Chương 33: Ngọc trai màu sắc rực rỡ

Edit: Tu

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn mờ tối, bến tàu đảo Hải Câu đã đông đúc.

Đây là một bãi biển nơi dòng nước ở đảo Hải Câu khá êm đềm, làng Hải Câu đã dựng lên một hàng bè gỗ kéo dài sâu vào biển, hai chiếc thuyền trung bình duy nhất của làng đậu ở đây.

Cả hai chiếc thuyền trông đều đã cũ, một chiếc chở được gần bốn mươi người, còn chiếc kia chỉ chứa được khoảng hai mươi người.

Lúc này đã có khá nhiều người đợi ở bến tàu.

Việc ra khơi không dễ dàng, ban đầu làng định chờ đến khi chợ ở làng Hải Thảo bắt đầu, rồi mới cho hai thuyền cùng đi, nhưng để tránh lãng phí, làng quyết định tạm thời cho một thuyền chở hàng đến làng Hải Thảo trước.

May mà còn hai ngày nữa là đến phiên chợ, làng đã chuẩn bị sẵn hàng hoá để mang đi bán, chỉ có điều đêm qua nhiều người phải làm việc suốt nửa đêm để chất đầy thuyền nhỏ.

Năm nay làng còn có nhiều bao vôi hơn, nhưng số vôi này sẽ đi cùng thuyền lớn, thuyền nhỏ lần này vẫn chở các loại hải sản khô và hàng từ đảo như mọi năm.

Ngoài mười thanh niên trẻ, Neo còn đưa theo Chương Hội đang bị trói tay. Đây là yêu cầu của Vương Diệp trước khi đi, Neo dù không thoải mái nhưng Vương Diệp kiên quyết, Lôi Mộc cũng đồng ý nên đành chấp nhận.

Bên cạnh đó, Hải Nhai cũng đến, đeo trên lưng Hải Đản vẫn đang ngủ ngon.

Đây cũng là yêu cầu của Vương Diệp. Vì định ở lại đảo Hải Thảo một thời gian, nhưng lại hứa sẽ hướng dẫn anh em Hải gia học tập nên đến hỏi xem họ có muốn đi cùng không.

Hải Nhai và Hải Đản đương nhiên đồng ý, Hải Đản phấn khích cả đêm khiến sáng ra không dậy nổi.

Ngoài ra còn có một người bất ngờ xuất hiện, đó là con gái lớn của Neo, Thuyền Tưởng.

Thuyền Tưởng đến vì cháu trai lớn của làng, Hải Diệu Tổ đã phạm lỗi... chuyện này sẽ nói sau.

"Tiểu Diệp, làng chúng ta đã suy nghĩ kỹ, ân tình của cháu và anh trai cháu đối với làng quá lớn, chúng ta thật sự không biết phải đền đáp thế nào. Làng chúng ta không có gì quý giá, đây là những thứ vớt được từ biển trong những năm qua, tặng cho các cháu." Trưởng làng nói rồi lấy ra một cái túi vải, trang trọng đặt vào tay Vương Diệp.

Vương Diệp mở túi ra xem, kinh ngạc.

Bên trong là ba viên ngọc trai màu, một viên hồng, một viên đen và một viên vàng. Cả ba đều to bằng ngón tay cái có bề ngoài tròn trịa, không có khuyết điểm, ánh sáng bóng loáng nhìn là biết ngọc trai thượng hạng.

Vương Diệp xúc động một lúc rồi trả lại túi cho trưởng làng, lắc đầu nói: "Thứ này quá quý giá, cháu không nhận được."

Lôi Mộc đứng bên cạnh cũng thấy, rất tán thành hành động của Tiểu Diệp. Tiểu Diệp- Không tham lam- Tử, rất tốt.

Lôi Mộc không biết Vương Diệp đang thầm tiếc: ba viên ngọc trai màu to thế này, nhiều tiền lắm đó, nếu mang về Trái Đất có thể mua một căn nhà lớn cho cô thì cô không cần phải làm việc nữa.

