Nòng súng của lính bắn tỉa nâng lên, trong lúc cấp bách không nhắm được chính xác mà vội vàng bóp cò.
"Đoàng, đoàng, đoàng!" Gần như ngay lúc viên đạn được bắn ra, ba thanh phi đao lần lượt găm trúng vào cẳng tay phải, tim và cổ họng của lính bắn tỉa.
Máy chảy ra từ vết thương của tay bắn tỉa, hai phần quan trọng là tim và cổ họng bị bắn trúng khiến hắn rất nhanh được tiễn đến một thế giới khác.
Viên đạn bay qua mặt Triệu Quốc Khánh một cách nguy hiểm, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, chỉ cần nòng súng lệch sang nửa cm nữa thôi, Triệu Quốc Khánh sẽ bị bắn vào đầu.
Trận chiến vẫn chưa kết thúc, Triệu Quốc Khánh không ngừng động tác lại.
Anh lao đến và chộp lấy khẩu súng của lính bắn tỉa, lăn một vòng ra phía sau gốc cây cách đó hai mét rồi cầm khẩu súng lên, chĩa vào lính bắn tỉa đang tập kích cách đó 30 mét.
Lính bắn tỉa bị Phùng Tiểu Long làm cho bị thương, ngay lúc này đang nấp ở chỗ khuất gần nơi bị Phùng Tiểu Long bắn, nhưng cũng không quên ở bên kia có Triệu Quốc Khánh.
Thấy Triệu Quốc Khánh nhấc súng lên, lính bắn tỉa liền bóp cò trước.
“Pằng pằng pằng…” Đạn đều bị thân cây chặn lại, vụn gỗ bay tứ phía, nhưng Triệu Quốc Khánh lại bình tĩnh một cách lạ thường.
Khóa mục tiêu, bóp có, không một chút hoảng loạn nào.
Với một tiếng "Đoàng", viên đạn găm chính xác vào tên súng bắn tỉa.
Cứ như vậy, các tên súng bắn tỉa và quan sát viên đều chết trong tay của Triệu Quốc Khánh.
Tiếng súng đột ngột dừng lại, Triệu Quốc Khánh, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đồng thời quan sát xung quanh, đảm bảo rằng không có kẻ địch nào ở phía sau trước khi hướng mắt về cũng một chỗ.
Một bóng người bước ra chủ động cất lời nói: "Là tôi, Bàng Hổ."
Triệu Quốc Khánh nhìn thấy Bàng Hổ qua ống nhòm, tay phải đang ấn mạnh vào vai trái của mình, nhưng vẫn không thể ngăn máu chảy ra từ kẽ tay.
"Anh bị thương rồi?" Triệu Quốc Khánh cất súng đi về phía Bàng Hổ hỏi.
Bàng Hổ gật đầu, đến bên Triệu Quốc Khánh, liếc nhìn xác chết trên mặt đất, nhỏ nước bọt nói: "Mẹ kiếp, tôi coi như là may mắn rồi. Nếu không phải kịp thời phát hiện ra hai tên này, viên đạn này đã xuyên thủng qua tim tôi rồi!"Nói một hồi, anh ta nhìn về phía Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành đang đi bên cạnh, nghiêm túc nói: "Cảm ơn mọi người, đây là lần thứ hai mọi người cứu tôi rồi."
"Rời khỏi nơi này trước rồi nói." Triệu Quốc Khánh nói xong liền ra hiệu với Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, hai người dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy vũ khí và trang bị của người chết rồi cùng Triệu Quốc Khánh rút lui về sau gần 200 mét.
Sau khi cách trận chiến vừa xảy ra một khoảng cách an toàn, Triệu Quốc Khánh bốn người liền dừng lại, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành làm nhiệm vụ canh gác, còn Triệu Quốc Khánh xử lý vết thương cho Bàng Hổ.
