Chương 9.1 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (17)

Edit : Trâm

Beta : Ly

____

Sau khi tin tức Cố Thiệu Ngôn tuyên bố giải tán cả hậu cung được truyền ra, toàn bộ triều đình chấn kinh, không biết đám đại thần đang nghĩ gì. Chỉ có đại tướng quân Trấn Viễn sau khi nghe xong liền nổi nóng mắng một câu “Cố Thiệu Ngôn ngươi đúng là cái tiểu tử thúi, lão phu thật sự là nhìn lầm ngươi!” Sau đó đẩy đám hộ vệ đang ngăn trở ra rời khỏi đại điện.

Còn lại hai người chân đang run rẩy, vùi đầu xuống làm bộ như cái gì cũng không biết. Trong đó đám đại thần có mấy người sắc mặt khó coi, nhưng lại không dám nói gì, nữ nhi bọn họ cũng là do Cố Thiệu Ngôn anh mang vào, bây giờ cũng là do anh đuổi ra.

Trên mặt Cố Thiệu Ngôn không có biểu tình gì, cũng không có sai người đi gọi Trấn Viễn đại tướng quân quay lại, chỉ nhìn bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, sau đó lại nhàn nhạt quét mắt qua đám người phía dưới, nói một câu : “Tan đi.”

Thái giám bên cạnh liền kéo dài quá thanh âm nói: “Có bản tấu tới, bãi triều.”

Chim tước trên mái vòm đại điện tản ra tung cánh bay đi.

Cố Thiệu Ngôn đem việc của Cố Dương Khanh giấu rất khá, bọn cung nữ, thái giám một đám cũng không dám khua môi múa mép, phạm vi Cố Dương Khanh ngày thường tản bộ đều có hạn, hạ nhân đã sớm tránh đi, kể cả chuyện tự tiện xông vào như Chu Mẫn Hân cũng không có xảy ra nữa. Bất quá đây cũng chỉ là mặt ngoài, thủ hạ của Cố Dương Khanh đã sớm đem mấy chuyện này toàn bộ nói cho hắn.

Biết được những tin tức này, Cố Dương Khanh trầm mặc hồi lâu. Hắn nên cao hứng khi Cố Thiệu Ngôn tự đào mồ chôn mình, đem tất cả mọi người đều đắc tội hết, nhưng trong lòng hắn lại có chút khó chịu.

Hắn tưởng Cố Thiệu Ngôn biết việc này không ổn, cho nên mới không dám nói trước mặt hắn. Hậu cung của Cố Thiệu Ngôn đâu chỉ đơn giản là mỹ nhân tình ái như vậy, trong đó còn liên lụy đến vô số quan hệ lợi ích, hắn vậy mà lại vụng về trảm một đao. Hành vi này, hắn như thế nào dám cùng Cố Dương Khanh nói?

Mà hắn càng giấu giếm, Cố Dương Khanh lại càng bực bội.

Tuy giờ phút này Cố Thiệu Ngôn yêu hắn điên cuồng thì sao, với anh mà nói không phải ngôi vị hoàng đế càng quan trọng hơn sao? Chờ đến khi anh chán ghét mệt mỏi, một con chim hoàng yến bị nhốt như hắn thì có làm được cái gì nữa?

Cố Thiệu Ngôn làm sao có thể không mưu tính?

Cố Thiệu Ngôn có thể đối với tình nhân năm xưa lãnh khốc vô tình, ngày nào đó cũng sẽ đối với hắn như vậy.

Hắn chỉ là…… Có chút lưu luyến thời khắc ôn nhu này mà thôi. Hắn từ trước đến nay luôn cô độc một mình, bây giờ lại bị Cố Thiệu Ngôn quấy rầy, có lẽ không bao lâu cũng sẽ thành thói quen.

……

Cố Thiệu Ngôn đương nhiên là cố ý.

Chuyện anh “giấu giếm” cho giải tán hết hậu cung, đều nằm trong kế hoạch của anh .

