Chương 5: Hải đản

Edit: Tiểu N

“Có chuyện gì vậy? Cậu vừa gây sự với hai anh em nhà Sa Ngư à?”

Cậu bé đầu tiên phát hiện ra họ đã quay lại, tay cầm một quả bầu.

Vương Diệp giấu con dao vỏ hàu đi, đơn giản nói: “Một trong số bọn hắn muốn ăn cắp thùng gỗ của tôi, bị tôi phát hiện nên chém một nhát. Anh của hắn đến, bọn hắn muốn ném tôi và anh tôi xuống biển.”

“Đây, nước ngọt.” Cậu bé đưa quả bầu cho Vương Diệp, bĩu môi nói: “Cậu nói chắc là Hà Tử, hắn không phải thứ tốt lành gì! Người trong làng đều ghét hắn. Anh của hắn, Sa Ngư, cũng không phải người biết lý lẽ. Đừng để ý đến bọn họ. Hai cậu được người làng cứu lên, họ muốn ném cậu đi cũng phải được ông trưởng làng đồng ý.”

Vương Diệp nhận quả bầu, ngửi thử, không ngửi thấy gì lạ rồi mới uống.

Cậu uống rất chậm, không như người thường thiếu nước sẽ uống ừng ực, mỗi ngụm nước đều giữ trong miệng một lúc rồi mới nuốt dần.

Vương Diệp uống nửa quả bầu nước, còn lại thì đưa đến gần môi người thanh niên, nâng đầu anh ta lên, nghiêng nghiêng quả bầu.

Môi người thanh niên chạm vào nước ngọt, dù còn đang hôn mê, nhưng vô thức mở miệng nuốt nước vào bụng.

Thấy hai người vẫn chưa uống đủ, cậu bé chỉ vào rừng ven bờ: “Ở kia có dòng suối nước ngọt, chúng tôi đến đây đều lấy nước từ đó.”

“Cảm ơn em nhé, em trai nhỏ.”

“Gọi là anh, rõ ràng tôi lớn hơn cậu!” Cậu bé phồng má.

“Em có muốn dạy dỗ hai anh em đó không?” Vương Diệp bất ngờ hỏi.

Cậu bé ngạc nhiên: “Ai cơ?”

Vương Diệp: “Sa Ngư và Hà Tử.” (editor: dịch sát nghĩa thì anh em nhà này tên là Cá Mập và Trứng Tôm nhé mọi người :D)

Cậu bé bật thốt: “Đương nhiên muốn.”

Hà Tử trước đây cũng đã bắt nạt nhóc, bà của nhóc đến tìm chúng, nhưng Sa Ngư đến quấy rối, cuối cùng Hà Tử cũng vẫn như cũ không bị trừng phạt.

Vì nhóc kể cho người nhà, nên sau đó Hà Tử luôn lén lút gây rắc rối cho gia đình nhóc, dù không dám làm gì quá đáng, nhưng cũng trộm hai con cá khô hoặc gỗ củi, lần tệ nhất là đẩy nhóc ngã vào đá.

Lần đó nhóc ngã rất đau, cổ tay bị trẹo, sưng một thời gian dài, may mà không gãy, nếu không gia đình nhóc sẽ không tha cho Hà Tử.

Gia đình nhóc cũng nhiều lần cố bắt quả tang nhưng không thành, dù biết là Hà Tử làm, nhưng không có chứng cứ nên không thể tìm trưởng làng phân xử.

Bà của nhóc tức giận, cảnh báo mọi người trong làng cẩn thận kẻ trộm và kẻ chuyên hại trẻ con. Kết quả là Sa Ngư khi đi đánh cá, cứ khi hắn cầm lái, lại đuổi hai anh nhóc ra ngoài, không cho lên thuyền lớn.

Gia đình nhóc coi như đã kết thù với hai anh em này.

Vương Diệp nhẹ nhàng nói: “Vậy em nhờ anh đi, anh có thể giúp em dạy dỗ chúng.”

Cậu bé không tin một Vương Diệp trông còn nhỏ hơn mình lại có thể làm được điều đó, còn cảnh báo: “Sau này thấy hai anh em đó thì tránh xa ra, Hà Tử không có gì, nhưng Sa Ngư khỏe lắm, đánh người rất đau. Cậu gây thù với họ, sẽ khó sống ở làng này.”

Vương Diệp nhìn vào những sợi dây nhân quả mà người khác không thấy, mỉm cười: chỉ cần họ dám đến, thì cứ việc.

“Em thật sự không nhờ anh dạy dỗ họ sao? Không lấy của em bất cứ thứ gì đâu.” Vương Diệp dụ dỗ.

Cậu bé tưởng Vương Diệp đùa, đáp lại: “Được thôi, nếu cậu có khả năng đó.”

[Thông báo nhiệm vụ: Người dân làng Hải Câu, Hải Đản, nhờ người chơi Vương Diệp dạy dỗ hai anh em Sa Ngư và Hà Tử. Hoàn thành nhiệm vụ, dựa trên mức độ hoàn thành, thưởng từ 10 đến 100 điểm kinh nghiệm. Người chơi Vương Diệp có chấp nhận nhiệm vụ này không?]

