Chương 4.2 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (8)

Edit : Trâm

Beta : Ly

______

Vì vậy liền có người muốn lấy lòng Cố Thiệu Ngôn bằng cách tặng hắn nhiều đồ bổ tráng dương... Kết quả tự nhiên lại bị Cố Thiệu Ngôn gọi người đánh sắp mất cái mạng.

Trên thực tế Cố Thiệu Ngôn cũng không để ý nhiều đến mấy cái chuyện phiếm bên ngoài, nếu như những lời đồn đãi này có thể làm cho độ hảo cảm của Cố Dương Khanh cao lên một chút vậy anh sẽ liền bày trò quậy phá ngay. Với tính cách thẳng thắn của nguyên chủ, vừa vặn có thể làm lớn chuyện một chút, để Cố Dương Khanh xem anh là một người thủ thân như ngọc.

Chà chà, cái thân thể lãng tử này thật sự là có thể dùng hàng vạn năm a.

...

Ban đêm, Cố Dương Khanh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì đột nhiên nghe thấy một trận huyên náo, hắn còn mơ hồ nghe thấy được mấy chữ "Bệ hạ", "cẩn thận".

Hắn từ trên giường nhảy xuống, còn chưa kịp xỏ giày vào, liền nghe thấy một tiếng phịch, cửa bị người bên ngoài đạp nát. Cánh cửa vốn là không khóa lại, đá ra cũng không phải là chuyện khó khăn, bất quá điều này nói rõ tình trạng của người kia.

Cố Thiệu Ngôn thân hình lảo đảo, bất ổn. Anh mơ mơ màng màng quan sát một chút, tựa hồ đang nghĩ tại sao chính mình lại ở đây, nhưng khi anh quay đầu nhìn thấy Cố Dương Khanh, khuôn mặt liền lộ ra tia cười, mặc dù đang là đêm đen nhưng lại như có ánh nắng chiếu rọi, làm Cố Dương Khanh hơi ngẩn ra.

Cố Thiệu Ngôn phát hiện mục tiêu, liền đi về hướng Cố Dương Khanh, chỉ là anh thoạt nhìn đã chóng mặt, đi được vài bước liền va chạm vào đồ vật khác

Đợi đến khi đến gần mục tiêu, anh liền nhào vào người Cố Dương Khanh, ôm không buông tay, mặt thoả mãn mà cạ cạ.

Bọn người hầu đi theo nhìn thấy thế liền thức thời lui ra, hoàn toàn hiểu chuyện mà đóng cửa lại.

Cố Dương Khanh nhất thời muốn cười lạnh, Cố Thiệu Ngôn lại đột nhiên cạ cạ lên mặt của hắn. Cố Dương Khanh sững sờ, vậy nhưng một tia tức giận cũng không thấy.

Cố Thiệu Ngôn cả người đầy mùi rượu, thực sự rất khó ngửi, hơn nữa nhìn đối phương ngủ thϊếp trên người mình, trong lòng không thích, liền mạnh mẽ đẩy hắn ra. Vậy nhưng Cố Thiệu Ngôn khí lực cường đại, cảm giác có người đẩy anh , anh lại càng ôm chặt.

Cố Dương Khanh nhìn chằm chằm Cố Thiệu Ngôn , giữa chân mày đều ép thành cái chữ xuyên 川

Từ khi hắn còn nhỏ cho đến nay, hắn chưa bao giờ cùng người khác ôm nhau thân mật như vậy, còn chuyện thê thϊếp , cũng chỉ là vì giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn cũng không có bao nhiêu động tác thân mật. Lúc này lại vì anh mà phá lệ một lần.

Cố Dương Khanh nhìn gương mặt tuấn tú của Cố Thiệu Ngôn, nhất thời có chút ngứa ngáy , nhưng không biết tại sao, vốn là muốn đánh mạnh tay vào anh nhưng lại đổi thành nhẹ nhàng xoa xoa, hắn sợ Cố Thiệu Ngôn lại tỉnh dậy gây rắc rối.

Nhưng đúng như hắn nghĩ, hàng lông mi dài của Cố Thiệu Ngôn rung lên, đôi mắt chậm rãi mở ra.