Sau khi kiểm tra vết thương của Bàng Hổ, Triệu Quốc Khánh nói: "Viên đạn vẫn còn trong người. Anh bây giờ có hai sự lựa chọn, một là để tôi cầm máu và băng bó cho anh, đợi đến khi nhiệm vụ này kết thúc rồi tìm đến người chuyên nghiệp tháo đầu đạn cho anh, hai là tôi lấy đầu đạn ra cho anh ngay lúc này.
"Có gì khác nhau sao?" Bàng Hổ hỏi.
Triệu Quốc Khánh trả lời: "Trước hết, tôi không phải là bác sĩ, vì vậy khi lấy đầu đạn ra cho anh sẽ có độ nguy hiểm nhất định, thứ hai chỗ này không có dụng cụ phẫu thuật chuyên nghiệp như thuốc gây mê, vì vậy khi tôi lấy đầu đạn ra cho anh sẽ rất đau đớn.
"Không, ý của tôi là nó sẽ ảnh hưởng gì với tôi không nếu tôi để đầu đạn ở trong người?"Bàng Hổ sửa lại.
Triệu Quốc Khánh trả lời: "Nếu đầu đạn vẫn còn ở trong cơ thể, anh sẽ không thể tiếp tục chiến đấu, cần phải ngay lập tức rút khỏi cuộc đấu mới được, nếu không đầu đạn sẽ càng gây thêm nhiều tổn thương cho anh. Nếu đầu đạn lấy được ra, tổn thương sẽ được giảm thiểu đến mức nhỏ nhất.
Bàng Hổ hiểu rõ, ý của Triệu Quốc Khánh là muốn hỏi hắn muốn tiếp tục chiến đấu hay là bỏ cuộc từ bây giờ.
Dường như không có chút do dự nào, Bàng Hổ lập tức nói: "Xin hãy giúp tôi lấy viên đạn ra!"
"Anh chắc chắn chưa?" Triệu Quốc Khánh hỏi, bản thân anh quả thật hiểu khá nhiều về y thuật, nhưng chưa bao giờ phẫu thuật cho người khác, rủi ro là điều không thể tránh khỏi.
Bàng Hổ mạnh mẽ gật đầu, hắn là một quân nhân, là chiến sĩ, làm sao có thể rút lui khỏi trận chiến vào lúc này?
"Vậy được thôi." Triệu Quốc Khánh một lần nữa dặn dò Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành cảnh giác, sau đó lấy ra kim châm.
May mắn thay cho Bàng Hổ, viên đạn đã làm hắn bị thương ở phía vai, nếu đổi là ngực hay là bụng, Triệu Quốc Khánh sẽ không mạo hiểm lấy viên đạn ra cho anh.
Ba cái kim chân được đâm vào ba huyệt quanh vai, và Bàng Hổ cảm thấy rằng cơn đau do vết thương đã biến mất gần hết.
Kim châm không thể so sánh được với gây mê, còn "Hoa Đà y châm" lại là một bản sao còn sót lại, nếu không Triệu Quốc Khánh hoàn toàn có thể dùng kim châm để gây tê cục bộ cho Bàng Hổ để anh không bị đau trong quá trình phẫu thuật.
Dao quân dụng quá to, không thích hợp dùng để phẫu thuật.
Triệu Quốc Khánh lấy ra phi đao và khử trùng nó bằng ngọn lửa, sau đó đưa chuôi dao tới trước mặt của Bàng Hổ nói: "Cắn nó."
Bàng Hổ biết rằng cuộc phẫu thuật sẽ mang lại cho hắn rất nhiều đau đớn, vì vậy cũng không hành động như một anh hùng, mở miệng cắn lấy chuôi dao.
"A!" Bàng Hổ kêu lên một tiếng khi mũi dao cắt qua vết thương, cả người đều căng lên, nhất là khuôn mặt nổi đầy gân xanh, răng cũng sắp muốn cắn nát rồi.