Vương Diệp hài lòng gật đầu: tất nhiên nhận rồi, hai nhiệm vụ cùng nội dung, chỉ cần làm một lần, nhưng có thể nhận phần thưởng gấp đôi. Cơ hội tốt như vậy, sao không nhận?

“Đúng rồi, đảo này của các em có phải là đảo Hải Câu không, gần đó còn có một đảo lớn gọi là đảo Hải Thảo phải không?”

Nhóc mở to mắt: “Sao cậu biết đảo của chúng tôi? Các cậu cũng đến tham gia hội chợ một năm một lần ở đảo Hải Thảo à?”

Đúng là đảo Hải Câu! Vương Diệp âm thầm thở phào, may mà trôi dạt đến đây, mà không phải đảo bên cạnh.

“Phải, chúng anh muốn đến đây mua đặc sản, nhưng gặp phải hải tặc trên biển. Anh và anh của anh nhảy tàu, theo sóng dạt vào đây.”

Từ cuộc trò chuyện của người dân địa phương, Vương Diệp nhớ ra làng Hải Thảo và đảo Hải Thảo là nơi nào.

Kiếp trước khi vào “Cực Độ Nguy Hiểm”, Vương Diệp đã tra nhiều hướng dẫn chơi, trong đó làng Hải Thảo là một tân thủ thôn rất nổi tiếng.

Tân thủ thôn này nổi tiếng vì nhiều cơ duyên, nhiệm vụ, phần thưởng phong phú và có rất nhiều thứ tốt, nhưng điều khiến Vương Diệp ấn tượng lại là những gì xảy ra sau đó.

Khi Vương Diệp vào game, làng Hải Thảo đã biến mất khỏi bản đồ, thậm chí đảo Hải Thảo cũng đổi tên.

Nơi làng Hải Thảo từng đứng không còn là tân thủ thôn, mà trở thành bản đồ phó bản cấp 60.

Khi Vương Diệp lên cấp 60, cũng đến đây vượt ải, đánh boss phó bản này. Để vượt ải, cậu đã tra cứu và mua thêm thông tin về lịch sử phó bản này, biết về làng Hải Thảo và đảo Hải Thảo nhiều hơn người khác.

Làng Hải Thảo biến mất có liên quan lớn đến đảo bên cạnh đảo Hải Câu.

Khi đó đảo kia được gọi là đảo Tù Nhân, chứa đầy tội phạm bị lưu đày và hậu duệ của chúng.

Vương Diệp từng điều tra đảo Tù Nhân để làm nhiệm vụ, và ghé đảo Hải Câu bên cạnh.

Đảo Tù Nhân hiện tại rất nguy hiểm, nhưng có những thứ quý giá mà cậu cần.

Nghĩ đến những bảo vật ẩn giấu ở đảo Tù Nhân có thể chưa bị phát hiện, Vương Diệp thấy háo hức.

Nhưng với cơ thể yếu đuối hiện tại, nghĩ gì cũng vô ích, trước tiên phải dưỡng thương đã.

Đây là tân thủ thôn của Vương Diệp, cậu phải khai thác tốt các nhiệm vụ tân thủ ở đây, cố gắng nhanh chóng thăng cấp và chữa lành vết thương, rồi mới tính đến những chuyện khác.

“Em tên gì?” Vương Diệp biết rõ tên của cậu bé, nhưng vẫn hỏi.

“Tôi tên Hải Đản, còn cậu?” Hải Đản rất tò mò về Vương Diệp, đây là lần đầu tiên nhóc gặp khách từ ngoài đảo đến, lại còn nhỏ tuổi như vậy.

“Anh tên Vương Diệp, họ Vương trong đại vương, tên Diệp trong lá cây. Em có thể gọi anh là Diệp ca.”

“Tiểu Diệp Tử.” Hải Đản lập tức đặt cho Vương Diệp một cái tên nhỏ.

Vương Diệp không chấp trẻ con: “Em thích ăn kẹo không?”

“Kẹo?” Khuôn mặt đen nhẻm của Hải Đản lộ vẻ khao khát, “Ai mà không thích kẹo chứ? Anh có kẹo sao?”

Vương Diệp hơi nheo mắt: “Trên đảo các em không tự làm kẹo sao?”

“Á? Kẹo trên đảo chúng em đều phải mua từ đảo Hải Thảo, đắt lắm. Nếu chúng em biết làm kẹo thì tốt quá, nhưng ở đây chỉ có mật ong. Ông trưởng làng nói ong rất quan trọng, không cho chúng em phá tổ ong bậy bạ.”

Vương Diệp nghĩ rằng ông trưởng làng này cũng khá hiểu biết, có lẽ ông ấy không biết lý do, nhưng kinh nghiệm tích lũy cho ông biết sự quan trọng của loài côn trùng nhỏ bé này: “Em có thể dẫn anh đi gặp trưởng làng các em được không?”

