Chương 11.1 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (21)

Chu Mẫn Hân tiến vào liền thấy người mặc long bào là Cố Dương Khanh, nàng tàn nhẫn cắn chặt bờ môi lại mới đem mấy lời chửi rủa kia ép xuống, ánh mắt âm trầm mà nhìn hắn, cũng không hành lễ, lạnh như băng nói: “Cố Dương Khanh.”

Cố Dương Khanh tựa hồ cũng không để ý, trên mặt tươi cười ấm áp chân thành tha thiết, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại, nói: “Mẫn Hân muội muội tới a.” Tựa hồ hắn vẫn là cái huynh trưởng ôn nhu thân thiện kia.

Chu Mẫn Hân lại cảm thấy tâm can tì phổi sắp muốn nổ tung, nội tâm như bị lửa giận thiêu đốt, nàng đem môi cắn đến trắng bệch, gằn từng chữ một nói: “Ta biết ngươi vì cái gì mà không có lấy tánh mạng của hắn ”

Cố Dương Khanh mỉm cười không nói.

“Là bởi vì trong tay hắn có《 Luyện Binh Tân Thư 》”

Đã từng nhờ một quyển《 Luyện Binh Tân Thư 》 mà Cố Thiệu Ngôn lập nên chiến công hiển hách, từ đó về sau thanh danh của anh dần trở nên vang dội, được người trong thiên hạ kính ngưỡng. Mà quyển sách này luôn được anh che giấu kín mít, đến cả tướng quân mà anh tín nhiệm nhất cũng không biết quyển sách đó nằm ở đâu. Truyền thuyết cho rằng Cố Thiệu Ngôn là tình cờ gặp được một quý nhân, vì cơ duyên mà người đó tặng lại quyển sách cho anh .

Ánh mắt Cố Dương Khanh vừa động.

Chu Mẫn Hân cười lạnh một tiếng: “Ngươi ở cùng Thừa Quy lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được nó, đơn giản bởi vì nó nằm ở chỗ của ta.” Thừa Quy là nhũ danh của Cố Thiệu Ngôn

“Nga?” Cố Dương Khanh cười khẽ, "Vậy Mẫn Hân muội muội muốn như thế nào thì mới bằng lòng đưa cho ta đây.”

“Buông tha cho hắn.” Chu Mẫn Hân nhìn thẳng hắn, ngữ khí kiên quyết.

Cố Dương Khanh a một tiếng, “Mẫn Hân muội muội là không quan tâm đến Chu gia của ngươi?” Ý tứ rõ ràng, hắn hoàn toàn có thể dùng tính mạng người nhà Chu Mẫn Hân để uy hϊếp nàng giao ra binh thư.

Chu Mẫn Hân sắc mặt không thay đổi, “Nếu ngươi động được vào Chu gia, ngươi liền thử xem!”

Cố Dương Khanh nhìn nàng thật lâu, mới cười rộ lên, cười đến mức ra nước mắt, một hồi lâu mới dừng lại. Trong mắt hắn vẫn còn mang theo ý cười, nói: “Thật sự là cuộc giao dịch có lợi, bổn vương có lý do gì mà không đáp ứng chứ?”

……

Thân ảnh Chu Mẫn Hân vừa mới biến mất, bên cạnh Cố Dương Khanh liền xuất hiện một bóng người.

Cố Dương Khanh ngữ khí lãnh đạm mà phân phó nói: "Điều tra cẩn thận xung quanh nàng cho ta, nhất định phải tìm được binh thư đó, bằng không ngươi cũng đừng trở lại nữa.” Dứt lời, không biết nghĩ tới cái gì, lại nói: “…… Lưu cho nàng ta một mạng.”

Đạo thân ảnh kia rất nhanh liền biến mất.

Cố Dương Khanh im lặng đứng yên thật lâu, sau đó nghiêng người nhìn thân ảnh chính mình trong gương, lạnh nhạt cao ngạo, mơ hồ không rõ.

Hắn thấp giọng, làm như lẩm bẩm: "Bây giờ đã không còn lý do nào để lưu lại ngươi nữa.”

Nhưng thật sự là vì quyển sách kia sao, đáp án là gì đến cả hắn còn không rõ.

