Chương 7: VƯƠNG VIỆN KHẢ

9 giờ tối.

Ngô Cẩn Ngôn dọn dẹp tiệm cà phê sạch sẽ, sau đó nán lại ngắm thêm một lượt nữa rồi mới hài lòng đóng cửa quán để tới bệnh viện thăm Khương Tử Tân.

"Tiểu Tân, cậu đã ăn gì chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn mở cửa phòng, lập tức giật mình khi thấy Khương Tử Tân đang ngồi ngây người nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình. Nàng nhìn đến độ hai mắt trở nên đỏ ngầu. Xem ra đã ngồi như vậy một lúc lâu.

"Tiểu Tân. Cậu sao vậy?" Ngô Cẩn Ngôn vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt trắng mịn của Khương Tử Tân. Khẽ thở dài một tiếng.

"Ngôn Ngôn... Chân mình bị liệt có phải ảnh hưởng rất nhiều đến cậu không?" Khương Tử Tân giọng nói lạc đi. Đến một tiếng tử tế cũng không thốt ra được.

"Đúng, rất ảnh hưởng." Ngô Cẩn Ngôn gật đầu. "Ảnh hưởng vì cậu không còn vui tươi giống như tiểu Tân mình từng quen nữa. Cậu lúc nào cũng khóc, khóc, và khóc..."

Nói đoạn, cô vươn tay nắm chặt lấy tay của Khương Tử Tân: "Cậu hãy mạnh mẽ lên. Coi như là vì mình... được chứ?"

"Thứ này..."

Khương Tử Tân bây giờ mới xòe tay ra. Bên trong là tấm thẻ bạch kim lúc chiều Tần Lam đưa cho nàng.

"Cậu..." Ngô Cẩn Ngôn cau mày nhìn nàng. "Cậu từ đâu mà có?"

"Tần tiểu thư..." Khương Tử Tân cúi đầu, lí nhí đáp.

"Tần Lam..." Ngô Cẩn Ngôn giật lấy, sau đó nắm chặt tấm thẻ bạch kim trong tay. "Cô ta nói gì với cậu?"

"Tần tiểu thư nói... chỉ cần mình đồng ý không gặp cậu. Cô ấy sẽ tặng mình tấm thẻ này."

Ngô Cẩn Ngôn giận đến tái mặt.

"Cậu đã đồng ý?"

"Không." Khương Tử Tân lắc đầu. "Mình đã trả lại. Nhưng Tần tiểu thư nói không nhận đồ đã bỏ đi."

"Hay cho câu không nhận đồ đã bỏ đi. Cô ta chính là đang ép cậu đấy." Ngô Cẩn Ngôn quát lên một tiếng. Sau đó mang theo một bụng phẫn nộ bỏ ra ngoài.

"Ngôn... cậu đi đâu vậy?" Khương Tử Tân bất lực gọi theo.

***

Ngô Cẩn Ngôn cầm điện thoại lên gọi cho Tô Thanh. Thậm chí gọi đến nóng cả máy, thế nhưng Tô Thanh kiên quyết không nhận.

Ngô Cẩn Ngôn bất lực ngồi xuống ghế đá. Úp mặt vào lòng bàn tay hét lên một tiếng.

Cô sắp bị bức đến phát điên rồi...

***

Sáng sớm hôm sau, Ngô Cẩn Ngôn đứng trước tập đoàn Chấn Hưng. Năm lần bảy lượt cố gắng tự nhủ với bản thân phải giữ bình tĩnh.

Nhưng không...

Chiếc xe Roll-Royce màu đen từ từ dừng lại. Chưa để nữ nhân bên trong bước ra, Ngô Cẩn Ngôn đã giận dữ lao tới túm chặt lấy cánh tay nàng.

"Tần Lam, cô nói cho tôi biết. Hôm qua cô tới tìm tiểu Tân rốt cuộc có ý gì? Có phải bệnh điên của cô lại tái phát rồi hay không?"

Nữ nhân vừa mới bước ra, bị một màn tập kích bất ngờ, đôi lông mày khẽ cau lại.

"Này em gái, hình như nhận nhầm người rồi." Nàng lạnh lùng lên tiếng.

Bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới giật mình đưa mắt quan sát thật kĩ chủ nhân của giọng nói khó chịu kia...

Một thân âu phục đen, mái tóc thẳng dài được túm gọn ra phía sau. Để lộ khuôn mặt góc cạnh kiêu kì.

Kết luận cuối cùng: Không phải Tần Lam.

"Thực xin lỗi, xin lỗi..." Ngô Cẩn Ngôn lập tức gập người như máy khâu. "Tôi nhất thời nóng vội... mong tiểu thư bỏ qua cho."

