Chương 8: Hiến tế tôm tít

Edit: Tu

Vương Diệp dùng dao đá khắc một rãnh nhỏ quanh mắt nước, nhặt những viên đá nhỏ trong hang để lót xuống hố, rồi dùng một viên đá lớn hơn chặn lại rãnh nhỏ. Nước nhanh chóng dâng lên tạo thành một vũng nước nhỏ.

Cậu tháo mảnh vải rách quấn quanh mông—vẫn là mảnh vải cậu tìm thấy trong khoang tàu lớn kia—và nhúng nó vào vũng nước, dùng chân đạp qua đạp lại. Khi nước bẩn, cậu bỏ đá chắn nước, để nước bẩn chảy ra theo rãnh.

Lặp đi lặp lại như vậy, Vương Diệp giặt sạch mảnh vải rách rồi dùng nó lau mình, rửa sạch muối và bụi bẩn trên cơ thể.

Sau đó, cậu cầm mảnh vải rách đã giặt sạch đến lau người cho Lôi Mộc.

Cậu mới tám tuổi, Hải Đản mười tuổi còn dám chạy nhông nhông, cậu có gì mà phải xấu hổ?

Lôi Mộc định đứng lên tự mình qua lau rửa, nhưng chỉ vài động tác đã làm vết thương trên ngực chảy máu, bị Vương Diệp trừng mắt vài lần.

Than ôi, ông bố nhỏ này có hơi dữ. Lôi Mộc đành ngoan ngoãn ngồi lại bên đống lửa, dựa vào một viên đá, cầm mấy lá tử châu còn lại, định đập nát rồi bôi lên vết thương.

“Để tôi, loại thảo dược này cần phải xử lý đúng cách.” Vương Diệp lấy tử châu rửa sạch, xếp chúng lên một viên đá phẳng.

Cậu dùng tay phải vẽ một trận đồ ma pháp trong không trung, nhưng khi vẽ được một nửa, năng lượng lại không đủ.

Chết tiệt! Cấp độ 0! Cậu lại quên rằng mình không còn là bậc thầy cấp 99 nữa, việc vẽ trận đồ ma pháp mà không dùng vật liệu là điều không tưởng.

Nhưng bây giờ cậu có vật liệu gì để vẽ trận đồ đây?

Ánh mắt Vương Diệp dừng lại ở thùng gỗ vỡ. Cậu nhớ ra bên trong còn vài con tôm tít sống.

Ban đầu định dùng làm bữa tối, giờ thì dùng chúng làm vật tế đi.

Vương Diệp lấy tôm tít ra, sắp xếp chúng quanh viên đá một cách cẩn thận, rồi dùng những viên đá nhỏ chặn lại để chúng không chạy mất.

Tiếp theo, Vương Diệp dùng nước làm chất liệu vẽ trận đồ ma pháp.

Trận đồ ma pháp lấy tử châu làm trung tâm, còn tôm tít làm sáu điểm.

Trong mắt Lôi Mộc hiện lên sự kinh ngạc. Đây là trận đồ ma pháp?

Vẽ trận đồ ma pháp bằng nước? Có thể thành công sao?

Vương Diệp đã thành công, có tôm tít làm vật tế, tinh chất từ tử châu được chiết xuất, lơ lửng trên viên đá.

Lôi Mộc kinh ngạc. Đây là một quái vật nhỏ từ đâu chui ra vậy?

Vương Diệp không biết Lôi Mộc kinh ngạc thế nào. Cậu đã quen với việc sư phụ vẽ trận đồ ma pháp không cần vật liệu, và chính cậu cũng có thể làm điều đó ở giai đoạn sau, nên cậu không thấy việc dùng vật liệu đơn giản để vẽ trận đồ ma pháp là điều gì đáng sợ.

Vương Diệp nhanh chóng lấy một lá, cẩn thận hứng lấy giọt tinh chất màu xanh nhạt.

“Nằm xuống, đừng cử động.” Vương Diệp ra lệnh cho Lôi Mộc.

Lôi Mộc không quan tâm đến giọng điệu của đứa bé, ngoan ngoãn nằm xuống.

Vương Diệp cầm lá cây cúi xuống, từ từ nhỏ tinh chất tử châu vào vết thương của Lôi Mộc.

Tinh chất thuốc mát lạnh thấm vào vết thương, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng Lôi Mộc cảm thấy cơn đau dữ dội liên tục giảm đi nhiều.

Tử châu còn lại không nhiều, tinh chất chiết xuất cũng ít. Nếu là Vương Diệp ở thời kỳ đỉnh cao, cậu có thể chiết xuất mà không lãng phí chút nào, nhưng bây giờ... chiết xuất được là tốt rồi.

