Chương 35: Âm mưu (1)

Chiến trường biên giới phía nam, pháo đài quân đội Drakelya thuộc công quốc.

“Người bảo hộ vĩ đại của phương Bắc, đại công tước Charlotte và quân đội của ngài đang tiến vào pháo đài.”

Lời thông báo dõng dạc vang lên khắp mọi nơi trong pháo đài Drakelya. Mọi người trong thành đều đồng loạt tập trung tại cổng thành và quỳ xuống trước sự xuất hiện của ngài.

Tiếng bước chân ngựa chậm rãi tiến vào công thành cuối cùng cũng dừng lại. Họ nhìn đến vị kỵ sĩ dẫn đầu đoàn quân bằng những cặp mắt tò mò. Cơ thể ngài được phủ bởi một lớp giáp đen nghịt cùng với chiếc áo choàng đỏ thẫm mang biểu tượng báo đen oai vệ của gia tộc Cullen.

Đại công tước trở về trên con ngựa trắng với bộ lông được nhuộm bởi một màu máu đỏ tươi của quân địch, không khí xung quanh ngài như tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo kinh hồn, khiến ai cũng phải dè chừng và run sợ.

Nhưng khi chiếc mũ bảo vệ bằng kim loại lạnh lùng và cứng nhắc được gỡ xuống, vẻ mặt ẩn sau mặt nạ sắt kia khiến tất cả đều phải kinh ngạc đến tột độ bởi những gì mình nhìn thấy.

Bộ giáp đen nặng nề cùng với một con ngựa nhuộm máu đỏ như hoàn toàn tương phản với khuôn mặt sạch sẽ và non nớt của đại công tước. Mái tóc đen ngắn đến ngang vai ôm gọn lấy khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo chẳng khác nào búp bê của người thiếu nữ. Thật khó tin rằng thiếu nữ non trẻ đó lại chính là tân lãnh chúa mới của bọn họ, và càng khó tin hơn khi đích thân người chính là người dẫn đầu quân đội phương Bắc càn quét đám ma thú vừa rồi.

Bỏ qua những ánh nhìn kinh ngạc và nghi ngờ hướng tới mình, Charlotte lạnh lùng lên tiếng:

“Tất cả đều đứng lên hết đi.”

“Ai là chỉ huy hiện tại của quân đội Drakelya?”

“Xin được trình diện trước người bảo hộ của phương Bắc. Thần là Bastar Dos Simon, tử tước cai quản pháo đài này, đồng thời là chỉ huy hiện tại của quân đội Drakelya.”

Một người đàn ông trung niên với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ bước tới quỳ một gối trước ngựa của Charlotte. Nữ đại công tước vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao quý uy quyền của mình hướng mắt nhìn xuống người tự xưng là tử tước Simon kia.

Đây chắc hẳn là người hiện tại đang giữ chức vị cao nhất ở nơi này.

Thật khác xa với những quý tộc cai quản khác mà cô từng biết tới!

Thay vì hưởng thụ cuộc sống an nhàn cùng và bình yên phía sau nơi pháo đài, con người này lại nhiệt huyết và tận tụy đến lạ thường với vùng đất của người khác.

Sở dĩ Charlotte nói như vậy bởi hiện tại toàn bộ lãnh thổ của phương Bắc đều thuộc về gia tộc Cullen, đại công tước mới là lãnh chúa thực sự của vùng đất này.

Lãnh địa quá lớn khiến việc cai quản khá lao lực nếu phải giải quyết tất cả mọi việc, cách nhanh chóng và thuận tiện nhất chính là chia nhỏ lãnh địa và để những cận thần trung thành nhất thay mặt đại công tước và làm việc như một lãnh chúa trên các khu vực đã được phân chia đó.

Họ còn được biết tới là những quý tộc không có lãnh địa và làm việc cho những quý tộc lớn khác. So với trách nhiệm họ phải gánh vác khi để vùng đất này thất thủ thì trách nhiệm của cô mới là cao nhất.

Đại công tước gọi ông đến nhưng ngài lại im lặng không nói gì, nếu ngài ấy quở trách vì sự vô năng khi không thể bảo vệ thành trì của Drakelya có lẽ Bastar Simon cũng không căng thẳng đến mức này. Tội trạng không làm tròn chức trách của ông nặng nề nhất chính là bị xử tử, nhưng dù trong tình huống nào thì Simon cũng sẵn sàng để đối mặt rồi.