Cố Dương Khanh là một người đa nghi. Nó đã khắc vào trong xương cốt hắn, lưu động ở trong máu hắn, vô luận như thế nào cái tính cách này vẫn không thể sửa được. Cố Thiệu Ngôn cũng không muốn thay đổi điều đó , anh muốn để Cố Dương Khanh đa nghi cùng ngoan độc, mượn tay đối phương đem chủy thủ đâm vào ngực mình, mượn mắt đối phương nhìn trái tim đang động trong l*иg ngực chính mình.

Có lẽ khi anh nói trong lòng chỉ có mình Cố Dương Khanh, độ hảo cảm có thể tăng lên, nhưng lại rất ít. Dễ dàng nói ra lời hứa hẹn khó có thể làm cho đối phương thật lòng tin tưởng mình, hắn cũng không muốn tương lai khi ở cùng Cố Dương Khanh, cả hai vẫn phải dò xét đối phương, dùng thời gian dài để chứng minh tình cảm. Cố Thiệu Ngôn có chút kiên nhẫn, nhưng cũng có chút nóng nảy.

Vai ác rất khó giao tâm của mình cho người khác, bởi vì bọn họ không tin tưởng ai, bọn họ sợ bị phản bội. Đại khái chính là cho rằng những người khác đều tàn nhẫn vô tình như nhau.

Cố Thiệu Ngôn nghĩ, anh có thể cho Cố Dương Khanh xuống tay trước, đem chính mình đẩy vào địa ngục.

Bằng không sao có thể "Dồn vào tử địa mà hậu sinh."

******

Bất tri bất giác đã đến mùa hạ, Cố Thiệu Ngôn sai người dọn mấy chậu hoa súng đặt ở trong viện.

Váy xanh phiêu đãng giấu chu vân, kiều kiều mãn nhãn tân. ( * )

Đáng tiếc hoa đến, người chưa tới.

Cố Thiệu Ngôn đã liên tiếp mấy ngày chạy qua chạy lại giữa Tuyên Đức Điện cùng Thừa Hòa Điện, ở chỗ của Cố Dương Khanh thì dùng mấy lý do hiếm lạ, cổ quái, qua loa lấy lệ chạy đi. Cố Dương Khanh tự nhiên sẽ không cố ý đi vạch trần những lời nói dối đó, mấy ngày nay vừa lúc hắn có thể liên hệ với cấp dưới, chu đáo chuẩn bị kế hoạch.

Chờ Cố Thiệu Ngôn bỏ ra ít thời gian đi tìm Cố Dương Khanh, đã là mấy ngày sau.

Anh vừa bước một chân vào cửa đã nghe được một mùi hương nhàn nhạt, không giống với mấy loại mùi hương dày đặc khác, cổ hương này cực kỳ thanh nhã.

Cố Thiệu Ngôn nhíu nhíu cái mũi, nghi hoặc nói: "Mùi hương gì thế, ngửi cũng được đấy.”

Khi Cố Thiệu Ngôn vào cửa, đám nô bộc liền lui xuống.

Cố Dương Khanh đang pha trà. Cách bước pha trà rất phức tạp, nhưng Cố Thiệu Ngôn làm gì quản mấy chuyện đó, chỉ chọn cái chén thoạt nhìn không nóng, ngửa đầu lên một hơi uống cạn.

Uống xong, ánh mắt anh liền sáng lên, nói: "Uống rất ngon.”

Cố Dương Khanh lại cười nhạo một tiếng, nói: “Ta cho rằng trà nào vào miệng ngươi đều chỉ có một vị.”

Cố Thiệu Ngôn nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Này cũng không sai, bất quá……” Anh vui vẻ cười một tiếng, kéo tay Cố Dương Khanh, "Trà ngươi pha tự nhiên uống ngon a~”

Những lời buồn nôn như vậy nhưng vẫn không làm sắc mặt Cố Dương Khanh thay đổi nửa phần, hiển nhiên trong khoảng thời gian này đã nghe nhiều đến chết lặng.

Cố Thiệu Ngôn cũng không thèm để ý đối phương không phản ứng anh , nói: “Ta mới vừa vào phòng đã ngửi được mùi rồi, kia là vị gì a? Ta nhớ rõ ngươi không cần huân hương* a.”

*Huân hương: Là loại hương liệu dùng để đốt nhằm chữa bệnh, khử mùi...

Cố Dương Khanh giương mắt: “Ngươi đưa đồ tới, còn hỏi ta?”