Triệu Quốc Khánh rất bình tĩnh, giống như không hề nghe thấy tiếng kêu của Bàng Hổ, anh chăm chú nhìn vết thương, mũi dao lướt nhanh nới rộng vết thương.
Viên đạn găm vào bả vai, mũi dao đâm vào dùng sức làm nó bật ra ngoài.
"Ha!" Bàng Hổ thở dài một hơi thở nặng nề như bò, cơn đau dường như dịu đi rất nhiều.
Cầm máu, băng bó và những việc sau đấy dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
"Uống một ngụm nước đi." Triệu Quốc Khánh đưa ấm nước đến nói.
Bàng Hổ nhận lấy cái ấm, ngẩng đầu lên uống cạn, so với lượng máu mất đi sau khi bị thương, lượng nước vừa uống vào bụng căn bản không có cách nào bù lại được.
"Cảm ơn." Bàng Hổ vươn tay lên sờ lên khóe miệng, lau đi máu ở trên khóe miệng, cảm giác được hàm răng có chút lung lay.
"Vết thương của anh tạm thời không còn đáng ngại nữa rồi, nhưng tốt nhất là không nên vận động mạnh, tránh việc gây ra tổn thương lần thứ hai cho vết thương." Triệu Quốc Khánh cất kim châm cùng phi đao nói.
Không thể vận động mạnh, vậy tôi còn ở lại nơi này làm gì?
Bàng Hổ một bụng đầy oán trách.
Triệu Quốc Khánh lấy khẩu súng bắn tỉa, đột nhiên nói với Bàng Hổ: "Tôi với Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành lập một tiểu đội chiến đấu, tôi đảm nhiệm vị tríbắn tỉa, vừa haythiếu một quan sát viên, không biết anh có muốn làm quan sát viên của tôi không?"
Bàng Hổ sững sờ một lúc, sau đó liền cảm thấy biết ơn vô cùng.
Nghĩ đến lần trước Triệu Quốc Khánh cứu lấy hắn, cũng từng mời hắn cùng chiến đấu nhưng khi đó lại vì lòng tự trọng mà từ chối.
Lần này Triệu Quốc Khánh yêu cầu hắn làm quan sát viên cho mình chắc chắn là một lời mời ngụy trang, không những cho hắn cơ hội tiếp tục chiến đấu mà còn nghĩ đến lòng tự tôn của hắn, như vậy làm sao có thể khiến hắn không cảm động?
Bàng Hổ đột nhiên có chút nóng máu, nghiêm mặt nói: "Cái mạng này của tôi là mọi người cứu! Đừng nói đến việc làm quan sát viên cho cậu, cho dù bảo tôi đứng ra đỡ đạn, Bàng Hổ tôi cũng sẽ có một chút nhăn nhó gì!"
"Yên tâm, sẽ không có ai yêu cầu anh ra đỡ đạn." Triệu Quốc Khánh cười nhẹ, đưa ống nhòm cho Bàng Hổ, đồng thời đưa một khẩu súng lục đầy đạn: "Vũ khí của chúng ta bây giờ còn thiếu hụt, anh tạm thời dùng trước, có cơ hội tôi sẽ lấy cho anh một số vũ khí hữu ích.
Bàng Hổ lại một lần nữa cảm động.
Vũ khí và trang bị của quan sát viên của đối phương đã bị Lý Thực Thành lấy đi, khẩu súng lục này vốn thuộc về Triệu Quốc Khánh nhưng bây giờ lại nhường cho anh ấy.
Triệu Quốc Khánh không quan tâm đến những điều này, mọi người đều là chiến hữu, anh em sống chết trên cùng một mặt trận, vậy thì nên có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng, bản thân sẽ không bao giờ đối xử tệ với anh em của mình.
Đừng nói là một khẩu súng, cho dù là mạng sống của bản thân cũng có thể không chút do dự gì mà hy sinh vì anh em.
