Sau khi Quý thị rời đi.
Tùy Duyên cũng công việc lu bù lên, để lá dong vào trong nồi luộc, còn phải chuẩn bị gói bánh chưng, còn phải hấp bánh gạo nếp.
Vô cùng bận rộn.
Tái đại nương vừa nhóm lửa giúp Tùy Duyên, vừa nhìn Tùy Duyên gói bánh chưng.
Tái đại nương trong phương diện sinh hoạt, gần như không nhúng tay vào.
Cho dù là giặt xiêm áo, hay là nấu cơm, xiêm áo của nàng và Hạo Nhiên, đều có một người mỗi ngày đến lấy đi, mang về nhà giặt sạch, chờ phơi nắng khô, đưa trở lại.
Trước kia ăn cơm, cũng là Hạo Nhiên mua trở về, bây giờ bỗng nhiên có Tùy Duyên ở đây.
"A Duyên à. . . . . ."
Tùy Duyên nghe vậy, nhìn Tái đại nương, "Làm sao vậy đại nương?"
"Nhìn ngươi cả ngày bận rộn không nghỉ, ta thật sự muốn giúp ngươi làm chút gì đó!"
Tùy Duyên cười, dùng cọng rơm buộc kỹ bánh chưng, đặt ở trong chậu, mới lên tiếng, "Đại nương, ngươi đã giúp ta rất nhiều!"
Thật sự rất nhiều.
Cho nàng và Bất Hối một căn nhà, cho hai nương con họ nhiều sự giúp đỡ như vậy.
Tái đại nương khẽ lắc đầu, "Ta là nói, ta muốn giúp ngươi gói bánh chưng, hoặc là làm bánh gạo nếp, còn nữa. . . . . ."
Tùy Duyên kinh ngạc.
Bất Hối học gói bánh chưng với Tùy Duyên vội nói, "Nãi nãi, mỗi ngày ngươi giúp thu ngân lượng, bởi vì có nãi nãi ở đây, những người muốn ăn miễn phí, gây phiền phức, cũng không dám đến nữa!"
Tái đại nương cười, "Vẫn là nha đầu Bất Hối tốt, biết tìm lối thoát cho nãi nãi!"
Tái đại nương pha trò nói, chọc cho Bất Hối, Tùy Duyên nở nụ cười.
Trong phòng bếp, tiếng nói cười vui vẻ, vui vẻ hòa thuận.
Từ chó nhà ai ở bên cạnh sinh con, người nào cưới con dâu, hôm nay khách có nhiều hay không, lại nói về Quý thị.
"Ai, vừa nói đến Quý thị, ta cũng rất lo lắng cho nàng!" Tái đại nương nói xong, khẽ thở dài một cái.
Tùy Duyên gật đầu, "Đúng vậy, bà mẫu thiên vị, cộng thêm Quý đại tỷ đều sinh nữ nhi, nghĩ đến cuộc sống ở nhà chồng, cũng không dễ dàng vượt qua!"
"Nhất định là không dễ chịu đâu, ngươi nhìn sắc mặt của nàng, trắng bệch, ngươi nói, rốt cuộc bà mẫu của nàng nghĩ gì vậy?"
"Vấn đề bà tức (mẹ chồng con dâu), đã tồn tại từ xưa tới nay, người ngoài nhìn thấy, cũng không làm được gì, cũng chỉ có chính bản thân Quý đại tỷ có thể giải quyết thôi!"
Tái đại nương kinh ngạc nhìn Tùy Duyên, "Vậy A Duyên, về sau tính đối mặt với vấn đề bà tức như thế nào?"
"Ta?" Tùy Duyên cúi đầu cười yếu ớt, "Ta không có ý định lập gia đình!"
Chỉ muốn chăm sóc Bất Hối thật tốt là tốt rồi, gả cho ai chứ?
Gả cho, cũng chưa chắc sẽ đối xử tốt với Bất Hối.
Tái đại nương giật mình, mở miệng nhưng không nói ra được một câu.
Một hồi lâu mới mở miệng hỏi, "A Duyên, là do bà tức trước kia đối với ngươi không tốt sao?"
Tùy Duyên lắc đầu, "Không phải, là vấn đề của bản thân ta!"
Tái đại nương nhìn Tùy Duyên, không dám hỏi nhiều.
Sợ hỏi nhiều hơn, trong lòng Tùy Duyên không vui.
Có câu nói là thuyền tới cầu tự nhiên thẳng*, Hạo Nhiên có ý với Tùy Duyên, sẽ tự mình cố gắng.
(* Ý câu này muốn nói mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được.)
Nàng cần gì phải như vậy, nhi tử không gấp, lão nương đã gấp muốn chết.
Trong nháy mắt không khí có hơi nặng nề.
Tiệm gạo. diễn đàn -Lê- -Quý- -Đôn-
Quý thị vui vui mừng mừng đi vào tiệm gạo, "Chưởng quỹ, ta mua mười cân gạo, năm cân bột lúa mì!"
Quý thị vừa nói, vừa tìm túi tiền bán lá dong mới vừa để vào trong ngực.
Nhưng, không có. . . . . .
Chưởng quỹ tiệm gạo kinh ngạc nhìn Quý thị, chỉ thấy sắc mặt Quý thị trắng bệch, trên xiêm áo dính vết máu, cả người không ngừng run rẩy, vội hỏi, "Đại tẩu tử, ngươi vẫn mua gạo sao?"
"Ta..., ta…, ta. . . . . ."
Quý thị run rẩy, cúi đầu nhìn dưới chân, lại chạy ra ngoài tiệm gạo, "Các ngươi người nào nhặt được túi tiền của ta, cầu xin các ngươi trả lại cho ta!"
Nhưng, người đến người đi, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ Quý thị, nhưng không có một người đưa tay ra giúp đỡ Quý thị.
"Sợ là bị tặc trộm rồi!"
"Chắc là vậy, đường Tây này, có rất nhiều tiểu tặc!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đại tỷ à, nếu như muốn tìm bạc về, nhanh đi tìm Hạo Nhiên ca đi, tránh cho bạc bị tiểu tặc xài hết, cho dù ngươi muốn đòi, cũng không đòi lại được!"
Hạo Nhiên ca, Hạo Nhiên ca. . . . . .
Nhưng mà phải đi đâu tìm Hạo Nhiên ca đây?
Quý thị giống như người trôi nổi giữa biển lớn, không tìm được bè gỗ cứu mạng.
Lập tức cả người, giống như là bị rút cạn sức lực, chẳng có mục đích lang thang trên đường.
"Bạc của ta, bạc của ta. . . . . ."
Không có tiền, làm sao cả nhà sống được đây?
Hạo Nhiên từ nhà bằng hữu ra ngoài, đi đến trên đường lớn, liền nghe có người kêu, "Nhanh, nhanh đi xem náo nhiệt thôi, bên kia có người muốn nhảy sông tự tử đó. . . . . ."