Chương 2

Dường như không có ai phát hiện ra Lý Thực Thành đang đánh nhau với Ngô Mãn Mãn cũng trấn tĩnh giống như Triệu Quốc Khánh vậy. Hai chiêu trước hắn xuất chiêu hoàn toàn dựa theo sắp xếp của Triệu Quốc Khánh, lúc đến chiêu thứ ba hắn càng không chút do dự làm theo những gì mà Triệu Quốc Khánh đã phân phó, khi Ngô Mãn Mãn nhảy lên cao thì hắn đột nhiên dùng hai tay ôm đầu ngồi nhổm xuống.

Chuyện kì quái đã xảy ra rồi, một cước này của Ngô Mãn Mãn vốn dĩ phải đạp cho Lý Thực Thành ngất đi, nhưng bây giờ biến thành Ngô Mãn Mãn đem chỗ hiểm của mình đánh về phía cùi chỏ của Lý Thực Thành.

“A!”

Sự việc có thể tưởng tượng được, Ngô Mãn Mãn phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, sau đó ngất đi vì quá đau.

“Xem ra tối hôm nay hắn không thể bưng nước rửa chân cho Thực Thành rồi.” Sau khi Triệu Quốc Khánh tiếc nuối thở dài một hơi, trong lúc mọi người ở đây đều đang kinh ngạc thì rời đi.

Mặc dù giúp cho Lý Thực Thành thắng trong cuộc thi, cũng coi như là dạy dỗ Ngô Mãn Mãn một trận, nhưng nội tâm của Triệu Quốc Khánh lại không hề có một tia hưng phấn nào.

Nếu tim mình không có vấn đề, nếu như mình có thể huấn luyện giống như những người khác, nếu như mình có thể chất giống như Lý Thực Thành, vậy thì mình chắc chắn trong một chiêu là có thể đánh bại Ngô Mãn Mãn!

Triệu Quốc Khánh vô cùng tự tin, loại tự tin này cũng không phải là tự dưng mà có, anh ấy chỉ là bị bệnh tim cho nên không thể vận động kịch liệt giống như người bình thường được. Chuyện này mới khiến cho thân thể yếu ớt, nhưng nó không có nghĩa là anh ấy ngốc hơn người bình thường. Ngược lại Triệu Quốc Khánh thông minh hơn người bình thường, lúc còn đi học, ngoại trừ giờ thể dục ra thì các môn học khác anh ấy luôn đứng đầu trường, được gọi là học bá.

Triệu Quốc Khánh cũng vô cùng mê mẩn kỹ năng đánh cận chiến, cơ thể không thể vận động nhưng có thể tưởng tượng mỗi một chiêu thức đối địch ở trong đầu.

Lúc quyết định dạy dỗ Ngô Mãn Mãn, ở trong đầu anh ấy sớm đã nghĩ qua mỗi một khả năng sẽ xuất hiện lúc Ngô Mãn Mãn đánh cận chiến, hai chiêu trước mà Lý Thực Thành sử dụng là cách dụ địch, như vậy mới đảm bảo chiêu thứ ba sẽ đánh ngã Ngô Mãn Mãn.

Tóm lại, nếu như không phải bị mắc bệnh tim, vậy thì Triệu Quốc Khánh tuyệt đối là thiên tài trong đánh cận chiến.

Buổi chiều là môn học cố định của đại đội, vệ sinh súng.

Làm văn thư của đại đội, Triệu Quốc Khánh nắm giữ chìa khóa của kho súng, lúc các chiến hữu lau súng thì anh ấy cũng phải đứng một bên nhìn chằm chằm, cuối cùng lúc nhập kho phải kiểm tra lại súng có được lau sạch sẽ hay không.

Các chiến hữu đúng giờ đi tới kho súng để vệ sinh súng, súng trường tự động, ống phóng rocket kiểu 40, súng máy hạng nhẹ, vân vân, sau khi mỗi một binh sĩ nhận vũ khí cho riêng mình thì bắt đầu bận rộn hơn.

Triệu Quốc Khánh cũng không nhàn rỗi, anh ấy phải đem súng trường, hai khẩu súng lục của huấn luyện viên lau chùi sạch sẽ.