Nhưng có những thứ có thể nhận, có những thứ nhận vào sẽ gặp rắc rối.

Trưởng làng thấy Vương Diệp không nhận liền cuống lên, nói với Vương Diệp: "Chúng ta biết loại ngọc trai này ở đại lục ngoài kia bán được giá rất cao, nhưng mang đi bán ở làng Hải Thảo thì không được giá. Những thương nhân ngoài kia rất xấu xa, họ ép giá rất thấp, ba viên ngọc trai màu này họ còn không đổi được cho chúng ta một chiếc thuyền nhỏ chở hai mươi người."

Trưởng làng cầm lấy viên ngọc trai đen to bằng ngón tay cái, "Chỉ riêng viên ngọc trai đen này, cháu biết họ trả giá bao nhiêu không? Mười đồng bạc thôi."

Vương Diệp: "... Rất ép giá."

Trưởng làng cười khổ, "Đúng là ép giá nhưng chúng ta muốn tiền, hàng hoá và thuốc từ bên ngoài, nên phải chấp nhận giá này. Sau đó Neo từ ngoài trở về, nói cho chúng ta giá trị thật của loại ngọc trai màu này, nên chúng ta không bán nữa. Khỏi nói, chỉ biết rằng những thứ chúng ta bán trước đây đều là hàng tích trữ, bán hết rồi thì không còn nữa."

Trưởng làng lần nữa nhét ba viên ngọc trai màu chắc chắn sẽ khiến nhiều người đỏ mắt vào tay Vương Diệp: "Nhận đi. Dù sao chúng ta cũng không bán được giá, chi bằng tặng cho các cháu, sau này khi các cháu rời khỏi đây, mang ra ngoài bán cũng để những viên ngọc trai này đạt được giá trị xứng đáng hơn."

Vương Diệp chạm nhẹ mũi, ngẩng lên trời.

Không phải cảm thấy nhận không xứng đáng, mà vì giúp làng Hải Câu, mục đích lớn nhất vẫn là để kiếm kinh nghiệm, có thể nói dù làng Hải Câu không cho bất cứ thứ gì, cũng không nợ gì cả.

Nhưng khi trưởng làng đại diện cho cả làng tặng ba viên ngọc trai màu quý giá này, làm cho cậu không thể cứ thế mà rời đi được.

Vì vậy khi trưởng làng dẫn theo ba thanh thiếu niên mười tuổi, anh em Hải Nhai Hải Đản và con gái lớn của Neo, Thuyền Tưởng đứng chung, trừ Hải Đản vẫn ngủ khò khò, năm thiếu niên thiếu nữ cùng cười tươi rói, lộ răng trắng với ánh mắt rạng rỡ khi nhìn...

Vương Diệp đành... âm thầm chấp nhận. Thôi, chăn một con cừu là chăn, chăn cả đàn cừu cũng là chăn.

Lôi Mộc lặng lẽ vuốt nhẹ lông của tiểu ba ba. Trưởng làng rõ ràng đã nắm rõ tính cách của Tiểu Diệp, biết cậu là người mềm lòng không cứng rắn nổi.

Dùng ba viên ngọc trai mà họ không bán được giá cao, để Tiểu Diệp đào tạo thêm vài người trẻ cho làng, thật sự là một món hời. Đúng là gừng càng già càng cay mà.

Chiếc thuyền chỉ chứa được hai mươi người, làng đã chèn kín hai mươi người, không lãng phí chút nào.

Thuyền nhỏ không có khoang riêng cho khách, chỗ chứa hàng gần như đầy, những ai không lái thuyền đều tập trung ở giữa boong tàu.

Hải Nhai, Thuyền Tưởng và sáu thanh thiếu niên lần đầu lên thuyền đi xa nên đều rất phấn khích, nhưng họ biết quy tắc trên thuyền, không dám chạy lung tung, đứng đâu cũng hỏi trước người lái thuyền gần đó.

Loại thuyền gỗ nhỏ này nếu không cân bằng dễ bị lật, nên không ai được tập trung gần một bên mép thuyền.

Vương Diệp không hