Edit : TrâmBeta : Ly_____Cố Thiệu Ngôn không có ngủ, là do ai đó bên cạnh không ngừng phát ra âm thanh làm anh không ngủ được, nhưng anh một chút cũng không giận, mà là sung sướиɠ.
Sớm đã nói, công lược vai ác là nhiệm vụ rất khó, vào vai chính đi công lược, vậy càng khó khăn hơn. Ở thời điểm lúc nãy, hắn đã yêu cầu một ít đạo cụ nhỏ. Làm hệ thống, trừ bỏ lúc cần thiết thì đối với ký chủ nhắc nhở một chút, còn có một cái công năng rất lớn, đó là đổi vật phẩm. Cửa hàng đồ vật của hệ thống rất đa dạng, chỉ cần ngươi có thể chi trả nổi, liền có thể đổi đồ vật mà mình muốn.
Cố Dương Khanh giờ phút này còn đang ở trong giấc mộng, chau mày, làm như gặp phải cái vấn đề nan giải.
Giấc mơ là mộng ảo, nhưng cho dù là hắn là chủ nhân của giấc mơ đó hắn cũng không thể khống chế được bản thân.
Cố Thiệu Ngôn tất nhiên cũng là không thể, nhưng hắn vẫn có thể làm một ám chỉ nhỏ, chẳng hạn như dẫn đường Cố Dương Khanh đi làm một ít việc liên quan đến giấc mơ của hắn. Những cái đạo cụ nhỏ đó đều được đặt mua từ hệ thống cửa hàng
Anh cũng không biết Cố Dương Khanh làm cái gì trong mộng, cũng không biết hình dáng của hắn ở trong mộng là như thế nào, thế nhưng anh có thể nghe được thanh âm hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm tăng lên, như vậy đối với anh mà nói đây là một giấc mộng đẹp.
Anh mỉm cười vuốt phẳng đôi lông mày đang nhíu chặt của Cố Dương Khanh, sau đó nhẹ nhàng in lại một nụ hôn.
……
Hôm sau,khi Cố Dương Khanh tỉnh lại, Cố Thiệu Ngôn đã sớm rời đi rồi.
Cố Dương Khanh thong thả ung dung mà rửa mặt thay quần áo, trong lòng thoải mái, hắn nghĩ khi Cố Thiệu Ngôn thức dậy nhất định là bộ dáng hoảng loạn, nhịn không được cười ra tiếng.
Hai cung nữ hầu hạ nhìn nhau, không biết tại sao đột nhiên Cố Dương Khanh lại cười lên tiếng, đành phải đem đầu cúi xuống thật thấp, tận tâm hầu hạ.
Cố Dương Khanh vẫn chưa để ý tới mấy cái cung nữ kia, chỉ cảm thấy tâm tình mạc danh mà tốt. Chính hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng đêm qua cảm thấy mọi chuyện không xong rồi, còn cảm thấy mọi chuyện trong mộng cũng rối tung lên, nhưng sang ngày hôm sau hắn lại cảm thấy tâm tình rất tốt.
Gọi người mang tới giấy và bút cùng thuốc màu.
Trong viện hoa đào nở càng ngày càng nhiều, Cố Dương Khanh tính toán đem phong cảnh này vẽ ra.
Hắn vốn rất tinh thông việc này, ít ỏi vài nét bút, liền có một bức tranh phong tình. Cố Dương Khanh đình bút một chút, lại cảm thấy có chút trống vắng, quá mức linh hoạt kỳ ảo nhưng vắng lặng. Vì thế lại đề bút thêm một đạo thân ảnh, chỉ là một cái bóng dáng, lại có thể cảm thấy một thân khí chất bất phàm, phong lưu kiêu ngạo, lại hình như có chút nhu tình. Nếu không phải họa sĩ có tình, liền không vẽ ra được tư thế thần thái như vậy.
Cố Dương Khanh trầm mặc trong chốc lát.
