Chương 8.2 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (16)

Edit : Trâm

Beta : Ly

__________

Có người hiểu chuyện còn cố ý đi hỏi thăm Tề Vương ở trong phủ, biết được Tề Vương bệnh nặng không thể gặp người khác, những cái ý nghĩ đó liền càng thêm kiên định

Cố Thiệu Ngôn sau khi biết được cũng không cố ý đi cứu lại hình tượng của chính mình, tuy rằng bởi vì lời đồn đãi này làm độ hảo cảm của Cố Dương Khanh rớt xuống không ít, làm hắn thực sự có chút đau lòng. Nhưng là luyến tiếc bộ dáng hài tử khi giận của Cố Dương Khanh, tạm thời đành hy sinh vì lợi ích sau này a. Trên thực tế, chuyện Tề Vương ở trong cung này vốn dĩ là do chính hắn truyền ra.

Hoa cũng đã dần tàn, trời dần trở nên nóng hơn, đảo mắt một cái đã đến cuối mùa xuân.

Cố Thiệu Ngôn nhất thời hứng khởi, lôi kéo Cố Dương Khanh đi thả diều, nói không muốn thả cũng đã không kịp nữa rồi, Cố Dương Khanh không lay chuyển được anh , liền đi theo.

Không nghĩ tới Cố Thiệu Ngôn còn hứng thú bừng bừng muốn cùng chính mình làm diều, không hiểu sao hắn với Cố Thiệu Ngôn ở phương diện thủ công đều rất kém, lăn lộn cả nửa ngày vẫn chưa làm xong. Cuối cùng phải bảo người hầu, đi chuẩn bị giấy, bút, màu vẽ, để hai người cùng vẽ tranh.

Đây là sở trường của Cố Dương Khanh, hắn rất nhanh liền vẽ xong một con rồng màu vàng rực rỡ. Còn Cố Thiệu Ngôn thì cố vẽ loạn trên giấy, Cố Dương Khanh vẽ xong thì liền nhìn qua tranh của anh , khóe miệng giật giật, uyển chuyển nói: “…… Đây là gà cảnh sao?” Hắn đã cố gắng nói cho dễ nghe rồi, bức tranh kia thật sự là vẽ gà rừng a!

Cố Thiệu Ngôn lộ ra thần sắc khinh thường, nói: “Ngươi không nhìn ra sao? Đây là phượng hoàng!” Ngữ khí cực kỳ đắc ý.

Cố Dương Khanh cạn lời nửa ngày, trong trí nhớ của hắn Cố Thiệu Ngôn vẽ không tồi, như thế nào lại vẽ ra cái con vật này…… Hắn sửng sốt, đột nhiên phát hiện đôi mắt Cố Thiệu Ngôn sáng lấp lánh, tự nhiên hiểu ra. Cố Thiệu Ngôn này chẳng lẽ là…… Cố ý chọc cho hắn vui? Hắn lại nghĩ đến những ngày cùng anh ở chung, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, nói không nên lời.

Cố Dương Khanh che giấu đi biểu tình, đem đề tài dời đi, "Không thả diều nữa trời gần tối rồi.” Cố Thiệu Ngôn lúc này mới dời đi lực chú ý.

Cố Dương Khanh có tâm sự, hắn sợ liên lụy đến Cố Thiệu Ngôn, liền đi đến bên đình hóng mát, cùng Cố Thiệu Ngôn thả diều, nhìn khuôn mặt vui tươi cười hớn hở của Cố Thiệu Ngôn, khóe miệng nhịn không được hơi hơi giơ lên.

Chờ Cố Thiệu Ngôn mệt mỏi, đi đến bên đình, một hơi uống cạn ly trà rồi nhận lấy khăn tay từ tỳ nữ bên cạnh, tùy ý mà lau mồ hôi. Sau đó anh đến ngồi cạnh Cố Dương Khanh, một bên thì cười hắc hắc, một bên thì đem mồ hôi trên người mình trét lên người Cố Dương Khanh. Từ nhỏ Cố Dương Khanh đã có thói quen thích sạch sẽ, bây giờ mặt hắn bẩn muốn chết, vậy nhưng hắn lại trốn không thoát khỏi tay Cố Thiệu Ngôn, nô bộc hầu hạ bên cạnh chỉ đành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu tình gì cũng không dám có.