******

Cố Thiệu Ngôn đã sớm bị đưa sang nơi khác, đó là một cái điện bị bỏ hoang, chỉ có vài người hầu hạ, thức ăn, quần áo đều là loại thấp kém nhất trong cung. Đến cả mấy cái nô tỳ, thái giám cũng phải rơi nước mắt, không phải vì chính mình, mà là vì Cố Thiệu Ngôn. Hầu hạ anh lâu rồi bọn họ mới biết anh phải chịu đựng nhiều như thế nào, nhưng hiện tại lại bị đối đãi như vậy, hơn nữa anh lại bệnh như thế, khả năng cao phải đối mặt với cái chết, cuối cùng vẫn phải dựa vào số mệnh của anh .

Tuy rằng hiện tại Cố Thiệu Ngôn là một cái hài tử, nhưng lại rất ngoan ngoãn, không có vì đồ ăn, quần áo rẻ tiền này mà làm ầm ĩ, một lòng chuyên chú vào chuyện của chính mình. Biểu hiện như vậy, càng làm cho đám nô bộc thở phào.

Đế vương mà muốn nói chuyện tình cảm? Đến cuối cùng cũng chỉ là một hồi vọng tưởng mà thôi.

Cố Dương Khanh cho mấy cái người hầu lui xuống, sau đó khoanh tay một mình đi về phía cung điện quạnh quẽ kia.

Hắn biết chính mình, vẫn luôn trốn tránh Cố Thiệu Ngôn. Nhưng khi kết thúc số mệnh của người này, hắn lại vô luận như thế nào cũng không chịu để cho người khác làm.

……

Không trung âm u, gió lạnh ào ào, bóng người đơn bạc.

Song cửa sổ rách nát, trên mặt đất, bàn ghế đều là bụi bặm, trong góc còn có chút mạng nhện, cả tòa cung điện, đều toả ra một cổ không khí thê lương.

Cố Dương Khanh hơi dừng bước chân, là hắn để Cố Thiệu Ngôn dời đến nơi đây , nhưng hắn lại không nghĩ tới nơi này lại như vậy…. Trong lòng hắn nháy mắt liền bốc lên tức giận, nhưng lập tức bị hắn áp xuống. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi dạo bước đi vào, chính hắn cũng chưa phát hiện ra động tác của hắn lúc này cẩn thận cỡ nào.

Cố Thiệu Ngôn lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm cái gì.

Hắn đến gần hơn một chút, mới thấy tóc của Cố Thiệu Ngôn khi xưa vừa mượt mà, đen bóng được buộc lại chỉnh tề, giờ phút này lại lung tung trát thành một bó, sợi tóc thô không hề có sự bảo dưỡng nào. Cố Dương Khanh trong lòng ngẹn lại, ánh mắt dời xuống. Cố Thiệu Ngôn trước giờ đều không tiếc tiền mà luôn ăn mặc, đi lại đều rất sang trọng, không gì trên người là đồ rẻ tiền, nhưng hiện tại quần áo trên người hắn còn không bằng một tên hộ vệ.

Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Cố Thiệu Ngôn.” Sợ quấy nhiễu tới anh .

Cố Thiệu Ngôn quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt. Ánh mắt anh có chút nghi hoặc, đánh giá Cố Dương Khanh một phen, sau đó lại xoay người cùng chơi "đồ chơi".

Cố Dương Khanh lúc này mới phát hiện ra anh đang chơi bùn. Bùn đất dơ bẩn bị anh chia làm hai khối, lúc này Cố Thiệu Ngôn hứng thú bừng bừng mà xoa xoa nắn nắn, Cố Dương Khanh miễn cưỡng lắm mới nhìn ra được hai cái tiểu hài tử .

Trong miệng anh lải nhải: “Cái này là Vân Việt, cái này là ta…… Không đúng không đúng, cái này mới là Vân Việt, cái này đẹp hơn.”

Cố Dương Khanh vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng nhìn. Hắn lúc này mới phát hiện ngọc trụy kia, đó là ngọc trụy Tì Hưu mà Cố Thiệu Ngôn đã từng rơi, sau lại bị hắn nhặt được. Hắn vẫn chưa cùng Cố Thiệu Ngôn nhắc tới, hiện tại không biết từ khi nào lại trở về tay Cố Thiệu Ngôn. Mà Cố Dương Khanh cũng không biết có làm rơi nó hay không.

Cố Thiệu Ngôn khổ sở mà nhìn oa oa của Vân Việt, nước mắt gần rơi xuống, vẫn luôn thấp giọng nói: “Ngươi sao lại không thích ta ?”

Cố Dương Khanh đột nhiên cảm thấy ngực của mình đau tới lợi hại.

Hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười trào phúng, nói: “Thật sự là ngu dại.”

Cố Thiệu Ngôn lại như không nghe thấy gì.