Ít nhưng tinh chất vẫn là tinh chất, vừa nhỏ vào vết thương của Lôi Mộc, máu đang rỉ liên tục đã ngừng lại.

Thấy hiệu quả tốt, Vương Diệp mỉm cười.

Có lẽ sư phụ nói đúng, cậu thực sự có thiên phú về y học, nhìn trận đồ chiết xuất thuốc của cậu mà xem?

Sáu con tôm tít biến thành vỏ rỗng, vỏ cực kỳ mỏng manh, chỉ cần giẫm một cái là vỡ.

Cậu muốn bắt thức ăn, tôm tít tham ăn nhảy vào thùng gỗ của cậu, ăn nội tạng cá của cậu, giờ thì bị cậu dùng làm vật tế. Một sợi dây nhân quả được hoàn thành, Vương Diệp nhận được một chút nhân quả chi lực.

Nhân quả chi lực rất phức tạp, từ nhân quả nhỏ đến nhân quả lớn, từ nghĩa hẹp đến nghĩa rộng, nếu thật sự nghiên cứu kỹ có thể làm bạn đau đầu.

Ví dụ như bạn bắt cá, bạn nợ cá. Nhưng bạn sống và thải ra chất thải, nuôi dưỡng cây cỏ. Cây cỏ lại nuôi dưỡng các sinh vật khác, các sinh vật khác lại nuôi dưỡng sinh vật khác hoặc cải thiện môi trường, trong số đó có một sinh vật có thể là thức ăn của cá.

Như vậy, bạn bắt cá có thể đã giúp sinh vật đó, sinh vật đó lại nợ bạn.

Như thế vòng tuần hoàn tiếp diễn, nhiều nhân quả có thể bù trừ lẫn nhau.

Nhiều người luôn hỏi tại sao người ác không bị quả báo, có lẽ vì hành động ác của người đó trong mắt trời đất chỉ là một điểm trong vòng tuần hoàn nhân quả lớn mà thôi.

Con người sống cần muốn ăn muốn uống muốn sống thật tốt, tự nhiên sẽ gây hại cho nhiều sinh vật, thậm chí phá hủy môi trường. Có người gϊếŧ người khác, tương đương với việc có thể cứu sống nhiều sinh vật cùng cải thiện môi trường. Như vậy, mối hận thù giữa những người này và khái niệm thiện ác của con người không có ý nghĩa với ông trời hết.

Vì vậy nhân loại cần pháp luật, cần con người tự quản lý mình.

Hy vọng ông trời đặc biệt để ý đến bạn, mong chờ nhân quả báo ứng, điều đó là không thực tế.

Cổ nhân sớm đã hiểu điều này, họ tạo ra Thiên đình, Địa ngục, Tây phương cực lạc, thực chất vẫn là con người quản lý con người, lấy con người làm gốc.

Vương Diệp sẵn sàng tu luyện nhân quả chi lực phức tạp này, vì khả năng này không biết ai tạo ra, lấy sinh vật có trí khôn làm gốc, lấy người sử dụng làm trung tâm, chủ yếu dựa trên quan niệm cơ bản về thiện ác của sinh vật có trí khôn.

Nói cách khác, bình thường cậu không cần lo lắng khi đi trên đường giẫm phải cây cỏ sẽ nợ nhân quả, chỉ cần không cố ý phá hoại cùng hủy diệt thì sẽ không lo nợ nhân quả đến mức không thể giải quyết được. Việc săn bắt và hái lượm của cậu cũng vậy, miễn là không quá mức thì có thể bình thường đối đãi.

Lôi Mộc nhìn đứa trẻ dùng hết tinh hoa dược dịch cho mình, có chút ngại ngùng: "Cậu nên giữ lại một ít cho mình, vết thương ở sau đầu cậu..."

"Không sao đâu, ngày mai tôi sẽ ra ngoài hái thêm." Vương Diệp thản nhiên đáp. Mặc dù không có tinh hoa lá tử châu, nhưng cậu có thể hấp thụ lực nhân quả, cũng giúp cậu tăng tốc độ hồi phục vết thương.

Lôi Mộc không quen với việc có người vô điều kiện tốt với mình như vậy, nhất là đối tượng lại là một đứa trẻ, mà đứa trẻ này lại mang trên mình vết thương. Anh lại nhìn về phía suối, cúi đầu im lặng.

