơi, cứng rắn chồng chất trong năm gian phòng, sợ có chuột, lại nuôi mèo.

Nhưng mà một chút tin tức của Hạo Nhiên cũng không có, đến lá thư cũng không để cho người ta mang về.

Mặc dù Tái đại nương không nói ra, nhưng Tùy Duyên biết, Tái đại nương rất lo lắng cho Hạo Nhiên.

"Đại nương, Hạo Nhiên ca hiểu biết sâu rộng, nhất định sẽ bình an trở về!"

Tái đại nương gật đầu, "A Duyên à, không biết vì sao, gần đây, ta luôn mơ thấy Hạo Nhiên, toàn thân là máu, ta. . . . . ."

"Đại nương, mộng đều là phản, cho nên, ngươi không cần phải để ý!"

"Có thật không?" Eri, diễn đàn.

Tùy Duyên gật đầu. L,ê q,uý đ,ôn

Nàng tin tưởng, Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không để mình vào chỗ nguy hiểm.

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, nhận được bảo đảm, hơi yên tâm.

Mặc dù như thế, Tái đại nương vẫn bị bệnh.

Sau khi Tùy Duyên bắt mạch cho Tái đại nương, kê toa gọi Đông Ân đi hiệu thuốc bốc thuốc.

"Như thế nào?" Quý thị vội hỏi.

"Lo lắng đủ chuyện, tâm tư tích tụ!" Mặc dù Quý thị không hiểu y, nhưng mà cũng hiểu, Tái đại nương nhất định là bởi vì nhớ nhung Hạo Nhiên, mới bị bệnh.

Thời tiết nóng như vậy, Tái đại nương nằm ở trên giường, ngủ vô cùng không yên ổn.

Tùy Duyên vội cầm cây quạt quạt gió cho Tái đại nương, chân mày nhíu lên của Tái đại nương mới giãn ra.

Bất Hối đi học đường trở về, nghe nói Tái đại nương bị bệnh, lo lắng không thôi.

"Nãi nãi, nãi nãi. . . . . ."

Vừa nghe âm thanh của Bất Hối, Tái đại nương liền tỉnh lại.

Nhìn đứa nhỏ đang chạy vào, yếu ớt lại mềm lòng.

"Tan học!"

Bất Hối leo lên trên giường, nắm tay của Tái đại nương, "Nãi nãi, tại sao người bị bệnh!"

"Lớn tuổi, không dùng được nữa rồi!"

Thật ra thì Tái đại nương muốn nói, mấy ngày nay được chăm sóc quá tốt, cả ngày bị mấy đứa nhỏ đáng yêu vây quanh, nàng càng trở nên lo lắng cho Hạo Nhiên.

Hơn nữa, nếu như Hạo Nhiên chịu * thành thân, đứa bé, có lẽ cũng lớn như Bất Hối vậy.

"Nãi nãi, không cho nói lời không may, nãi nãi trẻ tuổi lắm, không già!"

Tái đại nương thấy trong phòng, chỉ có hai người là nàng và Bất Hối, nắm chặt tay Bất Hối, "Bất Hối à, ngươi nói, Hạo Nhiên thúc thúc của ngươi sẽ bình an trở về chứ?"

Sau khi Hối kinh ngạc, nặng nề gật đầu.

"Nãi nãi, Hạo Nhiên thúc thúc lợi hại như vậy, nhất định sẽ bình an trở về!"

Kinh thành.

Trạch viện hoa lệ.

Đương kim (*) là thiên hạ của Ngọc gia, Hoàng đế Ngọc Duệ văn thao vũ lược, vì dân vì nước, cũng rất được lòng dân.



Mà nhất mẫu đồng bào (**) với Hoàng đế Cẩm Thân vương —— Ngọc Cẩm, thật sự dưới một người trên vạn người.

(* Đúng vào bây giờ, hiện tại lúc này

** Hai anh em cùng một mẹ sinh ra)

Cẩm vương phủ.

Ngọc Cẩm năm mươi sáu tuổi nhìn nhi tử quỳ gối dưới đất, chỉ vào hắn vẫn không nói ra được câu nào.

Một hồi lâu mới run rẩy chỉ tay, gầm lên, "Cút!"

Ngọc Hoằng ngẩng đầu, nhìn phụ vương của mình, từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng coi trọng mình, cũng không nghe giải thích của mình, ở trong lòng của ông, con ông chỉ có một người.

Một tiện chủng phòng ngoài sinh ra, không được thấy ánh sáng.

Đứng dậy đi ra ngoài.

