Gần như vào lúc tiểu tặc vén rèm che lên, Tùy Duyên cầm chủy thủ, nhanh chóng đâm về phía tiểu tặc.
Chiêu thức tàn nhẫn, không chút lưu tình.
Cả người lạnh lẽo, con ngươi ở trong bóng tối, đen bóng rực rỡ.
Tiểu tặc kinh ngạc.
Rõ ràng không ngờ Tùy Duyên biết võ, hơn nữa động tác rất nhanh nhẹn, chiêu thức tàn nhẫn.
Hoàn toàn không phải một vai phụ nhân yếu đuối tay không thể khiêng, không thể xách.
Trong lúc tiểu tặc kinh ngạc, chủy thủ trong tay Tùy Duyên không hề yếu kém, mỗi chiêu đều liên tục nhắm vào chỗ hiểm của tiểu tặc, ép tiểu tặc liên tục lùi lại, chủy thủ sắc bén xẹt qua trên người tiểu tặc, nháy mắt trong không khí có mùi máu tươi.
Tiểu tặc bị đau, bỗng nhiên hoàn hồn, vừa lui về phía sau, vừa chạy xuống dưới lầu, cầu thang phát ra âm thanh bịch bịch bịch chói tai, Tùy Duyên đuổi theo, tiểu tặc đã chạy đến hậu viện, leo tường chạy trốn.
Tùy Duyên đứng ở trong sân, cắn môi.
Nếu như có lần sau, nhất định sẽ lấy mạng của tiểu tặc.
Lấy ngọn đèn dầu ở dưới lầu trở lại gác xếp, Bất Hối ngồi ở đầu giường, ngỡ ngàng đến bối rối.
Tùy Duyên đau lòng, "Bất Hối. . . . . ."
Đặt ngọn đèn dầu lên bàn nhỏ bên giường, ngồi ở mép giường, ôm Bất Hối bị dọa sợ đến ngẩn ra vào trong ngực, Bất Hối mới nức nở một tiếng khóc thành tiếng.
"Nương. . . . . ."
Vừa rồi nàng nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, liền ngửi thấy trong nhà có mùi máu tươi, bên cạnh cũng không có bóng dáng của nương.
Cho rằng mẫu thân lại bỏ rơi nàng, không cần nàng nữa.
"Không sao, không sao rồi Bất Hối, nương không có bỏ con lại, đừng sợ, đừng hoảng hốt, nương chỉ là, chỉ là. . . . . ."
Tùy Duyên vừa dụ dỗ Bất Hối, vừa muốn nói, trong nhà có trộm.
Nghĩ đến Bất Hối đã bị dọa sợ, nếu như biết nhà bị trộm, chắc chắn càng không ngủ được.
Đành lặng lẽ giấu đi.
"Nương. . . . . ." Bất Hối ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ đến mơ hồ, nghẹn ngào nói không thành một câu hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể ôm chặt lấy Tùy Duyên, cả người mãnh liệt run rẩy.
Là sợ hãi, là bối rối.
Là mấy năm qua, sợ hãi bị vứt bỏ và không nơi nương tựa.
"Đừng sợ, đừng sợ, Bất Hối đừng sợ, nương ở đây, nương chắc chắn không bỏ con lại, chắc chắn mà!" Tùy Duyên đau lòng dụ dỗ, lau nước mắt cho Bất Hối.
Thật ra thì, đứa bé mới bảy tuổi, mặc dù sớm trưởng thành hiểu chuyện, nhưng đều là bị hiện thực ép buộc lớn lên.
Ở trong trí nhớ của nàng, sâu trong tiềm thức, vẫn có vài năm không thể nhớ lại như cũ.
Mặc dù hai năm qua, nàng đã rất để tâm rất để tâm, dụ dỗ, thương yêu, cố gắng bảo vệ, nhưng mà, muốn làm mờ vết sẹo kia, sợ là rất khó, rất khó.
"Nương. . . . . ."
"Ừm!" d đ lê^quý^đôn.com
Bất Hối ôm chặt lấy Tùy Duyên, "Nương, con không muốn khóc, cũng không muốn sợ hãi, nhưng mà, nhưng. . . . . . , con, nương, con. . . . . ."