“Ngài và các binh sĩ đều đã vất vả rồi tử tước Simon! Ta xin cảm ơn trước sự trung thành quý báu của ngài và các binh sĩ của Drakelya.”

“Đó… đó là trách nhiệm của chúng thần thưa điện hạ.” Bastar Simon đáp lại cô trong sự ngỡ ngàng của mình.

“Làm phiền tử tước kêu người sắp xếp cho những binh sĩ vừa mới đến, và tìm một nơi để các y sĩ đến từ thánh địa điều trị cho những người bị thương. Nếu có vấn đề gì hãy liên hệ với thư ký của ta.”

Tử tước kinh ngạc cảm thấy khó tin, ông không hề nghĩ đế lời nói tiếp theo của đại công tước lại vô cùng khiêm nhường tới vậy. Ngài ấy chân trọng mọi công sức của các binh sĩ, nói ra những lời quan tâm đầy ấm áp mà mảy may không hề trách mắng sự vô năng trước đó của bọn họ. Quả thực không uông công cho sự trung thành của bọn họ dành cho người và công quốc, bọn họ đã đặt niềm tin vào đại công tước một cách đúng đắn.

“Thần đã rõ thưa điện hạ!” Tử tước Simon cố gắng kìm nén sự xúc động của mình, ông nhanh chóng lấy lại tinh thần cùng ý chí chiến đấu của mình thực hiện mệnh lệnh.

Không quá khó để nhận ra được những vết thương nặng cùng khuôn mặt tái nhợt đi vì lạnh của ông ta. Nhưng đôi mắt ánh lên sự kiên nghị cùng sức chịu đựng đến phi thường của con người này quả thực đã khiến Charlotte cảm thấy rất khâm phục.

Mùa đông ở phương Bắc luôn rất lạnh, cái lạnh như cắt da cắt thịt khiết bất kỳ ai cũng chẳng thể nào ưa thích nổi. Nhưng hiện tại chính nó lại là liều thuốc gây tê tốt nhất giúp những người bị thương cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi phải điều trị lúc còn tỉnh táo. Các bác sĩ cùng y sĩ cật lực phối hợp với người của thánh điện điều trị cho mọi người, dù đoàn quân của thủ đô đã mang thêm không ít người đến những vấn chưa bao giờ đủ đối với số lượng thương vong khổng lồ trong thành Drakelya.

Nếu cô có thể đến sớm hơn hai tháng mọi thứ chắc hẳn sẽ không tồi tệ đến mức này, Charlotte dường như đã suýt mất cả vùng đất Drakelya. Trách nhiệm này đại công tước nên gánh vác chứ không phải những người lĩnh đã liều chết bảo vệ tổ quốc.



Lâu đài Valenrie, tòa nhà phụ phía tây.

Roi gỗ mỏng không ngừng vụt vào bắp chân bé nhỏ yếu ớt của đứa trẻ, từng tiếng “chát” vang lên cùng âm thanh run rẩy vì đau đớn phá tan sự yên tĩnh trong thư phòng rộng lớn.

Người thầy được nữ đại công tước mời về cách đây không lâu đã bắt đầu tiếp quản việc dạy dỗ Charles, hiện tại hắn ta lại đang không ngừng gay gắt lớn tiếng trước việc học của cậu.

“Chỉ một chút như vậy ngài cũng không thể ghi nhớ nổi, một quý tộc thực thụ không bao giờ tồn tại sự kém cỏi như vậy. Nếu không phải một người kiên nhẫn như tôi đảm nhận việc dạy dỗ thiếu gia, chắc hẳn người sẽ làm xấu mặt gia tộc đại công tước trước mặt những người ngoài. Ngài nên suy xét về thái độ học hành của mình mà không nên tìm cách biện minh mới đúng…”

Tuy lời mắng của giáo viên là dành cho thiếu gia Charles nhưng người chịu đòn lại là Ryan.

Bởi vì không thể ra tay đánh một vị quý tộc, đó sẽ là một vấn đề lớn nên Phillip Anbe Johnson buộc phải phạt người hầu của cậu. Nhưng ánh mắt chỉ khinh thường chỉ nhìn chằm chằm vào Charles một khi buông ra lời mắng mỏ và vụt mạnh vào bắp chân Ryan như thể hắn ta đang thực sự nhắm vào cậu.