"..."

Cố Dương Khanh nhất thời giống như khúc gỗ đứng yên không nhúc nhích.

Nhưng vẫn không giống suy nghĩ của hắn, Cố Thiệu Ngôn lại lộ ra nụ cười, nói: "Vân Việt..." Giọng nói dày nặng, lộ ra vẻ ngọt ngào triền miên.

Cố Dương Khanh cảm thấy não trong phút chốc như đang bay đi. Vân Việt là nhũ danh của hắn, trên thực tế rất ít người gọi hắn như vậy. Thuộc hạ thì gọi hắn là chủ nhân, hạ nhân thì gọi hắn là Vương gia, còn phụ hoàng cùng các hoàng tử, công chúa có giao tình với hắn, cũng chỉ hay gọi là Dương Khanh.

Còn Cố Thiệu Ngôn, mỗi lần đều gọi hắn là nhị hoàng tử, hoặc qua loa , xem nhẹ hắn . Khoảng cách quan hệ xa đến cực hạn, vậy nhưng hôm nay lại thân mật gọi hắn là "Vân Việt" ?

Cố Thiệu Ngôn cũng không nhìn thấy vẻ mặt thất thần của hắn , thời điểm Cố Dương Khanh còn chưa kịp phản ứng, Cố Thiệu Ngôn lập tức nâng lên khuôn mặt của hắn , hôn thật sâu xuống , đầu lưỡi bá đạo mà thành công chiếm đóng, rất mau liền đem tinh thần của Dương Khanh kéo vào trong nụ hôn .

Sau nụ hôn dài đằng đẵng đó , Cố Thiệu Ngôn hài lòng hôn mạnh vào môi Cố Dương Khanh, phát ra một tiếng chụt , ngây thơ như tiểu hài tử.

Tiếp sau đó anh ôm Cố Dương Khanh lăn một vòng, đồng thời ngã trên giường.

Cố Dương Khanh vừa nãy tức muốn nổ phổi, muốn đem cái tên ngu ngốc khốn nạn này đá xuống giường, vậy nhưng Cố Thiệu Ngôn lại đem đôi môi tiến đến bên tai hắn, nhiệt khí nói: "Không được đẩy ta ra ! "

Cố Dương Khanh trong nháy mắt cho rằng anh còn tỉnh, nhưng bất quá lại cho rằng Cố Thiệu Ngôn đang nói mê sảng.

Âm thanh Cố Thiệu Ngôn bỗng nhiên có chút bi thương, "Ngươi muốn như thế nào mới chịu bằng lòng nhìn ta một chút..." Nói đến phần sau, âm thanh dần trở nên mơ hồ không rõ, Cố Dương Khanh lại cảm thấy hồi hộp.

"Vân Việt..." Theo một tiếng nỉ non kia, Cố Dương Khanh cảm thấy giống như có một giọt chất lỏng nóng bỏng rơi vào trên da của hắn, làm cho hắn khó giải thích được mà hoảng hốt trong lòng.

Hắn nên tin tưởng sao đây, Cố Thiệu Ngôn xưa nay phong lưu, đào hoa, vậy mà kỳ thực lại chung tình với hắn?

Hắn nghĩ không ra câu trả lời !

Gió đêm thổi qua, cánh hoa đào trong viện dồn dập rơi xuống.

...

Cố Dương Khanh không nhìn thấy khoé miệng đang nhếch lên trong bóng tối của Cố Thiệu Ngôn, đó là sự hài lòng tuyệt đối.

Thanh âm gợi ý của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu thế nhưng anh không cảm thấy tức giận, bởi vì rốt cuộc độ hảo cảm của hắn cũng đã thành công tăng lên đến 10. Mỗi lần độ hảo cảm của nhân vật phản diện tăng lên đều là dựa vào sự tổn thương không thể kể hết của anh a.

Tiếp theo đó, anh cần phải đẩy nhanh tiến độ.

_____ Hẹn các bạn chương mới vào ngày hôm sau ạ ✓

_____Đọc truyện thấy hay đừng quên đánh giá ⭐ và để lại cmt bên dưới để nhóm dịch có thêm động lực up truyện nha ✓