Chương 10.1 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (19)

Cố Dương Khanh trong nháy mắt cho rằng đối phương cái gì cũng đều đã nhìn thấu, nhưng trên mặt Cố Thiệu Ngôn vẫn là vân đạm phong khinh, tựa như chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi.

Trong lòng hắn cười thầm chính mình đúng là trông gà hoá cuốc, nếu đối phương đều đã biết được, sao có thể nhàn hạ thoải mái cùng hắn chèo thuyền ngắm hoa như vậy.

Hắn mở miệng nói: “Chỉ vì giả dối, hoa trong gương, trăng trong nước, không khỏi quá buồn cười đi.”

Cố Thiệu Ngôn nhếch miệng: “Khó có được lúc ta đa sầu đa cảm, ngươi muốn cố tình bác bỏ ta mới chịu sao?”

Cố Dương Khanh liếc mắt nhìn anh : “Đây là muốn khuyên ngươi khi lạc đường thì phải biết quay lại.”

Cố Thiệu Ngôn nghiến răng, cũng không nói lời nào nữa, buồn đầu chèo thuyền. Cố Dương Khanh bắt đầu cho anh ăn mệt, một lát sau hắn ta mới cảm giác được không đúng, Cố Thiệu Ngôn không hướng đến chỗ hoa trống trải kia, ngược lại là hướng vào một bụi hoa rậm rạp.

Từng tảng lớn lá sen cao vυ"t dựng đứng, tầng tầng lớp lớp đem thuyền nhỏ cùng một đôi người này hoàn toàn bao phủ. Đi vào sâu trong bụi lá sen, Cố Thiệu Ngôn không hề cắt, bất quá điều đó chứng tỏ anh không chèo được nữa, bọn họ đã hoàn toàn bị nhốt ở trong đó.

Cố Dương Khanh nằm trên thuyền, híp mắt, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua lá sen, lười biếng hệt như con mèo mướp.

Giờ phút này hắn cũng không quên nói: "Tự mua dây buộc mình nhỉ ?”

Cố Thiệu Ngôn hừ hừ, không để ý tới hắn, tự nhiên bẻ mấy cành sen, hướng Cố Dương Khanh trong lòng ngực đẩy một cái.

Cố Dương Khanh nhìn đoá hoa mềm mại trong lòng ngực, nói: "Không thương hoa tiếc ngọc.”

Cố Thiệu Ngôn khóe miệng vừa kéo, nói: “Đây là ‘hoa khai kham chiết trực tu chiết’ ( * ).” Sau đó lại bẻ thêm một cái lá sen rộng lớn, nói: “Còn nữa, ngươi làm sao biết ta không phải cố ý?”

Tiếp theo Cố Dương Khanh liền thấy Cố Thiệu Ngôn ép lá sen lên môi hắn mềm mại hôn có cảm giác gắn bó, nhưng không thâm nhập vào trong.

Chờ đến khi đám nô tỳ đến, chỉ nhìn thấy một bụi sen thanh khiết che lấp bầu trời nắng gắt cùng vô hạn kiều diễm.

……

Khuyên quân mạc tích kim lũ y

Khuyên quân tích lấy thiếu niên khi.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết

Đừng đợi không hoa bẻ cành trơn. ( * )

******

Cố Thiệu Ngôn bị bệnh

Bệnh giống như núi sập, đầu tiên là sốt cao mấy ngày, sau đó chính là nằm liệt giường. Trong cung, cả đám ngự y đều bó tay không có biện pháp, không biết anh bị nhiễm bệnh gì. Mọi người đành phải nhìn Cố Thiệu Ngôn ngày một gầy đi, thân thể khỏe mạnh lúc ban đầu rất nhanh liền giống như tờ giấy.

Phần lớn thời gian Cố Thiệu Ngôn đều là nằm ở trong cung hôn mê, thời gian tỉnh lại rất ít, tuy nhiên khi tỉnh hắn cũng chỉ là hai mắt vô thần mà nói mê sảng. Người hầu hạ bên cạnh nghe được vài lần mới biết được người hắn gọi trong miệng chính là "Vân Việt", nhưng một đám đều cụp mi rũ mắt làm bộ không biết, bởi vì ngày bệ hạ bắt đầu đổ bệnh, câu mà người nói đầu tiên là “Đừng để cho hắn biết”. Là người thân cận bên cạnh bệ hạ, bọn họ liền biết “Hắn” kia là ai.

……

Thượng Hoa Cung.

Cố Dương Khanh đang múa kiếm.

Trường kiếm như bạch xà uốn lượn, xoay cổ tay một cái, bước chân mềm mại, vạt áo tung bay, kiếm quang chợt lóe, bên trong vẻ đẹp tuyệt mỹ mang theo tia nguy hiểm, bình đạm đem sát khí giấu giếm. Kiếm trong tay lưu loát cắt một đường, gọn gàng cho vào vỏ.

Trên mặt đã hiện ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng biểu tình vẫn lãnh đạm, đôi mắt sáng như sao trên núi cao Hàn Tuyết quanh năm không thay đổi.

Hắn giương mắt nhìn về phía Nhϊếp Vũ Hà an tĩnh đứng ở cổng vòm, tuyệt sắc giai nhân, một bộ thanh y thanh nhã , không nhiễm bụi trần .

Hắn trầm tĩnh như ao hồ, mặt vẫn không có biểu tình gì.

Vậy nhưng thực tế chính hắn có chút kinh ngạc. Mặt ngoài hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tựa hồ nữ tử trước mặt này chỉ như loài hoa, loài cỏ dại, hoàn toàn nghĩ không ra hắn vì cái gì mà lại si cuồng nữ tử này . Hắn chỉ yên lặng suy nghĩ, thì ra tình cảm này, cuối cùng lại theo thời gian mà dần phai nhạt đi.

Nhϊếp Vũ Hà cũng không muốn hàn huyên gì nhiều, chỉ là nhàn nhạt mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “ Ngài ấy bị bệnh.”

Cố Dương Khanh vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, nhận lấy khăn tay từ bên cung nữ, ưu nhã thong thả mà lau mồ hôi, chờ xử lý tốt mới nhìn về phía Nhϊếp Vũ Hà.

“Bổn vương biết, chỉ là không biết Thục phi nương nương vì cái gì lại ở chỗ này?” Khoé miệng hắn câu lên, lộ ra nụ cười trào phúng nói “Bổn vương quên mất , Thục phi nương nương sớm bị trừ bỏ danh, không còn vinh sủng của một thân Thục phi.”

( Sorry mọi người, Vũ Hà tỷ mới là phi thôi, chưa làm hậu. Chương trước mình có lỡ ghi là hoàng hậu. Xin lỗi mọi người nhiều ^^)

Nhϊếp Vũ Hà mi mắt khẽ nhúc nhích, nói: “Ngươi quả nhiên là đã biết. Chỉ buồn cười rằng ngài ấy tưởng bản thân mình đã giấu kĩ.” Nói xong, nàng lộ ra một tia đau thương.

Cố Dương Khanh thu lại nụ cười, lãnh đạm nói: “Không biết Thục phi nương nương tới nơi này rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Nhϊếp Vũ Hà vẫn chưa vì hắn lạnh nhạt châm chọc trong giọng nói của hắn mà tức giận, chỉ là nói: "Trong lúc ngài ấy hôn mê vẫn luôn kêu tên của ngươi.”