Dù không thể cảm nhận được đau đớn nhưng loại áp lực này khiến Charles còn cảm thấy khó chịu hơn gấp bội.

Trừ mấy ngày đầu vẫn còn trong sự giám sát của quản gia Olwen, thì ngày nào cũng vậy, hắn luôn tìm mọi cái cớ để có thể tránh mắng cậu một cách vô lý. Giống như ngày hôm nay, khi Charles không thể đọc lưu loát một cuốn lịch sử được viết ra bằng văn tự cổ trong khi cậu mới chỉ làm quen với nó vào buổi học hôm trước. Dù Charles có thông minh thế nào cũng không thể tự nhìn ký tự mình chưa từng biết đến để tự hiểu được cả.

Không hiểu vì lý do gì, nhưng Charles có thể hoàn toàn nhận ra Philip đang cố nhắm vào mình với một mục đích nào đó và cậu không thể để hắn ta dễ dàng đạt được như vậy.

“Thật xin lỗi thưa thầy… ta sẽ cố gắng lắng nghe hơn những lời dạy của ngài.” Charles cúi đầu nhận lỗi trước người thầy giáo quý tộc kia một cách miễn cưỡng.

Cuối cùng cây roi trong tay hắn ta cũng chịu hạ xuống khi bắp chân của Ryan đã chằng chịt những vết đỏ và rỉ máu. Tuy đây không phải kết quả Philip mong muốn những hắn có vẻ đã thỏa mãn trước sự hạ thấp bản thân của vị thiếu gia quý tộc này. Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, hắn không tin không thể khiến thằng nhóc này trở nên sợ hãi và suy sụp.

“Buổi học hôm nay sẽ kết thúc tại đây, vì thiếu gia đã nhận ra được lỗi lầm của mình thần sẽ cho người thêm thời gian hai ngày để có thể đọc lưu loát được các văn tự cổ. Thiếu gia phải cố gắng nhiều hơn nữa để không trở thành nỗi phiền toái của đại công tước. Đó là lý do khiến ngài nên suy nghĩ chín chắn hơn về địa vị của bản thân…”

Chờ cho đến khi bóng dáng cao ngạo đáng ghét của người thầy giáo biến mất, cảm xúc tội lỗi trên gương mặt non nớt của Charles liền biến thành lạnh lẽo đến vô cảm.

“Địa vị của bản thân?”

Kẻ đó vậy mà dám thốt lên lời này với cậu.

Charles thật sự muốn cắt đứt chiếc lưỡi lươn lẹo gian trá của hắn xuống, nhổ từng cái răng một cho đến khi hắn biết rõ địa vị của mình là gì. Chỉ là một quý tộc bé nhỏ cũng dám khinh thường cậu đến vậy. Cậu nhất định sẽ không để hắn ta yên thân khi Charlotte trở về.

“Thiếu gia ngài không sao chứ ạ?” Dù bản thân là người chịu đòn nhưng Ryan của lúc này lại lo lắng cho thiếu gia hơn bao giờ hết. Cậu hiểu rõ bản chất thật sự của ngài ấy nên Ryan không dám chắc ngài ấy có thể thực sự bình tĩnh khi phải nghe những lời nói ẩn ý kia.

Charles lúc này mới nhìn đến tên thuộc hạ ngốc nghếch của mình, chính cậu ta còn chẳng thể đứng vững nổi mà còn dám thừa hơi lo cho cậu sao.

Một lọ thuốc bôi được ném về phía của Ryan trước khi thiếu gia rời khỏi phòng học. Cậu ta vội bắt lấy nó ngạc nhiên nhìn về bóng lưng của Charles, đôi mắt long lanh rơm rớm nước mắt vị chịu đau không giấu nổi sự cảm kích mà ôm chặt lấy nó trong lòng. Xét cho cùng thì thiếu gia vẫn luôn đối xử với cậu rất tốt dù có đôi chút lạnh lùng. Nhưng vết thương này vốn chẳng nhằm nhò gì những trận đòn roi Ryan đã phải chịu khi ở với người cha dượng độc ác đó. Và cũng chưa từng có một ai để tâm đến từng vết thương của cậu như vậy.

Ryan thề rằng sẽ không bao giờ phản bội thiếu gia nếu thật sự có phải chết đi vì ngài ấy.