"Bỏ qua cũng được. Nhưng khoan đi đã." Nữ nhân lạ mặt nghĩ ngần thế nào liền lên tiếng. "Ban nãy cô vừa nói Tần Lam ư?"

"Đúng vậy." Ngô Cẩn Ngôn không phủ nhận.

Nữ nhân kia đột nhiên híp mắt nhìn nàng. Sau đó lạnh lùng hỏi: "Theo như hiểu biết của tôi về Tần Lam, thì cô ấy thuộc tuýp người hướng nội. Cô ấy rất ít khi có những biểu hiện khiến người khác khó chịu... Này, em gái, vì sao lại thù hận cô ấy như vậy?"

Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy nực cười. Tần Lam - người phụ nữ điên đó mà hướng nội ư? Hướng nội cái rắm!

"Mong tiểu thư thứ lỗi. Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi." Ngô Cẩn Ngôn cười méo xệch. Sau đó nàng đột nhiên nghĩ ra một ý hay. "Tiểu thư, cô có gặp Tần Lam không?"

"Có." Nữ nhân kia gật đầu.

"Vậy thì tốt quá. Cô giúp tôi trả thứ này lại cho cô ta. Thuận tiện nhắn với cô ta từ nay về sau đừng giở những trò hạ lưu như vậy nữa."

Ngô Cẩn Ngôn nhét chiếc thẻ tín dụng vào tromg tay nữ nhân trước mặt. Sau đó cúi người cảm ơn rồi một mạch rời đi.

"Tiểu thư..."

Thư kí đứng bên cạnh nàng hắng giọng gọi.

"Cô nói xem, Lam Lam của tôi rốt cuộc đã gây ra nghiệp chướng gì rồi?"

"Xin lỗi tiểu thư, do tôi nông cạn nên không biết."

***

Tần Lam cùng Tô Thanh lên tầng mười bảy. Khi thang máy vừa mở ra, nàng lập tức sa sầm mặt.

"Nhìn thấy người yêu mà mang nét mặt đấy... Lam Lam, em thật là thất lễ."

Nữ nhân lúc nãy tươi cười tiến về phía Tần Lam, tính dang tay ôm nàng nhưng rất nhanh đã bị cự tuyệt.

"Vương Viện Khả, Chấn Hưng không hoan nghênh cô." Tần Lam nhẹ nhàng đứng sang một bên, khuôn mặt không chút biểu cảm hướng về phía nữ nhân tên Vương Viện Khả, lạnh lùng nhả ra từng chữ.

"Người ta ở Úc ngày đêm nhớ em. Vậy mà em một chút cũng không để ý ư?" Vương Viện Khả cúi đầu ủy khuất nói. "Hay là Tần Lam em có người mới rồi?"

Tần Lam mặc kệ Vương Viện Khả đứng đó lải nhải. Nàng một mạch tiến vào trong phòng làm việc. Tô Thanh hiểu ý liền đóng cửa.

"Vương tổng, đã tới giờ hành chính." Tô Thanh nghiêm giọng nhắc nhở.

"Sao mà chủ tớ các người đều như nhau cả vậy?" Vương Viện Khả bất mãn quay đầu nhìn thư kí của mình. "Ngọc Hồ, hay là tôi gửi em qua đây học cách lạnh lùng giống như Tô Thanh nhé."

"Tiểu thư, đừng đùa nữa. Chúng ta mau về thôi." Ngọc Hồ bất lực nhìn tiểu thư nhà mình. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chịu trưởng thành như vậy?

"Lam Lam, em không muốn nhận lại thẻ bạch kim của mình sao?"

Vương Viện Khả đứng giữa đại sảnh gào thét.

Tô Thanh mặt khẽ biến sắc.

"Vương tổng, cô vừa nói gì?"

"Sáng nay có người nhờ tôi trả lại chiếc thẻ bạch kim. Mà chủ nhân của chiếc thẻ này không cần hỏi chắc cũng biết là ai. Hahaha..."

***

"Lam Lam, em định vứt hết mặt mũi của tôi đi ư?"

Vương Viện Khả căm phẫn nhìn đội vệ sĩ đang tiến về phía mình, thật không ngờ Lam Lam lại tuyệt tình đến vậy.

"Vương tổng... chủ tịch đã nói rồi. Nếu cô còn không đi, chủ tịch sẽ cho người mang đoạn video cô quấy rối chủ tịch tới Vương gia để ông nội cô xem."

"Lam Lam, em thật quá độc ác."

Vương Viện Khả bị thư kí kéo đi. Không quên quay lại gào thét một câu.