Edit + Beta : Kiên , Ly , Trâm_________
Phiên ngoại: Mộng về nơi hoa lạc
Liễu sắc thanh, Hoa đào hồng, lại là một năm xuân tốt.
Hoàng đế Cố Thiệu Ngôn vẫn là hoàng đế như trước khi, Vương gia cũng vẫn là Vương gia trước kia.
Mọi người dự cảm biến thiên đến cuối cùng vẫn không tới, phía trước mưa rền gió dữ, xem ra lại là tiếng sấm to, hạt mưa nhỏ. Mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra.Này Tề Vương đã phát thiện tâm cái gì? Bất quá, phía dưới bá tánh tới nói:"Tranh tới tranh đi cũng không cùng quan hệ với bọn họ , tả hữu đương hoàng đế không phải là bọn họ. Chỉ có liên can đại thần đầy mình nghi vấn trên mặt đất triều đình.
Tuy rằng Tề Vương dùng số tiền lớn tìm kiếm thiên hạ danh y, nhưng bệnh ngu dại này không phải khó trị như vậy. Nói cách khác, cơ bản đều là thuốc gϊếŧ người, nhưng đằng này hắn lại biến thành kẻ ngốc, thật là bất hạnh trong vạn hạnh. Nhưng Tề Vương không tin tà, thậm chí tự mình bái phỏng, những danh y lánh đời , không dám hϊếp bức, cung cung kính kính mà khẩn cầu.
Dù sao thì vẫn mời được một vị thần y ở ẩn trên núi xem bệnh cho Cố Thiệu Ngôn. Chạm tay bắt mạch, bệnh này có chút xung khắc, thần y vẻ mặt trào phúng liền nhìn tới Cố Dương Khanh, nói: “Đúng là tự làm bậy.”
Cố Dương Khanh cúi đầu không nói, nhưng môi cứ lấp bấp không thành tiếng.
Vị thần y này tuy không có tiếng nhưng lại có kinh nghiệm hơn người. Cố Thiệu Ngôn nguyên bản đang mơ màng, hồ đồ, lúc sau đầu óc dần dần tỉnh táo lại, nhận ra được Cố Dương Khanh. Cố Dương Khanh nghe thấy hắn gọi mình là Vân Việt, mà không phải kêu cành hoa hay thú vật. Dòng lệ của Cố Dương Khanh từ từ chảy thành dòng.
Ba năm, hắn đều cho rằng cuộc đời này đều sẽ như vậy mà chết đi, nhưng thời khắc nguyên lai còn có thể chờ đến khi đối phương tỉnh
Ba năm nay đối phương ăn, mặc, ở, đi lại tất cả đều do một tay hắn xử lý, đường đường là Tề Vương lại đi hạ mình hu quý. Vậy mà cũng không cảm thấy phiền chán.
Thủ hạ nhịn không được liền dò hỏi:" Vì sao ngài lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy ? Vì sao không nhân cơ hội , ngồi lên chiếc bảo tọa kia? Vậy mà còn đi hầu hạ một thằng ngốc tử."
Cố Dương Khanh nhìn thẳng đối phương một cách lạnh lùng , tên thủ hạ toát mồ hôi trán đầm đìa. Sau một lúc mới chậm rãi nói: “Truyền xuống đi, từ nay về sau có người dám nói bừa bãi, lập tức cắt đầu lưỡi.Thiên hạ này là của Cố Thiệu Ngôn, không ai có quyền đoạt từ tay hắn.”
Hắn đã từng vì tình yêu theo đuổi giấc mộng ngôi vị hoàng đế, thế mà lại vì ngôi vị hoàng đế mà cắt đứt tình yêu, thật là buồn cười.
Nhìn Cố Thiệu Ngôn ngủ say, trông ánh mắt thật nhu hòa.
―― nguyên lai ta cuối cùng cũng không bằng ngươi.
Hắn đã ở đây được ba năm, không hề nhận được tin tức nào. Kỳ thật Cố Thiệu Ngôn đã sớm biết được hắn muốn tạo phản, biết là hắn và thủ hạ âm thầm tư thông, bàn bạc nhưng đều làm ngơ như không thấy, ở trước mặt hắn đều thản nhiên há miệng cười nói.Nhưng việc này, đều là do hắn, nguyên bản đã vỡ nát, trong lòng lại hung hăng mà thọc một đao.
Hắn may mắn khi chính mình không có làm khó Cố Thiệu Ngôn vì đã từng cùng hắn đoạt nữ nhân , bằng không cho dù đối phương tỉnh táo lại, hắn cũng không dám đối mặt.
Cố Dương Khanh cảm thấy Cố Thiệu Ngôn thật quá ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, tự cho mình là cẩn thận, nhưng rõ ràng biết là giả còn nỗ lực giữ gìn. Nếu đối phương có thể giống như mình, tàn nhẫn giống nhau thì mọi chuyện sẽ không như thế.
“Tuy là trăng khuyết hoa tàn, mộng tán vân tiêu, chỉ cân từng có khoảng khốc phồn hoa thì từ nay về sau muôn đời vào ngục cũng vui vẻ chịu đựng.”
Hiện giờ Cố Dương Khanh lại nghĩ không ra, chính mình lại nói những lời ngữ khí thần thái này, ngay cả những điều này là miễn cưỡng cũng đáng xưng được “Ngọt ngào” với quá khứ, ngày qua ngày hối hận trung tiêu ma.
Nhưng thời gian không quay đầu lại, chuyện cũ cũng không thể sửa đổi.
Hắn chỉ có thể đối đãi với Cố Thiệu Ngôn tốt một chút, giống như đối phương đã từng đối với hắn ôn nhu tinh tế như thế.
Có lẽ Cố Dương Khanh đã cố ý quên đi những cái tốt đẹp trong quá khứ, bởi vì những điều đó quá tốt đẹp , mà hắn không xứng được nhận điều đó . Hiện giờ hắn phải ở đây chuộc tội về những sai lầm của hắn. Đối với tội nhân là không được với đến những thứ tốt đẹp đó, hắn phải cảm thấy thống khổ cùng việc tra tấn.
……