Mày Hạo Nhiên khẽ nhíu, sau khi hít sâu, đi theo đám đông.
Bờ sông.
Quý thị nhìn nước sông chảy, nước mắt không ngừng rơi.
Không có bạc, nàng đâu còn mặt mũi mà còn sống trở về? Sau khi trở về, làm sao ăn nói với mấy đứa bé?
"Này, đại thẩm, ngươi muốn nhảy sông tự tử thì nhảy đi, đừng đứng ở chỗ này dong dong dài dài......"
Trong đám người xem náo nhiệt, không biết tên thất đức nào quát to một tiếng.
Quý thị nghe vậy, bị dọa sợ đến khẽ run rẩy, chân vừa trợt, thân thể liền ngã xuống dòng sông.
Trong lúc bối rối, thét chói tai, "Cứu mạng......"
Nàng chỉ là đau lòng bạc, nhưng cũng không muốn chết.
Đứa bé trong nhà còn nhỏ tuổi, trượng phu bị bệnh liệt giường, nếu nàng chết, nhà, liền triệt triệt để để phá hủy.
Chỉ trong nháy mắt, khi Hạo Nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, phi thân lên, vào thời điểm Quý thị sắp rơi vào trong dòng sông, nắm thật chặt tay Quý thị, vận khí kéo nàng, ngã vào bên bờ.
Quý thị đã sớm bị dọa sợ, thân thể tê liệt, ngã ngồi trên mặt đất, đến khóc cũng đều đã quên.
Mắt Hạo Nhiên lạnh lẽo, nhìn về đám người, "Mới vừa rồi, là ai vui sướиɠ khi người gặp họa, đứng ra cho ta!"
Đồ khốn kiếp, không khuyên giải cũng không sao, còn đổ thêm dầu vào lửa, thật là không bằng heo chó.
Đám người yên tĩnh.
Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm người xuống nhìn Quý thị, "Ngươi có khỏe không?"
"Bạc của ta, bạc của ta......"
Hạo Nhiên nhìn Quý thị, đại khái đã hiểu rõ.
"Bao nhiêu bạc?"
Quý thị nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Hạo Nhiên, nhận ra Hạo Nhiên, "Ta..., ta......"
Hạo Nhiên nhìn Quý thị, hoàn toàn không nhớ nổi, Quý thị chính là phụ nhân bán lá dong ngày hôm trước.
Suy nghĩ chốc lát, "Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm bạc cho ngươi, nhớ kỹ, không cần bỏ đi, ta chắc chắn giúp ngươi tìm bạc về!"
Nói xong, cũng không quản Quý thị nghe vào hay không, đứng dậy rời đi.
Quý thị nhìn bóng lưng của Hạo Nhiên, che mặt khóc.
Bên cạnh có bà lão tốt bụng, tiến lên nói, "Đừng khóc, đó chính là Hạo Nhiên ca, nếu Hạo Nhiên ca đã nói, có thể tìm bạc về cho ngươi, ngươi cứ an tâm ở đây chờ đi!"
Quý thị mờ mịt.
Mới vừa rồi, nam tử cứu nàng, chính là Hạo Nhiên ca sao?
"Ô ô, ô ô..."
Trong lòng, vô cùng thê lương, vào giờ khắc này, lại khẽ ấm áp.
Trong con hẻm nhỏ, mấy nam tử trẻ tuổi, dáng vẻ lưu manh lắc lắc hà bao trong tay.
"Này, Đại Cẩu, hôm nay các ngươi thế nào?"
Nam tử có tên Đại Cẩu nghiêng đầu, tung tung hà bao trong tay, "Ừ, đều ở đây, đủ ăn mấy ngày, Trư Nhi, ngươi thì sao?"
"Hôm nay ta trộm được một đại hà bao, a ha ha, các ngươi đoán xem, bên trong này có bao nhiêu bạc, nếu đoán đúng, ta mời các ngươi uống rượu, không, sáng mai ta mời các ngươi đi Tùy ký ăn phá lấu bò, thuận tiện đi ủng hộ muội tử của Hạo Nhiên ca!"
Đại Cẩu mừng rỡ, hô vang Tùy ký, đám người cùng nhau đoán.
"100 văn?" $eri$
"200 văn?" ^diễn đàn^
"500 văn?" *Lê QUý ĐÔn*
Trư Nhi khoát tay, "Không có nhiều như vậy, hơn 290 văn!"
"Oa, Trư Nhi, chính ngươi phải mời khách!"
Hơn hai trăm văn, gần 300 văn rồi, quả thật đủ ăn trong nhiều ngày.
Trư Nhi cười, "Yên tâm, yên tâm, ta nhất định mời các ngươi ăn một bữa!"
Tiền còn lại cầm về nhà cho nương, trong nhà cũng có thể được ăn ngon rồi.
Hạo Nhiên đi tới mấy đường cái, hỏi thăm vài người, cuối cùng cũng đi đến đầu ngõ, nhìn mấy người đang rỉ tai thì thầm, vui mừng không thôi, chân mày nhíu lên, "È hèm......"
Đại Cẩu, Trư Nhi nghe tiếng, sợ hết hồn.
Quay đầu thấy là Hạo Nhiên, trở nên khá hơn, "Hạo Nhiên ca, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hai người mừng rỡ tiến lên, cười lộ ra hai hàm răng trắng.
Hạo Nhiên nhìn hai người, hít sâu một cái, "Tay chân lại không sạch sẽ rồi hả?"
Đại Cẩu, Trư Nhi gãi gãi đầu, Đại Cẩu vội nói, "Hạo Nhiên ca, chuyện này cũng không phải là không có biện pháp mà, nếu như Hạo Nhiên ca thu nhận chúng ta, chúng ta bảo đảm không trộm nữa!"
Hạo Nhiên nhìn Đại Cẩu, Trư Nhi một chút, lại nhìn mấy đứa bé không lớn không nhỏ phía sau bọn họ một chút, "Giao tất cả hà bao hôm nay các ngươi trộm được cho ta, sáng mai đến chỗ ta báo cáo!"