Vương Diệp đi đến cửa hang nhìn ra ngoài, cậu đang chờ Hải Đản trở về, cậu muốn ra ngoài kiếm chút thức ăn.

Nhưng cậu thực sự không yên tâm để Lôi Mộc ở lại một mình trong hang đá, kiếp trước Lôi Mộc không biết từ khi nào đã trở thành dược nhân mất đi ý thức, cậu cũng không rõ Lôi Mộc đã đến bên sư phụ mình từ khi nào và bằng cách nào.

Lần đầu tiên cậu gặp sư phụ, đã thấy dược nhân Mộc Đầu ở đó rồi.

Sư phụ chưa bao giờ nhắc đến lai lịch của Lôi Mộc, thấy cậu muốn, liền đưa Lôi Mộc cho cậu.

Kiếp này nếu cậu không trọng sinh, không vào trò chơi vào thời điểm này, thì Lôi Mộc bị thương sẽ gặp phải chuyện gì trên hòn đảo này?

Liệu việc trở thành dược nhân sau này có liên quan đến việc bị thương bây giờ không?

Vương Diệp càng nghĩ càng lo lắng.

"Nếu cậu muốn ra ngoài thì cứ đi đi, tôi không sao. Đừng nhìn tôi thế này, tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ." Lôi Mộc nhìn thấy sự do dự của đứa bé liền nói.

Vương Diệp cắn răng, cậu cũng không thể cứ ngồi chờ mãi. Bây giờ trời vẫn sáng, nếu ai đó muốn làm điều xấu, cũng sẽ không đến vào lúc này.

Vương Diệp đếm qua những kẻ thù hiện tại của mình, chỉ có hai anh em Hà Tử và Sa Ngư.

Nhưng Hà Tử bị cậu làm bị thương, Sa Ngư phải giúp hắn ta xử lý vết thương, hai người còn phải ăn tối, có lẽ tạm thời không có thời gian đến gây rối, nếu có, chín phần là sau ngày mai.

Nghĩ xong, Vương Diệp yên tâm hơn: "Vậy tôi ra ngoài kiếm chút đồ, tối đa một giờ sẽ quay lại, tôi chỉ ở gần đây thôi, có chuyện gì cứ gọi to lên."

"Đi đi, đừng lo cho tôi." Lôi Mộc cười với đứa bé.

Vương Diệp cầm thùng gỗ vỡ ra khỏi hang đá, đi quanh quẩn gần đó tìm những viên đá có thể dùng làm nồi.

Nhưng tìm đá phù hợp không dễ dàng, Vương Diệp tìm một lúc, phát hiện ra một con đường nhỏ từ vách đá đi xuống.

Con đường đó khá dốc, xuống dưới là một bãi cát nhỏ, trên bãi cát còn có một chiếc thuyền gỗ cũ bị bỏ hoang.

Nói là thuyền gỗ, thực ra là một thân cây lớn bị khoét rỗng ở giữa, hai đầu và đáy thuyền được sửa lại đôi chút.

Chiếc thuyền nhỏ bị đâm một lỗ lớn ở đầu, xung quanh gỗ đã nứt ra, chỉ còn là phế liệu.

Chiếc thuyền nhỏ bị bỏ hoang khá lâu rồi, đáy thuyền và xung quanh đều mọc đầy vỏ hàu và vỏ trai xanh.

Vương Diệp rửa sạch xô gỗ, từ chiếc thuyền nhỏ cạy ra nửa xô vỏ hàu và vỏ trai xanh, sau đó đến tảng đá gần đó cạy thêm vài con hàu.

Lục lọi cả bãi đá mà không tìm được viên đá nào phù hợp, Vương Diệp lo lắng cho Lôi Mộc nên đành quay về.

Đi được nửa đường, cậu cảm thấy xung quanh hình như có ai đó đang nhìn mình, cậu rất nhạy cảm với ánh mắt, đặc biệt là ánh mắt chứa đựng ác ý.

Ánh mắt nhìn cậu có lẽ không chứa ác ý, nhưng cũng không có thiện ý.

Vương Diệp giả vờ mệt, đặt xô gỗ xuống nghỉ một lát, tiện thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Ngay bên vách đá gần đó có vài hang động liền nhau, từ chỗ sáng nhìn vào chỉ thấy một mảng đen. Nhưng Vương Diệp rất chắc chắn, ánh mắt vừa rồi nhìn mình chính là từ đó.

Chỉ cần người không chủ động gây rắc rối cho mình, Vương Diệp cũng không muốn lo chuyện bao đồng, coi như không thấy gì, cầm thùng gỗ tiếp tục đi lêи đỉиɦ vách đá.