“Cậu muốn gặp trưởng làng chúng tôi làm gì?” Một giọng nam không quá già nua vang lên sau lưng Vương Diệp.

“Ông ơi!” Hải Đản gọi người đàn ông đến.

Ông của Hải Đản bước đến trước mặt ba người, khuôn mặt gầy đen với gò má cao trông có phần nghiêm nghị, ông mở miệng liền quát mắng cháu mình: “Đi chỗ khác chơi, đừng ở đây nữa.”

Hải Đản không sợ ông, còn làm mặt xấu với ông.

Vương Diệp cố gắng nở nụ cười đáng yêu của trẻ con: “Ông ơi, cháu muốn nhờ trưởng làng giúp đỡ chữa trị cho cháu và anh trai cháu, chúng cháu cần thuốc chữa thương và một nơi an toàn để dưỡng thương.”

Tiếc là ông của Hải Đản càng nhìn Vương Diệp càng không thuận mắt. Những gì cậu bé này làm với Hà Tử, ông đều thấy cả. Nhưng ông ghét Hà Tử, cũng không thích người ngoài nên không can thiệp.

Đến khi thấy Sa Ngư đến, ông mới định can thiệp, nhưng đi được nửa đường lại thấy cậu bé này đuổi được hai anh em khó ưa đó đi.

Rồi cháu trai ông đến, hí hửng mang quả bầu duy nhất trong nhà, đổ đầy nước ngọt mang đến.

Ông không thể chịu nổi, đành tăng tốc bước đến, sợ cháu mình bị thiệt.

Ông đã từng đến đảo Hải Thảo khi còn trẻ, học được chút kiến thức xem tướng. Cậu bé trước mặt không phải loại hiền lành, ngũ quan coi như đẹp, nhưng đôi mắt tam bạch(*), hình dạng mắt dài hẹp, không độc cũng dữ. Cặp lông mày một nét không quá rậm lại nằm ngay trên xương mày, loại người này thường độc đoán, tự cho mình là trung tâm. Đáng sợ nhất là cậu bé này, dù còn nhỏ tuổi, trong mắt lại không có chút ngây thơ nào.

(*)Mắt tam bạch (hay còn được gọi là tam bạch nhãn) là mắt có ba khoảng trắng, thường có đồng tử nhỏ với phần lòng trắng nhiều hơn xuất hiện tại các vị trí trái, phải, trên và dưới.

Vương trọng sinh Diệp, dù thế nào cũng không thể khiến mình trông thật sự như một đứa trẻ ngây thơ, nhất là trải nghiệm kiếp trước khiến cậu không thể đơn thuần, người càng có kinh nghiệm sống càng dễ nhận ra sự kỳ quặc của cậu.

Tuy nhiên ông của Hải Đản không thể nghĩ rằng có người trọng sinh trở lại, chỉ cho rằng cậu bé này trời sinh thông minh, trải qua nhiều việc nhưng đã bị lệch lạc.

Nhìn sang thanh niên đang hôn mê với khuôn mặt đầy những hình xăm kỳ quái, vết thương lớn trên ngực, ông của Hải Đản thậm chí nghi ngờ họ đến từ ổ hải tặc.

Chỉ là người lớn thì dễ nói, cậu bé gầy gò với bộ xương lộ rõ, nhưng làn da không phải của người sống nhờ biển.

Hoặc có thể họ chạy trốn từ đảo bên cạnh? Chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

“Trưởng làng bận rộn, không có thời gian lo cho các cậu.” Ông của Hải Đản cẩn thận từ chối thẳng thừng.

“Cháu sẽ báo đáp...” Vương Diệp nghĩ rằng nếu người dân Hải Câu không biết đường lấy mật từ cây cọ đường và hoa cây hùng thì cậu sẽ cho họ biết điều đó.

“Chúng tôi không cần báo đáp của cậu.” Ông của Hải Đản không khách sáo: “Nếu không phải chúng tôi có quy tắc, ai bị sóng biển đưa lên bờ, chỉ cần không gây hại cho người khác, chúng tôi cũng không chủ động gϊếŧ người, các cậu đã bị chúng tôi ném xuống biển rồi. Bây giờ cho các cậu ở lại đảo đã là nể mặt Hải Thần, đừng nghĩ thêm gì khác. Hải Đản, đi nào!”

Ông già, ông có biết ông vừa mất gì không thế? Vương Diệp không hề tức giận, kiếp trước cậu gặp quá nhiều kẻ tệ hại, ông già này chỉ là bình thường, ít nhất dân làng Hải Câu đã cứu họ khỏi đá ngầm, cháu của ông còn mang nước ngọt cho họ. Theo luật nhân quả, cậu còn nợ dân làng Hải Câu.

Ông của Hải Đản nghĩ rằng cậu bé này sẽ tức giận mà mắng chửi, nhưng thấy cậu với ánh mắt “người già vô lý, tôi tha thứ cho ông”, lại khiến ông càng tức giận hơn.

“Hải Đản!”

“Vâng!”