Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 42: Có một chút quen thuộc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tùy ký.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Điền thị và Chu thị giúp đỡ Tùy Duyên dọn dẹp, rửa chén, lau bàn, quét sân, bận rộn nhưng cực kỳ vui mừng.

"A Duyên, Tùy ký của ngươi buôn bán thật là tốt!" Điền thị nói xong, nhìn Bất Hối đang đếm tiền, rất hâm mộ.

Khi nào, nàng cũng có thể có một cửa tiệm nho nhỏ, bận rộn làm việc, ít nhất kiếm được bạc, đủ cho cả nhà chi tiêu, còn có thể tiết kiệm một chút.

Tương lai có đứa bé. . . . . .

Điền thị nghĩ đến đứa bé, khẽ bật cười, lại thầm mắng mình, vẫn chưa có dấu hiệu của chuyện này, nghĩ quá xa rồi.

Tùy Duyên nghe vậy, vén sợi tóc rơi xuống bên mặt đến sau tai, mới lên tiếng, "Chờ về sau tẩu tử cũng mở cửa tiệm rồi, chắc chắn còn buôn bán tốt hơn Tùy ký!"

Tuy là lời khen tặng, Điền thị vẫn vui mừng không thôi.

Có hi vọng, vẫn là tốt.

Sau bữa cơm trưa, cuối cùng cũng hết bận rộn, mọi người ngồi ở trong phòng bếp, tán gẫu.

Tùy Duyên nhớ tới Tái đại nương và Hạo Nhiên, đứng dậy rửa nồi.

"A Duyên, ngươi làm gì vậy?"

"Làm chút thức ăn, đưa qua cho Tái đại nương!"

Điền thị nhìn Tùy Duyên, dừng một chút, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, tại sao Tùy Duyên vừa mắt của Tái đại nương.

Nghĩ đến, là ngươi đối xử tốt với ta, ta đối xử tốt với ngươi, đầu xuôi đuôi lọt.

"A Duyên, ngươi thật chu đáo!"

Tùy Duyên cười nhẹ, "Ta đâu có chu đáo, chỉ là thói quen lúc ăn cơm, có Tái đại nương và Hạo Nhiên ca, giờ này không. . . . . ."

Bọn họ không có ở đây, liền có chút canh cánh trong lòng.



"Hiểu, hiểu, chúng ta hiểu!"

Tùy Duyên làm một ít thịt xào cải trắng, lại cắt thịt bò, một tô canh trứng gà, một chén cơm lớn.

"Điền tẩu tử, làm phiền ngươi giúp ta đưa đến nhà của Hạo Nhiên!"

Điền thị không ngừng cười, "Phiền cái gì??, chuyện này chỉ là tới tới lui lui vài bước thôi!"

Nói xong nhận lấy hộp đựng thức ăn, đưa đến nhà của Hạo Nhiên.

Túy Tiên lâu. diễn đàn[Lê]Quý/đôn.com

Lâm chưởng quỹ lẳng lặng ngồi, bên cạnh hắn là Triệu chưởng quỹ tới từ Phượng Hoàng thành.

Triệu chưởng quỹ gầy yếu hơn nhiều Lâm chưởng quỹ, cũng già nua hơn rất nhiều, bốn mươi năm mươi tuổi, tròng mắt lại sáng loáng sâu thẳm.

Lâm chưởng quỹ do dự một hồi mới lên tiếng, "Chuyện này, ta không làm chủ được!"

Triệu chưởng quỹ kinh ngạc, "Thế nào, mua phương pháp phối chế về rồi sao?"

"Chưa có!"

"Làm sao lại như vậy?"

Túy Tiên lâu sẽ không làm chuyện buôn bán không tốt như vậy.

Nếu như chủ nhân biết, Triệu chưởng quỹ toát mồ hôi dầm dề thay Lâm chưởng quỹ.

"Trong lúc nhất thời, cũng không thể nói rõ ràng, nhưng mà, ta có thể đi hỏi thử giúp ngươi!"

Lâm chưởng quỹ nói xong, tâm tư hơi đổi.

Nếu như mua được phương pháp phối chế bánh gạo nếp về, sau đó dán nhãn hiệu Tùy ký lên, Tùy Duyên sẽ đồng ý chứ?



"Vậy làm phiền Lâm huynh rồi!"

"Nói gì vậy, đều làm việc cho chủ nhân, chỉ khi Túy Tiên lâu tốt, không phải chúng ta mới có thể tốt sao!"

Triệu chưởng quỹ cười.

"Triệu huynh, uống trà!"

Triệu chưởng quỹ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, "Trà ngon, Lâm huynh, không biết lần này, có thể gặp chủ nhân một lần hay không?"

"Vẫn là đừng gặp, tránh cho gặp phải rắc rối!"

Triệu chưởng quỹ gật đầu, "Vẫn là Lâm huynh nghĩ chu đáo!"

Lâm chưởng quỹ khẽ mỉm cười, "Một hồi, là ngươi đi cùng ta sao, hay là?"

"Cùng nhau đi, ta cũng muốn xem thử, người nữ tử có thể nghĩ ra nhiều thức ăn ngon như vậy, là thần thánh phương nào!"

"Cũng không phải là thần thánh gì, chỉ là một tiểu phụ nhân có bộ dạng tương đối tươi đẹp, nói chuyện tế thanh tế khí (âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ), nhu nhu nhược nhược!"

"Tiểu phụ nhân?"

"Uh, mang theo một nữ nhi tám tuổi, nữ nhi kia, đúng là đứa bé hiểu chuyện nhất mà ta từng thấy!"

Triệu chưởng quỹ kinh ngạc, "Lâm huynh vốn rất ít khen ngợi người khác, huống chi còn là một đứa bé!"

"Đứa bé kia, đáng giá để ta khen ngợi nàng!"

Tùy ký.

Mặc dù Tùy Duyên biết Lâm chưởng quỹ sẽ đến, nhưng mà không nghĩ tới còn có một nam nhân trung niên đi cùng.

Ánh mắt đầu tiên, nhìn người nam nhân kia, trong trí nhớ của Tùy Duyên, có một cảm giác không khỏi quen thuộc.

Cũng không nhớ ra được, đã gặp ở nơi nào. . .
« Chương TrướcChương Tiếp »