Đừng thấy công việc văn thư này anh ấy tiếp nhận còn chưa tới hai tháng, nhưng lại có một sự nhiệt tình đặc biệt với súng, hai khẩu súng kia được anh ấy thuần thục tháo ra lau chùi sau đó ráp lại, tốc độ nhanh giống như hai khẩu súng này là một phần của anh ấy vậy.

“Cạch.” Sau khi kiểm tra bên trong nòng súng không còn chút bụi bặm nào, Triệu Quốc Khánh khóa hai khẩu súng lục vào trong kho súng, xoay người lại phát hiện có một đôi mắt độc ác đang nhìn chằm chằm mình.

Hai tay Ngô Mãn Mãn cầm một khẩu súng trường QBZ-95 đứng cách Triệu Quốc Khánh mười mét, ánh mắt kia giống như giữa hai người có thù gϊếŧ cha vậy, nếu trong khẩu súng có đạn thì sợ là hắn ta sẽ một súng bắn chết Triệu Quốc Khánh.

“Tiểu đội trưởng Ngô, có chuyện gì không?” Triệu Quốc Khánh mặt đầy khánh sáo hỏi.

“Tao muốn đọ súng với mày!” Ngô Mãn Mãn dường như hét lên, lần đánh cận chiến với Lý Thực Thành hồi sáng đã khiến hắn mất hết mặt mũi trước đám tân binh, buổi chiều hắn không thể không tìm cách đòi lại thể diện.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng hét của Ngô Mãn Mãn, đồng thời có không ít người lo lắng nhìn Triệu Quốc Khánh, sợ rằng Ngô Mãn Mãn sẽ làm ra hành động gì quá khích với hắn.

“Không biết tiểu đội trưởng Ngô muốn đọ súng như thế nào?” Triệu Quốc Khánh không hoảng không vội nói.

Ngô Mãn Mãn giơ súng trong tay lên nói: “Chúng ta cũng không có đạn, không thể thi bắn, vậy thì đơn giản hơn rồi, thi tháo lắp súng là được!”

Thi tháo lắp súng trường, cái này giống như một cuộc thi hợp lý, nhưng trong đó lại tồn tại rất nhiều nhân tốt không hợp lý.

Đầu tiên, Ngô Mãn Mãn đi lính gần hai năm, thời gian hắn cầm súng không biết nhiều hơn tân binh bao nhiêu lần; tiếp theo, Triệu Quốc Khánh mặc dù cầm chìa khóa kho súng nhưng thời gian anh ấy chân chính tiếp xúc với khẩu súng trường QBZ-95 lại chỉ có ba tháng khi huấn luyện tân binh, sau khi nhậm chức văn thư thì cơ bản không có tiến hành bất kì huấn luyện gì về súng. Tóm lại, đây tuyệt đối là một cuộc thi không công bằng.

Tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Quốc Khánh tuyệt đối sẽ không chấp nhận cuộc thi này, ngay cả bản thân Ngô Mãn Mãn cũng cảm thấy như vậy, hắn sớm đã nghĩ xong, chờ Triệu Quốc Khánh từ chối sẽ nói mấy lời độc ác chế giễu Triệu Quốc Khánh, từ đó lấy lại thể diện cho bản thân.

“Được thôi.” Triệu Quốc Khánh đồng ý.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Ngô Mãn Mãn cũng ngẩn người ra đó, lý do từ chối đã nghĩ xong trước đó cũng không còn tác dụng nữa.

“Nếu chỉ là cuộc thi tháo lắp súng thì quá đơn giản rồi, không bằng chúng ta tăng thêm một chút độ khó đi.” Triệu Quốc Khánh nói tiếp.

“Mày muốn thế nào?” Ngô Mãn Mãn truy hỏi, trong lòng nghĩ Triệu Quốc Khánh chắc đang kiếm cớ tránh né cuộc thi này.

Triệu Quốc Khánh trả lời: "Đơn giản, hai người chúng ta đều bịt mắt, tiến hành một cuộc so tài mà không nhìn, thấy sao?"

Thi đấu mà không nhìn!

Đề nghị này lập tức dẫn tới một trận náo động không nhỏ, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Quốc Khánh có trợn tròn mắt cũng không có cơ hội chiến thắng, càng đừng nói là dưới tình huống bịt mắt không thấy đường.