Vừa chém gϊếŧ một người bắn tỉa và một quan sát viên, ngoài vũ khí và trang bị ra còn thu được hai bộ trang phục, Triệu Quốc Khánh lấy một bộ, bộ còn lại đưa cho Bàng Hổ.
Nhóm chiến đấu ba người đã được mở rộng thành một nhóm chiến đấu bốn người, nhóm người của Triệu Quốc Khánh một lần nữa lại hành động trở lại.
Sắp tới buổi trưa.
Mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, mang lại hơi ấm cho trái đất.
Bên trong sơn cốc còn nóng hơn.
Không ít bụi cỏ cùng cành cây bị dập nát, mặt đất vẫn loang lổ vết máu, cây cối chi chít những vết đạn.
Ở đây vừa diễn ra một trận chiến tàn khốc, chiến đấu vẫn chưa thực sự kết thúc.
Có những lính đánh thuê được trang bị tốt đang ẩn nấp, súng của họ đều chĩa vào cùng một chỗ, cách sơn động hơn 50 mét.
Ở sơn động là một khẩu súng máy hạng nặng nằm sau mấy tảng đá, chỉ có nòng súng lộ ra, một người đàn ông cường tráng đang cầm chắc khẩu súng máy hạng nặng, ngăn không cho lính đánh thuê bên ngoài tấn công.
"Tinh Thần, hãy kiên trì!" Người đàn ông mạnh mẽ kêu lên, vội vã quay đầu nhìn lại.
Đàm Tinh Thần nằm trên mặt đất cách đó một mét, sắc mặt tái nhợt, trên người có nhiều vết nhau, lúc này ngày càng hít vào khó khăn hơn.
Người đang cầm khẩu súng máy hạng nặng kìa là Đàm Thiếu Ngữ, anh trai của Đàm Tinh Thần.
Sau khi biết rằng có lính đánh thuê lẻn vào khu vực chiến đấu, Đàm Thiếu Ngữ và Đàm Tinh Thần đã kết hợp với nhau.
Nửa tiếng trước, họ phát hiện một người đàn ông cường tráng đang đi trên núi với một khẩu súng máy hạng nặng, vì vậy cả hai người đã bố trí mai phục để tập kích đối phương.
Cứ tưởng rằng hai anh em hợp sức lại sẽ chế ngự đối phương một cách dễ dàng, không ngờ rằng sức lực của đối phương rất lớn, có thể tung đòn phản công mạnh mẽ sau khi bị phục kích.
Cuối cùng hai anh em gϊếŧ chết đối phương, nhưng trong trận chiến Đàm Tinh Thần đã bị đâm nhiều nhát để bảo vệ cho Đàm Thiếu Ngữ, vết thương nặng nhất là ở phía bụng.
Điều này khiến Đàm Thiếu Ngữ có chút không thể chấp nhận, vốn nên là anh bảo vệ cho em trai mình, kết quả lại đổi thành em trai lại liều chết cứu mình, hơn nữa lại nghĩ đến thái độ của bản thân đối với em trai trước đây càng khiến anh thấy hổ thẹn.
Không đợi đến khi Đàm Thiếu Ngữ chữa trị cho Đàm Tinh Thần, một nhóm lính đánh thuê đã bao vây đến để gϊếŧ người, bất đắc dĩ Đàm Thiếu Ngữ mới đem theo em trai mình Đàm Tinh Thần trốn tới sơn động này, dựa vào khẩu súng máy hạng nặng trong tay để ngăn kẻ địch tiến đến.
Tuy nhiên, Đàm Thiếu Ngữ biết rằng cách này cũng không là một giải pháp.
Nếu không thể thoát khỏi nguy hiểm càng sớm, em trai Đàm Tinh Thần sẽ chết ở nơi này!
"Tinh Thần, hãy kiên trì, anh nhất định sẽ đem em rời khỏi nơi này!" Đàm Thiếu Ngữ hét lên một câu, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ từ khóe mắt rơi xuống.