Cố Thiệu Ngôn lại biết, nếu đối phương thật sự muốn tránh, chắc chắn đã thoát được rồi, hắn đây là không muốn tránh a. Ý cười trên mặt Cố Thiệu Ngôn càng nhiều hơn, Cố Dương Khanh đã bắt đầu có cảm giác với anh.

Cố Thiệu Ngôn kêu đám nô bộc lui xuống, chỉ chừa hai người ở đằng xa xa, sau đó lôi kéo Cố Dương Khanh đi tản bộ, đi được một lúc thì nói mệt, nằm xuống dưới bóng cây.

“Ngươi như vậy còn thể thống gì nữa.” Cố Dương Khanh không muốn cho anh nằm.

“Ngại dơ cứ việc nói, ngại cái gì.” Cố Thiệu Ngôn không dao động nói.

Cố Dương Khanh: “……”

Cuối cùng hai người vẫn là cùng nhau nằm xuống. Cố Thiệu Ngôn nhìn bầu trời trong suốt, làm như hoài niệm nói: “Kỳ thật ta sớm muốn làm như vậy, bất quá khi còn nhỏ lại nghĩ nó ấu trĩ, sau lại làm vậy trước mặt các nàng rất mất mặt.”

Cố Dương Khanh biết "các nàng" trong miệng hắn là ai, đây là lần đầu tiên Cố Thiệu Ngôn đề cập tới người khác trước mặt hắn, vì thực sự rất xấu hổ, mà Cố Dương Khanh cũng không biết vì cái gì chính mình luôn muốn tránh những việc này. Hắn biết rõ những chuyện này tất cả đều là diễn trò, nhưng hắn cũng biết tâm mình đã dao động.

Giờ phút này Cố Thiệu Ngôn lại đột nhiên cầm tay hắn , mặt tươi cười như ánh mặt trời ấm áp, “Hiện giờ cùng ngươi ở chung, ta thấy mãn nguyện rồi.” Bỗng ánh mắt anh trở nên nghiêm túc nói, “Vân Việt, ngươi nói xem ta đem hậu cung giải tán, có tốt không?”

Cố Dương Khanh bỗng dưng nói không ra lời. Hắn nhớ tới những ngày trước người này chưa từng ở trước mặt hắn xưng “Trẫm”, nhớ tới ngày Cố Thiệu Ngôn nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình. Cho dù là hắn cùng bất luận là nữ nhân nào trong hậu cung, cũng chưa bao giờ không xưng hô như vậy, bởi vì đế vương vốn dĩ chính là không làm được như vậy.

Cố Thiệu Ngôn lại tiếp tục nói: “Ta cũng không phải vì ngươi, chính ta muốn như vậy thôi.” Anh nắm chặt tay Cố Dương Khanh nói, “Trong lòng Cố Thiệu Ngôn ta chỉ có mình Cố Dương Khanh ngươi mà thôi.”

Cố Dương Khanh chậm rãi nhắm hai mắt, hắn không có đáp lại lời Cố Thiệu Ngôn, mà là nói: "Nếu ta muốn, ngươi đều sẽ cho ta chứ.”

“Ta sẽ dốc hết sức.” Cố Thiệu Ngôn kiên định nói.

“…… Vậy còn ngôi vị hoàng đế kia?” Cố Dương Khanh mở mắt ra, nhìn thẳng mắt đối phương, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc.

Cố Thiệu Ngôn mặt không đổi sắc, lại nói: “Duy nhất điều này thì không thể.”

Cố Dương Khanh chậm rãi giơ lên nụ cười, ôm lấy cổ Cố Thiệu Ngôn, ấn môi mình hôn lên môi anh , nhưng chỉ có chính hắn biết, lửa nóng trong tâm hắn vừa mới bị làm lạnh.

Lông mi dài che đi suy nghĩ. Hắn ngẩng đầu lên, cũng là lúc nên thanh tỉnh rồi.