Tùy Duyên lắc đầu, "Không sao đâu Bất Hối, không sao đâu, nương hiểu, con chỉ là một đứa bé, đứa bé nên thể hiện thất tình lục dục ra ngoài, vui mừng liền cười, khó chịu sẽ khóc, Bất Hối ngoan, không cần khó chịu, nương không đi, cả đời này nương đều sẽ không bỏ con lại!"
"Trước kia, chúng ta khổ cực như vậy, dầm mưa dãi nắng, không có lấy một nơi để che gió che mưa, bây giờ, chúng ta có căn nhà này, thông qua sự nỗ lực của chúng ta, chúng ta có thể kiếm rất nhiều rất nhiều bạc, tương lai mua một đại trạch viện!"
"Ngoài ra mà nói, làm sao ta có thể bỏ rơi nữ nhi Bất Hối đáng yêu như vậy được!"
Không nỡ.
Thật sự không nỡ.
Người khác không biết nàng, nhưng mà, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu như trước đây không có Bất Hối đi ăn xin, cho nàng ăn no, chăm sóc chu đáo, nàng đã không sống nổi.
Trái tim đều làm bằng thịt.
Tùy Duyên nàng cũng thế.
Cho dù đã từng lạnh nhạt bao nhiêu, tự khép kín bao nhiêu, ích kỷ bao nhiêu, đời này, nàng vì Bất Hối, vì mình, mà thay đổi.
Mà nàng, đã dần dần thay đổi.
"Nương. . . . . ."
"Xuỵt!" Tùy Duyên giơ tay lên, đè ở trên môi Bất Hối, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Bất Hối, "Không cần nói gì, ngoan ngoãn ngủ đi, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, chắc chắn ta vẫn còn ở đây!"
Bất Hối chép miệng, gật đầu.
Ngoan ngoãn nhắm đôi mắt hồng hồng lại.
Tùy Duyên khẽ thở dài một cái.
Ngọn đèn dầu vẫn sáng, cả đêm đến sáng.
Hạo Nhiên về đến nhà, đứng ở cửa, thở ra một hơi, một hồi lâu mới leo tường nhảy vào trong sân, liền thấy Tái đại nương ngồi ở trên ghế dưới mái hiên.
Lạnh lạnh lẽo lẽo nhìn hắn.
Hạo Nhiên chột dạ, "Nương. . . . . ."
"Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đã đi đâu?" Tái đại nương hỏi.
Lại ngửi thấy trên người Hạo Nhiên có mùi máu tươi, vội vàng đứng dậy, đi nhanh đến bên cạnh Hạo Nhiên, lo lắng, kinh ngạc hỏi "Hạo Nhiên, ngươi bị thương?"
Hạo Nhiên lắc đầu, "Không có, nương, tại sao người còn chưa ngủ!"
"Đừng cố ý nói lảng sang chuyện khác, ngươi mau nói, ngươi đi đâu làm gì, tại sao lại bị thương?" Tái đại nương gầm lên.
Tức giận đến mức thân thể cũng run lên.
Hạo Nhiên nhìn đến bực bội, đỡ Tái đại nương, "Nương, thật sự không có chuyện gì, chỉ là bị thương ngoài da, ta đi bôi thuốc, người đi ngủ sớm một chút!"
Nói xong, xoay người trở về gian phòng của mình.
Tái đại nương sững sờ tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhi tử lớn rồi không nghe nương.
Nàng muốn quản cũng không quản được, hơn nữa Hạo Nhiên vẫn hiếu thuận hiểu chuyện biết nhìn xa trông rộng, đức tính giống phụ thân hắn.
Hạo Nhiên trở về phòng, thắp ngọn đèn dầu.
Nhìn miệng vết thương rất sâu trên cánh tay do chủy thủ đâm, rất lâu cũng không hoàn hồn.
Một hồi lâu mới nắm chặt quả đấm.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Ngoại trừ như vậy, hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào về sự xuất hiện của Tùy Duyên và Bất Hối.