Thi đấu mà không nhìn.

Cái này tuyệt đối là cuộc thi giữa các cao thủ, ngoại trừ tốc độ ra, nhiều hơn chính là thấu hiểu súng thật sự, nếu không, chỉ một nhầm lẫn nhỏ cũng sẽ dẫn tới thất bại cuối cùng.

Ngô Mãn Mãn nghe thấy thế thì vui vẻ, cảm thấy thi đấu bịt mắt này có lợi thế rất lớn cho bản thân, dù sao mình đi lính trước Triệu Quốc Khánh một năm, tuyệt đối thấu hiểu khẩu súng trong tay hơn một tân binh, huống chi hắn còn là một tay súng trường.

“Được, chúng ta bịt mắt thi đấu!” Ngô Mãn Mãn lập tức kêu lên, sợ rằng Triệu Quốc Khánh sẽ đổi ý.

Vì để gia tăng thêm tính thú vị cho cuộc thi, hai người lại thêm một số điều kiện, người thua sẽ phải giặt quần áo cho người kia trong một tháng.

Rất nhanh đã dành ra được một khoảng trống, Triệu Quốc Khánh và Ngô Mãn Mãn đứng mặt đối mặt, trước mặt hai người đặt một cái bàn, phía trên đặt khẩu súng trường QBZ-95.

Mấy cựu binh chủ động đứng ra làm trọng tài, bọn họ cầm miếng vải lần lượt bịt mắt Triệu Quốc Khánh và Ngô Mãn Mãn, khi xác nhận rằng hai người không nhìn thấy gì, một người cựu binh trong đó hét lên: “Bắt đầu!”

Ngô Mãn Mãn vươn tay cầm lấy khẩu súng trường trên bàn, phản ứng nhanh khiến cho mọi người ngạc nhiên.

Triệu Quốc Khánh lại thong thả, hai tay hoạt động mười ngón tay giống như đánh đàn piano.

“Triệu Quốc Khánh đang làm cái gì vậy?”

“Không biết nữa, có thể là cho rằng bản thân mình nhất định sẽ thua nên dứt khoát từ bỏ cuộc thi đó.”

“Tôi cảm thấy không giống lắm, nếu thật sự như vậy mà còn muốn đặt cược với Ngô Mãn Mãn sao, đây không phải là tự chuốc họa vào thân à?”

“Vẫn nên nhìn rồi nói sau.”

...

Ánh mắt Triệu Quốc Khánh bị che lại nhưng biểu cảm trên mặt anh ấy lại có vẻ vô cùng trấn tĩnh. Cho đến khi khẩu súng của Ngô Mãn Mãn tháo ra được gần một nửa rồi thì anh ấy mới vươn tay cầm súng lên, một màn tiếp theo khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.

Nhanh!

Cảm giác mà Triệu Quốc Khánh mang lại cho người khác chỉ có một chữ, nhanh!

Không giống với sự nhanh nhẹn của Ngô Mãn Mãn, của Triệu Quốc Khánh giống như nước chảy mây trôi vậy, ở giữa không hề có một giây nào dừng lại, khẩu súng trường QBZ-95 trong tay anh ấy giống như nghe lời của anh ấy vậy, từng bộ phận lắp ráp được tháo xuống đều nằm ngay ngắn chỉnh tề ở trên bàn.

“Tháo xong rồi!”

“Tháo xong rồi!”

Giọng nói của Triệu Quốc Khánh và Ngô Mãn Mãn dường như vang lên cùng lúc, báo việc mình tháo xong để trọng tài kiểm tra xem có chính xác hay không.

Tất cả mọi người đều bị chấn động đến nói không ra lời, Ngô Mãn Mãn tháo ra được gần một nửa thì Triệu Quốc Khánh mới bắt đầu, lại gần như tháo xong cùng một lúc, cái tốc độ này cũng quá nhanh rồi?

Ngô Mãn Mãn lại không biết Triệu Quốc Khánh bắt đầu tháo ra khi nào, thấy giọng nói của mình sớm hơn Triệu Quốc Khánh một giây liền lộ ra vẻ đắc ý, thúc giục: “Này, kiểm tra xong chưa?”

