Cố Dương Khanh duỗi tay ra muốn lấy ngọc trụy, Cố Thiệu Ngôn bỗng nhiên trốn đi.
Không cẩn thận đem tiểu oa oa đại biểu chính mình dẫm bẹp, nhưng anh không có để ý, chỉ nhanh chóng đem oa oa của Vân Việt bảo hộ ở trong ngực, cảm giác sợ hãi nói: “Ngươi muốn làm cái gì?!” Thanh âm bén nhọn, mang theo sợ hãi.
Động tác của Cố Dương Khanh bỗng nhiên dừng lại ở chỗ cũ.
Hắn nhìn về phía Cố Thiệu Ngôn.
Trong mắt Cố Thiệu Ngôn, không có vui vẻ, không có hài hước, không có ôn nhu, chỉ có một mảnh xa lạ, hoài nghi cùng sợ hãi. Ánh mắt kia giống như gió lạnh băng tuyết, thoáng chốc liền đem Cố Dương Khanh ngưng tụ thành băng cứng.
Hắn hơi hơi hé miệng, lại phát hiện chính mình đột nhiên thất thanh, nói cái gì cũng nói không nên lời.
Hắn còn có thể nói cái gì đây?
Hắn đứng ở trước mặt Cố Thiệu Ngôn, thế nhưng Cố Thiệu Ngôn lại không nhận ra hắn.
Anh luôn mồm mà nói Vân Việt, vậy mà nhận không ra Vân Việt chân chính.
Cố Dương Khanh choáng váng.
Hắn không còn vẻ thanh tỉnh như lúc nãy nữa mà lúc này lại choáng váng không thôi .
Vì bị Cố Dương Khanh dùng dược vật anh mới ngây ngốc như vậy. Nếu không phải vẫn chưa tìm ra binh thư kia, trước mắt không phải một cái ngốc tử, mà là một khối thi thể.
Hắn cũng không thể lừa mình dối người nữa. Hắn tự nhận trái tim đang quặn đau đến mức tận cùng, mỗi cái hô hấp đều giống như bị lưỡi dao lần lượt cắt xé , đau đớn tột cùng .
Cố Thiệu Ngôn sợ hắn.
Trong đôi mắt kia tràn ngập sự sợ hãi.
Cũng phải, là điều tự nhiên a, bởi vì chính hắn hiện tại mà Cố Thiệu Ngôn lại sợ hãi như vậy.
Hắn nguyên lai đáng sợ như vậy a.
Thẳng đến khi cảnh tượng trước mắt bắt đầu mơ hồ, hắn mới bừng tỉnh phát hiện chính mình đang rơi lệ.
Đáng lẽ người nên khóc phải là Cố Thiệu Ngôn mới đúng, vậy nhưng Cố Dương Khanh lại rơi nước mắt trước làm anh có chút kinh ngạc, một lát sau có chút nhìn không được, ngượng ngùng nói: “Ngươi đừng khóc.”
Cố Dương Khanh ngơ ngác mà nhìn anh .
“Chỉ cần ngươi không khóc, ta liền đem bảo bối của ta cho ngươi.”
Cố Thiệu Ngôn duỗi tay ở trong ngực sờ soạng một chút, lấy ra một đoạn nhánh cây ngắn ngủi, đưa cho Cố Dương Khanh.
Cố Dương Khanh chậm chạp mà tiếp nhận. Nhánh cây đã hoàn toàn khô khốc nhìn không khác gì cành cây khô.
Cố Thiệu Ngôn lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói: “Đây là cây hoa đào mà Vân Việt thích nhất a, ta mỗi ngày đều vì hắn mà bẻ một nhánh, nay bẻ một nhánh tặng ngươi, đẹp không?” Đôi mắt anh sáng lấp lánh, vui mừng chờ mong.
Cành khô lá úa, cánh hoa điêu tàn, có gì mà đẹp.
Cố Dương Khanh bất động, nhìn chằm chằm nhánh cây , nước mắt liên tục chảy xuống.
Nhìn nhánh cây mà chính mình yêu thích bị người khác âu yếm nhưng bản thân lại không có biện pháp làm đối phương dừng lại, Cố Thiệu Ngôn có chút buồn rầu mà mếu máo.