Cẩm Thân vương chợt mở miệng, "Ngươi nghe rõ cho Bổn vương, nếu hắn không có việc gì, chuyện này coi như không, nếu hắn gặp chuyện bất trắc, ngươi sẽ không thể ngồi vào vị trí Thế tử!"

Ngọc Hoằng nghe vậy, khuôn mặt dễ nhìn, lập tức lạnh lẽo nghiêm trang.

Tay nắm thành quả đấm, kêu lên rắc rắc rắc rắc.

Cất bước đi ra ngoài.

Cẩm Thân vương ngã ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại.

"Người đâu!" Diễn đàn.

"Vương gia!" L/ê Q*U+ý Đ*Ô/n.com

"Phái người tiếp tục đi tìm, sống thì thấy người, chết. . . . . . , chết phải thấy xác!" Nói đến phần sau, cả người Cẩm Thân vương cũng run lên.

Hắn thiếu nương con bọn họ rất nhiều.

Thiếu nàng rất nhiều.

"Vương gia, vách núi cao như vậy, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"

Cẩm Thân vương nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên thắt lại, "Bổn vương không quản được nhiều như vậy, cho dù là thi thể, cũng phải mang về cho Bổn vương!"

Hơn hai mươi năm chưa từng gặp lại người, không biết còn khỏe mạnh không?

"Vương gia, chỗ vương phi sợ là không tiện khai báo!"

"Không tiện khai báo, bản vương liền thôi nàng!"

Nam tử trung niên đứng ở trước mặt Cẩm Thân vương hoảng sợ.

Cẩm vương phi là thân chất nữ (cháu gái ruột) của Thái hậu, cùng Vương gia, Hoàng thượng là biểu huynh muội (anh em họ).

"Ngươi đi nói với nàng một tiếng, đừng mơ mộng hão huyền lấy được một phần thứ cả đời đều không thuộc về nàng nữa!"

Khi Cẩm vương phi nhận được lời Cẩm Thân vương đã nói thì âm u nở nụ cười, "Ngọc Cẩm, ngươi tên hỗn đản này, chính là ngươi bức ta đấy!"

Phục Hi thành.

Cuối cùng bệnh của Tái đại nương cũng khá hơn, nhưng không ăn được cái gì, Tùy Duyên đặc biệt nấu cháo loãng cho Tái đại nương.

Ăn vài miếng, Tái đại nương liền nghiêng qua đầu giường, "A Duyên à, đã nhiều ngày rồi, mí mắt ta luôn giật!"

"Mắt trái giật tài, mắt phải giật tai, đại nương, mí mắt nào của người giật!"

"Hai con đều giật!"

"Chuyện này. . . . . ."

Tái đại nương liền nắm lấy tay Tùy Duyên, "A Duyên, ta vẫn lo lắng cho Hạo Nhiên!"

"Đại nương. . . . . ."

Tái đại nương khẽ thở dài một cái, "Những người ở kinh thành, không có một ai là người tốt, bọn họ từng người một ước gì Hạo Nhiên xảy ra chuyện, A Duyên, ngươi nói, nếu như Hạo Nhiên thật sự gặp chuyện bất trắc, ta nên làm như thế nào?"

"Đại nương, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, võ công của Hạo Nhiên ca lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Tái đại nương lắc đầu, "A Duyên à, trong lòng ta đây không nỡ!"

Tùy Duyên trầm tư một lát, "Đại nương, không bằng, sáng mai chúng ta đi Tự Miếu đốt nén hương, bái Phật, xin quẻ xăm cho Hạo Nhiên ca!"

Tùy Duyên vốn không phải người tin Phật, nhưng hôm nay vì trấn an Tái đại nương, cũng không quản nhiều như vậy!

Tái đại nương vội vàng gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.

Ngày hôm sau, Tùy Duyên để Đông Ân điều khiển xe ngựa, nàng mang theo, Tái đại nương, Bất Hối đi Hàn Sơn Tự ngoài Phục Hi thành.

Bởi vì nghĩ muốn quyên chút tiền nhang đèn, Tùy Duyên liền mang theo hai trăm lượng bạc.

Hàn Sơn Tự ở giữa lưng chừng núi, Tái đại nương đi lên đã có vẻ mệt mỏi, Đông Ân vén tay áo, "Nãi nãi, tới, ta cõng ngươi đi lên!"



"Nhưng. . . . . ."

Tái đại nương nhìn Tùy Duyên.

"Đại nương, để Đông Ân cõng ngươi đi, sức lực hắn lớn lắm!"

