Chương 6.1 : Chinh phục vương gia tàn nhẫn (11)

Edit : Trâm

Beta : Ly



______

Cố Dương Khanh sắc mặt lạnh lùng, nhưng Cố Thiệu Ngôn tựa hồ vẫn không biết anh đang trong hoàn cảnh nào , hoàn toàn không có phát hiện ra chuyện gì, còn nói

"Tô hoa đào này là được dùng cánh hoa đào mới hái để làm ra, thơm ngọt ngon miệng, nhất định ngươi sẽ rất thích.” Nguyên lai khi đến, anh còn mang theo một hộp điểm tâm.

“…… Ai làm?”

“Đức phi…… Làm.” Cố Thiệu Ngôn lúc này mới dần dần hiểu ra tình hình hiện tại , cơ mặt cứng lại, ngẩng đầu lên nhìn Cố Dương Khanh, cười ha hả muốn lừa cho qua chuyện.

“Cho nên bệ hạ đã đến chỗ của Đức Phi?”

“Ách, ân.”

Cố Dương Khanh cầm lên một khối điểm tâm, cắn một ngụm, khen: “Không hổ là Đức phi, làm rất ngon.” Hắn cười tủm tỉm, thoạt nhìn ôn hòa thân thiện, Cố Thiệu Ngôn lại có chút bộ dáng xấu hổ.

Đương sự giả vờ không biết, nhưng nếu là có người đứng xem thấy được tình huống này khẳng định sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Hai người họ rõ ràng là kẻ địch của nhau. Thế nhưng một người thì ghen đến mức lộ hết ra ngoài, còn một người thì lại là bộ dáng chột dạ. Hơn nữa lấy thân phận của nguyên chủ, đến nơi ở của phi tần là điều hết sức bình thường.

Bất quá biểu hiện Cố Thiệu Ngôn chỉ là giả vờ không biết, kỳ thật nhiệm vụ của hắn đã thành công được một nửa rồi.

Cố Dương Khanh nhướng mày nói: “Bệ hạ không ăn sao?”

Cố Thiệu Ngôn khụ một tiếng, “Đương nhiên muốn.” Liền cầm khối điểm tâm lên ăn.

Cố Thiệu Ngôn trong lòng nói: Nếu không phải bỏ thêm chút thuốc, chắc chắn anh sẽ rất thích món này.

Không sai, hộp điểm tâm này đã bị bỏ thuốc. Cố Thiệu Ngôn đã rất lâu rồi chưa đến hậu cung, vất vả lắm Đức phi mới đem hắn đến cung của mình, đương nhiên phải nắm bắt được cơ hội hiếm hoi này. Tuy nói ở bên trong hậu cung, tội dùng xuân dược bị phạt rất nặng, nhưng lấy tính cách của nguyên chủ, chỉ cần ái phi của hắn làm nũng thì mọi chuyện như chưa có gì phát sinh, đây mới là nguyên nhân khiến Đức phi lớn mật dám hạ dược . Cố Thiệu Ngôn đương nhiên biết, nhưng anh muốn sử dụng hộp điểm tâm này đẩy nhanh tiến độ.

Cố Dương Khanh ăn xong chẳng được bao lâu liền phát hiện bản thân có gì đó không đúng, trong lòng hắn đang tức giận liền trở nên quẫn bách. Hắn muốn đem Cố Thiệu Ngôn đuổi đi, đột nhiên lại cảm giác dưới bụng có chút khô nóng. Cố Dương Khanh hắn rất nhanh liền biết chính mình ăn phải thứ không tốt, hắn kinh ngạc rồi chuyển sang phẫn nộ mà nhìn về phía Cố Thiệu Ngôn, lại phát hiện Cố Thiệu Ngôn cũng đang lộ ra vẻ mặt mê mang. Trong giấy lát, hắn liền nghĩ thông suốt chuyện gì đang xảy ra.

Đáng chết, Đức phi!

“Cố Thiệu Ngôn, ngươi ra ngoài…… Ngô!”

Lời nói còn chưa ra được một nửa, liền thấy Cố Thiệu Ngôn cúi người xuống hôn hắn. Đầu lưỡi tùy ý khuấy đảo, Cố Dương Khanh rất mau bị Cố Thiệu Ngôn túm lấy hôn thật sâu.

Kỳ thật Cố Thiệu Ngôn ăn nhiều hơn hắn vài khối bánh.

Rồi sau đó hắn cảm giác như bay lên không, Cố Dương Khanh thanh tỉnh chút, phát hiện Cố Thiệu Ngôn đang ôm mình hướng về phía giường. Hắn tức khắc cả kinh, vội vàng chống lại , nhưng lại cảm thấy không có chút sức lực nào. Chờ sau khi hắn bị ném lên giường, Cố Thiệu Ngôn lại hôn tới , hắn hoàn toàn mất đi sức lực.

Cố Thiệu Ngôn đương nhiên là vẫn thanh tỉnh, đối với loại sự tình này, thanh tỉnh vẫn tốt hơn nhiều.

Anh tuy không trầm mê mấy chuyện này, nhưng hiển nhiên là tay chơi lâu năm, rất nhanh liền đem Cố Dương Khanh hôn đến mơ mơ màng màng. Sau đó liền đi xuống dưới, cằm, hầu kết, xương quai xanh…… Rồi tới hai điểm nhỏ nổi lên kia, liền ác ý mà cắn , quả nhiên liền nghe thấy người dưới thân thở dốc.

_________

Chuẩn bị ăn thịt nào , mlemm 😚