Nếu là mấy ngày trước đây, hắn nhất định sẽ phẫn nộ mà đem bức hoạ này xé thành mảnh nhỏ, nhưng hiện giờ hắn lại là trầm mặc mà nhìn. Chờ đến khi hắn hoạ xong, Cố Dương Khanh thật sâu nhìn bóng dáng đó, sau đó nhấp môi đem bức hoạ thu lại.
……
Buổi tối, Cố Dương Khanh hiếm thấy ngồi đợi Cố Thiệu Ngôn, nhưng Cố Thiệu Ngôn hồi lâu vẫn chưa đến.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này Cố Thiệu Ngôn thỉnh thoảng lại đến, nhưng lần này lại không thấy, không tới thì cũng bình thường thôi, nhưng Cố Dương Khanh trong lòng lại có chút không vui. Nhưng hắn vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là bảo hạ nhân ngừng đem đồ ăn đặt lên bàn, sắc mặt bình tĩnh mà cầm đũa bạc kẹp lấy đồ ăn.
Dùng được một nửa rồi, những lời nói bên ngoài mới vang lên “Hoàng Thượng vạn tuế ...".
Một đám người đẩy cửa ra, mí mắt Cố Dương Khanh vẫn chưa nâng lên.
Cố Thiệu Ngôn cũng không để ý, ở phía đối diện ngồi xuống, không khách khí mà gắp đồ ăn , nhưng mới vừa đưa đến trong miệng liền phun ra.
"Là ai mang đồ ăn, đồ ăn đều lạnh hết cả rồi vậy mà còn bưng lên! Là không đem trẫm cùng Tề Vương vào mắt phải không?!” Cố Thiệu Ngôn tức giận quát.
Một cái tiểu thái giám run run rẩy rẩy mà quỳ xuống, nhìn dáng vẻ như là muốn khóc mà khóc không được kêu Hoàng Thượng tha mạng.
Cố Dương Khanh giờ phút này lại nhàn nhạt nói: “Thích ăn thì ăn, không ăn liền đi.”
Cố Thiệu Ngôn vốn đang tức giận bỗng dừng lại, nhìn Cố Dương Khanh, nói: “Ách…… Hoàng huynh?”
Cố Dương Khanh nghe thấy hai chữ “Hoàng huynh”, ở trong lòng có chút khó chịu, dứt khoát làm lơ Cố Thiệu Ngôn. Cố Thiệu Ngôn trên mặt lộ ra tia xấu hổ, khụ một tiếng nói: “Các ngươi đều lui ra…… Từ từ, đem những món ăn này mang xuống.”
Cố Dương Khanh cũng không ngăn cản, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, kể cả vẻ mặt trào phúng thường ngày cũng không thấy.
Cố Thiệu Ngôn thầm nghĩ, đóng vai nhân vật chính này thật là gian nan a, cái tính cách của vị nguyên chủ kia vừa ngốc vừa kiêu ngạo thật đúng là cái cửa ải khó khăn…… Bất quá kiêu ngạo ngu xuẩn cũng là một loại ưu điểm? Cũng không biết cái vẻ mê hoặc muôn vàn thiếu nữ này có thể hay không mê hoặc luôn cả vai phản diện.
Chờ những người khác đều lui xuống, Cố Thiệu Ngôn liền dịch đến bên người Cố Dương Khanh, nói: “Khụ, hoàng huynh, đồ ăn đều lạnh cả rồi, khi ăn vào sẽ làm dạ dày bị thương, trẫm cho người mang theo lên đồ ăn ngon hơn.” anh cười có chút đắc ý.
Nhưng Cố Dương Khanh lại là nhíu mi. Bởi vì hắn nhạy bén mà ngửi thấy được mùi hương khác lạ ở trên người Cố Thiệu Ngôn ―― mùi phấn thoa, chỉ có trên người nữ nhân mới có, hơn nữa nếu không phải quá mức thân, tuyệt đối là sẽ không bị lây phải .