"Tốt!"

Đông Ân cõng Tái đại nương đi lên núi, trên đường nghỉ ngơi nhiều lần, Đông Ân đầu đầy mồ hôi lại cười đến vô cùng vui vẻ.

"Đông Ân ca ca, ngươi cười cái gì?" Bất Hối hỏi.

Đông Ân hít sâu, từ từ ổn định hơi thở, "Ta vui vẻ!"

Đông Ân nghĩ nghĩ mới lên tiếng, "Trước kia ta cũng có nãi nãi, nãi nãi hiểu rõ ta nhất, nhưng mà, nương ta mất sớm, phụ thân ta lại lấy một mẫu thân, lúc mẫu thân ta hoài thai hài tử, nói ta xung khắc với hài tử trong bụng của nàng, liền bán ta!"

"Vậy nãi nãi ngươi đâu rồi, bà không ra ngăn cản sao?"

"Nãi nãi đã mất!"

Nãi nãi không còn ở nhân thế, ai cũng không giúp được hắn, ai cũng không cứu được hắn.

"Đông Ân ca ca, ngươi là xem nãi nãi, trở thành nãi nãi trước kia của ngươi sao?"

Đông Ân gật đầu, "Ta muốn làm chút gì đó cho nãi nãi, nhưng nãi nãi đã mất!"

"Đông Ân ca ca, về sau chờ ngươi trưởng thành, trở về thắp nén hương cho nãi nãi của ngươi đi!"

Đông Ân nghe vậy, nhìn Bất Hối.

Bất Hối hé miệng cười, rực rỡ dễ thương.

Đông Ân vội xoay đầu đi.

Trụ trì của Hàn Sơn Tự là một cao tăng đắc đạo thọ hơn 90 tuổi, người bình thường muốn cầu hắn giải xâm, đều phải quyên hai trăm tiền nhang đèn.

Nhưng mà, hắn giải xâm vô cùng chính xác.

Tái đại nương quỳ gối trước mặt Bồ Tát, thành tâm lễ bái, cuối cùng xin được xăm.

Cầm thẻ trúc, tay Tái đại nương cũng run lên.

Xăm trung hạ, khác thăm xấu nhất ở chỗ nào?

Tùy Duyên nhìn, nháy nháy mắt với Bất Hối, tiến lên đỡ Tái đại nương, "Đại nương, để cho ta tới xin một xăm cho Hạo Nhiên ca đi!"

"A Duyên. . . . . ." Tái đại nương nói xong liền đỏ hốc mắt.

Cho dù là người điềm tĩnh, vì nhi tử, cũng trở nên hoang mang lo sợ.

Tùy Duyên gật đầu, khích lệ nhìn Tái đại nương.

Một hồi lâu, Tái đại nương mới gật đầu, đứng dậy.

Tùy Duyên quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay nắm chặt ống thẻ, lắc từng cái từng cái.

Tới dị thế này.

Gặp được Hạo Nhiên, Tái đại nương, là duyên phận của nàng.

Bọn họ là người nhà của nàng và Bất Hối, mặc dù không có cùng huyết thống, nhưng, thật sự trong lòng, Tùy Duyên xem Hạo Nhiên và Tái đại nương là người nhà.

Nàng hi vọng Hạo Nhiên khỏe mạnh, hi vọng Tái đại nương khỏe mạnh.

Thẻ trúc rơi xuống trên mặt đất, Tùy Duyên nhặt lên vừa nhìn, xăm trung hạ.

Trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.

"Như thế nào?" Tái đại nương vội hỏi.

"Xăm trung hạ!"

Tái đại nương nghe vậy, gần như ngất đi.

"Đại nương. . . . . ." d đ leequysdodon

"Nãi nãi. . . . . ."

Tùy Duyên, Bất Hối, Đông Ân vội đỡ Tái đại nương, để cho nàng ngồi ở trên bồ đoàn, thở chậm.

Tùy Duyên nhẹ nhàng thuận khí cho Tái đại nương.

Tái đại nương thuận khí xong, "A Duyên, chúng ta đi tìm phương trượng giải xăm!"

"Đại nương. . . . . ."

"Nếu như Hạo Nhiên thật sự gặp chuyện bất trắc, ta liền liều mạng với bọn họ!"

Tùy Duyên muốn khuyên, nhưng khuyên như thế nào, khuyên cái gì đây?

Nếu nàng lắc được xăm thượng thượng, còn có thể nói, nhưng mà nàng. .
« Chương TrướcChương Tiếp »