Cố Dương Khanh bỗng nhiên lại nhìn về phía anh , thanh âm khô khốc nói: “…… Ngươi vì sao không chịu nhường t… nhường hắn ngôi vị hoàng đế?” Lời nói đến một nửa, lại nhanh chóng dừng lại mà đem “Ta” sửa thành “Hắn”.
Hắn đã rất muốn hỏi cái vấn đề này lâu lắm rồi.
Cố Thiệu Ngôn chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới hiểu được đối phương trong miệng hắn là chỉ Vân Việt.
Hắn oai oai đầu, ngữ khí có chút hạ xuống, “Bởi vì Vân Việt không thích ta nha, nếu nhường ngôi vị hoàng đế cho hắn, hắn nhất định sẽ không liếc đến ta một cái.”
Anh xoa nhẹ tiểu oa oa trong tay, thật cẩn thận nói: “Thực xin lỗi, rõ ràng ngươi muốn ta lại không thể cho ngươi, ngươi nhất định rất tức giận đi.” Cố Thiệu Ngôn cắn môi, mất mát mà lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, ngươi đừng tức giận được không, ta cái gì cũng đều cho ngươi, ngươi đừng giận nữa, Vân Việt…… Ta thật sự thích ngươi, rất thích rất thích, nhưng vì cái gì ngươi lại không thích ta, sao lại không thích ta…? ”
Giờ phút này trong mắt anh đã không có Cố Dương Khanh, chỉ có tiểu oa oa nhỏ nhỏ xấu xí kia, anh chỉ toàn tâm toàn ý yêu Vân Việt.
Một đạo sấm sét giáng xuống, mưa to chợt kéo đến, không khí lạnh băng quét qua cung điện, cửa sổ cũ xưa phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Nhưng không khí quanh thân có chút biến hoá, cùng Cố Thiệu Ngôn không có quan hệ, anh không nghe thấy, cũng không nhìn thấy.
Cố Dương Khanh nhìn người đang đứng trước mắt, tựa hồ đã không thuộc về nơi này.
Hắn rốt cuộc cũng nhận được đáp án, đáp án mà hắn vừa sợ hãi vừa khát vọng được nghe thấy, nhưng khi hắn biết được rồi lại không có cảm giác trút được gánh nặng, hơn nữa còn cảm thấy thân mình trầm hơn, như có hàng ngàn hòn đá, đè trên lưng hắn, hít thở không thông.
Hắn hiện tại vừa yếu ớt lại bất lực. Thể xác cứng rắn xác bị đánh nát từng chút một, chỉ còn lại nội tâm mềm mại, nhưng ở ban đêm mưa sa gió giật này, hắn lại quên mất thủ hạ của hắn.
“Thừa Quy.” Hắn thấp giọng kêu.
Đây là lần đầu tiên hắn tự kêu thủ hạ, vừa thân mật lại ôn tồn như thế, nhưng lại không có ai trả lời hắn.
“Thừa Quy.”
Giống như hắn nghe không thấy Cố Thiệu Ngôn hàng đêm kêu gọi Vân Việt, Cố Thiệu Ngôn cũng nghe không thấy hắn than nhẹ Thừa Quy.
Hắn đột nhiên kinh sợ mà đứng dậy.
Cố Thiệu Ngôn vừa mới ở trước mặt hắn lại đi đâu mất rồi? Đây có phải Cố Thiệu Ngôn ngày ngày nhung nhớ hắn không?
Cố Dương Khanh nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra khỏi cung điện, nước mưa lạnh băng nặng nề rơi trên người hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy lãnh lẽo như mọi khi . Hắn muốn đi tìm Cố Thiệu Ngôn, Cố Thiệu Ngôn sao lại có thể vứt bỏ hắn nhanh như vậy.
Thế nhưng hắn không cẩn thận bị vướng ngã, cuối cùng hoảng hốt mà ngã xoài trên mặt đất, bộ dáng chật vật, thảm thương.
Người hắn bắt đầu run rẩy, qua hồi lâu, mới phun ra một câu: “… Ta sai rồi.”
Như bị người ta đánh , hắn gào khóc, bất lực như một tiểu hài tử.
“Ta sai rồi, Cố Thiệu Ngôn ngươi trở về đi, có được không, ta sai rồi……”
Lời nói của hắn bị vùi lấp trong mưa, không một ai trả lời.