Chương 26: Có hành động

Tái đại nương kinh sợ.

Mấy năm nay, người kia cũng hạ độc thủ, ra ám chiêu không ít, nhưng Hạo Nhiên chỉ cười trừ, trước giờ không có đáp trả.

Hiện giờ......

Hạo Nhiên yên lặng cõng Tái đại nương về nhà, sau khi về đến nhà, đi vào phòng bếp nấu nước rửa mặt rửa chân cho Tái đại nương.

Chờ Hạo Nhiên bưng nước ra, đặt ở bên cạnh chân Tái đại nương, cởi giày vớ rửa chân cho Tái đại nương.

"Hạo Nhiên......" Tái đại nương khẽ gọi, lại chua xót đến mức nói không nên lời.

Năm đó, lão thái thái từng gặp nàng, nói cho nàng biết.

Một người nam nhân, được phép có rất nhiều thê thϊếp, được phép có rất nhiều nữ nhân, hắn có thể lưu luyến ở bất kì bụi hoa nào, cũng được phép có nhiều con cháu.

Nhưng mà, hắn không thể thật lòng yêu một nữ nhân, càng không thể giữ nữ nhân mình yêu ở bên cạnh. Một khi nữ nhân hắn yêu, ở lại bên cạnh, hắn liền có điểm yếu, tạo cho rất nhiều người cơ hội đẩy hắn vào chỗ chết.

Cho nên, nàng dẫn Hạo Nhiên rời đi, cách thật xa......

Hạo Nhiên cắn môi, một hồi lâu mới thở ra một hơi, "Nương, ta muốn thành gia (lập gia đình)!"

Tái đại nương không nói gì.

Hạo Nhiên mới tiếp tục nói, "Nương, trước kia, ta chỉ cần bảo vệ người, nên chấp nhận làm một người bình thường, nhưng sau này, ta còn phải bảo vệ thê tử của ta, hài tử của ta, ta có thể không tranh, có thể không đoạt sao?"

Hạo Nhiên nói xong, hít sâu một hơi, "Nương, ta vốn không phải người tham lam, ta chỉ muốn có một ngôi nhà bình thường, một nhà với vài miệng ăn, hòa thuận và vui vẻ, phu thê ân ái quyến luyến, cộng thêm thê nhi hiếu thuận với người!"

Tái đại nương nắm tay Hạo Nhiên, "Hạo Nhiên, ngươi không đấu lại bọn họ, đều nói, cường long nam áp địa đầu xà*, bọn họ ở kinh thành bàn căn thác tiết**, ngươi cũng không thể đi mạo hiểm......"

(* Tương đương với câu: Phép vua thua lệ làng của Việt Nam;

** Ý nói đã cắm rễ nhiều năm, quan hệ phức tạp)



"Nương, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ người cố ý, nếu ta không ra tay, tìm đường lui cho mình, đợi đến khi lão đầu tử vừa chết, hoàn cảnh của chúng ta sẽ rất khó khăn, thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng ra tay đánh một trận!"

Hạo Nhiên nói xong, nắm tay Tái đại nương.

"Nương, lần này đi kinh thành, một, ta muốn đi tìm nữ tử kia, hai, ta muốn đi gặp lão đầu tử, xem thử lão đầu tử có ý tứ gì, nương, năm đó, người không tranh, không giành, không đoạt, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho chúng ta, kết quả......"

Vành mắt Tái đại nương ửng hồng.

Một hồi lâu mới lên tiếng, "Hạo Nhiên, nương biết, không khuyên được ngươi... ngươi để cho nương suy nghĩ thật kỹ......"

Hạo Nhiên hít vào, lau khô chân cho Tái đại nương, "Nương, người đừng suy nghĩ nhiều, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đến phụ giúp cửa tiệm của A Duyên!"

Nói xong, bưng nước rửa chân đi ra ngoài.

"Hạo Nhiên......" Tái đại nương khẽ gọi.

Hạo Nhiên nghe vậy, dừng bước, đưa lưng về phía Tái đại nương, quật cường không chịu quay đầu lại.

Tái đại nương nhìn, khẽ thở dài, "Sắc trời không còn sớm, ngươi cũng đi ngủ sớm một chút!"

Hạo Nhiên gật đầu, bước đi ra ngoài.

Sau khi rửa mặt rửa chân, trèo lên chiếc giường lạnh lẽo, chui vào trong ổ chăn lạnh như băng, ngã ở trên gối đầu, Hạo Nhiên nhìn nóc nhà, một hồi lâu cũng không nói gì.

Đột nhiên lật người đứng lên, mở hộc tủ ra, thay một bộ xiêm áo khác, nhanh chóng phi thân lên nóc nhà, nhẹ nhàng lướt đi......

Tùy ký

Bận rộn cả ngày, cùng Bất Hối rửa mặt rửa chân, cầm ngọn đèn dầu đi lên gác xếp.

"Bất Hối, con ngủ đi, ta đi tính toán sổ sách!" Tùy Duyên nói xong, đổ tiền hôm nay thu vào ra, bắt đầu cẩn thận đếm, lại dùng bút ghi lại.



Một đồng không sót, ghi chép rõ ràng.

Bất Hối lắc đầu, dựa vào trên người Tùy Duyên, "Nương, con chờ người ngủ chung!"

Tùy Duyên cười, "Vậy thì tốt, giúp ta xâu tiền, một trăm một chuỗi!"

"Dạ!"

Nương con hai người một người ghi sổ, một người xâu tiền, phân công hợp tác, không bao lâu, đã tính toán sổ sách xong.

"Bất Hối, buổi sáng hôm nay bán bánh bao và bánh màn thầu cháo, cộng thêm phá lấu bò, bánh bao và bánh màn thầu, bánh gạo nếp, bánh chưng buổi trưa, trừ đi tiền vốn, tổng cộng kiếm được 421 văn tiền!"

Bất Hối mừng rỡ, "Nương, một ngày kiếm hơn bốn trăm văn, mười ngày chính là bốn lượng, một tháng có thể tiết kiệm được mười hai lượng, nếu như chúng ta cố gắng hơn nữa, là có thể tiết kiệm được mười ba lượng bạc rồi!"

Suy nghĩ thôi cũng không khỏi kích động.

Tùy Duyên gật đầu, ôm lấy Bất Hối, đầu dựa vào trên đầu Bất Hối, "Bất Hối, con nói cho nương biết, con thích gì, khi nào rảnh, nương dẫn con đi mua!"

Thích gì?

Bất Hối suy nghĩ rất nghiêm túc, "Nương, Bất Hối thích sống chung một chỗ với người, nương ở đâu, Bất Hối cũng ở đó!"

"Nha đầu ngốc!" Trong lòng Tùy Duyên khẽ đau.

Hít một hơi, "Không còn sớm, sớm đi ngủ thôi!"

Bất Hối gật đầu, nương con hai người chui vào chăn.

Có lẽ do quá mệt mỏi, không bao lâu, hô hấp Bất Hối đã đều đều.

Nhưng Tùy Duyên lại không ngủ được, đột nhiên cảm thấy, dưới lầu, cửa phòng bếp, nhẹ nhàng bị người dùng vật gì đó cạy ra, trong lòng Tùy Duyên trở nên lạnh lẽo, bàn tay vươn vào dưới gối đầu, lấy chủy thủ lần đó đến đường Đông, lặng lẽ mua về ra.

Lẳng lặng chờ tiểu tặc kia lên gác..