“Lắp ráp.”

“Lắp ráp!”

Hai vị trọng tài phụ trách kiểm tra hai bên lúc này mới phản ứng lại.

“Làm mất thời gian ghê.” Ngô Mãn Mãn mất hứng nói một câu, vươn tay sờ tới bộ phận lắp ráp thứ nhất của khẩu súng, lại không biết Triệu Quốc Khánh sớm đã lắp ráp xong bộ phận thứ nhất rồi.

So với tháo ra thì lắp ráp lại có một độ khó nhất định, ngoại trừ phải biết bộ phận nào lắp ở vị trí nào ra, càng cần phải ghi nhớ lúc mình tháo nó ra đã đặt ở chỗ nào rồi mới được, bước này ngoại trừ khảo cứu kĩ thuật ra còn khảo nghiệm trí nhớ của một người.

Đây quả thực là màn biểu diễn của một mình Triệu Quốc Khánh, tốc độ lắp ráp của anh ấy dường như còn nhanh hơn khi tháo ra, mỗi một bộ phận đều được lắp ráp một cách chính xác, không có sai lầm.

Trên mặt Ngô Mãn Mãn vẫn luôn lộ ra nụ cười đắc ý, hắn tự cho rằng tốc độ lắp ráp của mình vô cùng nhanh, trong đầu đã dự tính được dẫn trước Triệu Quốc Khánh hơn nửa thời gian lắp ráp, chờ đợi nhìn dáng vẻ mất mặt của Triệu Quốc Khánh, chỉ là tính toán theo ý mình muốn của hắn đã sớm quá rồi.

“Cạch, bộp.” Một khẩu súng trường QBZ-95 được lắp ráp hoàn chỉnh đặt ở trên bàn, sau đó vang lên giọng nói của Triệu Quốc Khánh.

“Lắp ráp xong rồi!”

Bàn tay cầm linh kiện của Ngô Mãn Mãn hơi run một cái, không dám tin kêu lên: “Cái gì, Triệu Quốc Khánh vừa mới nói gì?”

“Thắng... Thắng rồi! Triệu Quốc Khánh thắng hoàn toàn Ngô Mãn Mãn rồi!” Trọng tài nửa ngày mới hoàn hồn lại, tuyên bố thành tích cuộc thi.

“Điều này là không thể!” Ngô Mãn Mãn gào lên, kéo vải che mắt trên mặt xuống, lúc nhìn thấy đôi mắt của Triệu Quốc Khánh bị che lại, phía trước đặt một khẩu súng trường hoàn chỉnh, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt.

Lúc này Ngô Mãn Mãn lắp ráp còn chưa được một nửa, hắn làm sao cũng không dám tin rằng tốc độ của Triệu Quốc Khánh lại nhanh đến như vậy, trừ phi là bọn họ liên hiệp lại đùa giỡn hắn.

Triệu Quốc Khánh tháo súng trường sau Ngô Mãn Mãn, thời gian lắp ráp xong súng trường lại ít hơn một nửa so với Ngô Mãn Mãn, dựa vào tốc độ này để suy tính, nếu như thực hiện cùng lúc, vậy thì khi Ngô Mãn Mãn tháo xong một khẩu súng thì Triệu Quốc khánh đã hoàn thành toàn bộ động tác lắp ráp rồi, tốc độ này tuyệt đối vượt qua kỷ lục của toàn liên đội... không, là vượt qua toàn doanh, toàn đoàn.

Triệu Quốc Khánh tháo tấm vải xuống nói: “Tiểu đội trưởng Ngô, lát nữa tôi sẽ đưa quần áo bẩn qua cho anh. Ồ, đừng quên tối này anh còn phải bưng nước rồi rửa chân cho Thực Thành nữa đó!”

Ngô Mãn Mãn trực tiếp tê liệt ngồi trên mặt đất, hắn không biết bởi vì quan hệ của ông nội mà Triệu Quốc Khánh vào lúc còn chưa biết nói chuyện đã bắt đầu nghịch súng từ lâu rồi, thời gian anh ấy tiếp xúc những khẩu súng trước mặt này nhiều hơn rất nhiều so với bất kỳ ai trong đại đội này.