Đổ thuốc trị thương vào lòng bàn tay, nâng tay lên, dùng sức ấn lên miệng vết thương, thuốc trị thương vừa thấm vào miệng vết thương, đau xé lòng, Hạo Nhiên cũng không rên một tiếng, hai mắt trống rỗng, không sóng không gió.
Chết lặng cầm băng gạc băng bó kỹ miệng vết thương, ngã xuống giường, nhìn nóc nhà, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Nếu như, nếu như. . . . . .
Nếu như là thật, Hạo Nhiên không dám nghĩ.
Lần duy nhất động lòng, nếu như đổi lại là một sự lừa gạt, nếu là cố ý, nếu là lập kế hoạch trước, nên tự xử như thế nào.
Tái đại nương ở ngoài sân, khẽ thở dài một cái, từ từ trở về gian phòng của mình, ngã xuống giường, lăn qua lộn lại, cũng không ngủ được, mất ngủ một đêm đến sáng.
Trời sáng. #diendanlequydon.com #erica
Tùy Duyên rời giường từ sớm, chuẩn bị làm bánh màn thầu, bánh bao, lại nấu một nồi cháo.
Nhưng mà, nghĩ tới bát cháo đơn giản, chưa chắc ăn đã đủ dinh dưỡng, sau khi nấu cháo xong, múc một ít ra, bỏ thêm thịt băm, trang trí ở bên trên, ngon miệng.
"Nương!"
Bất Hối mặc xiêm áo xuống lầu, nhìn Tùy Duyên, cười ngọt ngào.
Tùy Duyên nhìn Bất Hối, thấy hốc mắt Bất Hối hơi sưng đỏ, đau lòng, lại không nói ra, "Bất Hối, nhanh đi múc nước rửa mặt súc miệng, sau đó tới nếm thử xem, cháo thịt băm này có dễ ăn hay không!"
Bất Hối cười, "Dạ!"
Tùy Duyên múc cháo đặt ở trên tấm thớt trong phòng bếp, lại chuẩn bị cho Bất Hối ít bắp cải trắng muối chua cay.
Sau khi Bất Hối rửa mặt súc miệng, khiêng chiếc ghế tới, ngồi ở bên cạnh tấm thớt, cầm đũa lên, nghiêng đầu hỏi Tùy Duyên, "Nương, người ăn chưa?"
"Chưa đâu, con ăn trước đi, ta đợi nãi nãi và Hạo Nhiên thúc thúc đến rồi cùng nhau ăn!" Tùy Duyên nói xong, tiếp tục làm việc.
Sắp phải mở cửa tiệm rồi, cũng sẽ có rất nhiều người đến ăn điểm tâm, chén, đĩa, đũa đều phải chuẩn bị tốt.
Bất Hối nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, "Nương, con cũng chờ nãi nãi, Hạo Nhiên thúc thúc đến rồi cùng nhau ăn, trước tiên con sẽ lau sạch bàn nhỏ, xếp đũa lên, con lại gắp ít bắp cải trắng muối chua cay ra, Hạo Nhiên thúc thúc thích ăn, bánh bao và bánh màn thầu sẽ chờ Hạo Nhiên thúc thúc và nãi nãi đến rồi gắp ra, bây giờ trời lạnh, một hồi liền nguội, bánh bao và bánh màn thầu phải ăn lúc nóng mới ngon!"
Tùy Duyên nghe vậy cười, "Tốt, trời đã sáng rồi, chắc chắn Hạo Nhiên thúc thúc và nãi nãi của con đã sắp đến, ta đi mở cửa, con nhanh lên đó...!"
"Được ạ!"
Tùy Duyên đi mở cửa trước của cửa tiệm, quả nhiên, giữa người đi đường lưa thưa lác đác, Tùy Duyên liếc mắt liền nhìn thấy Tái đại nương và Hạo Nhiên.
Nhưng thật kì lạ, tại sao hôm nay, Tái đại nương lại tự mình đi bộ tới, còn mặt lạnh đi ở phía trước, Hạo Nhiên lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, theo ở phía sau.
Tối hôm qua, đã xảy ra chuyện gì sao?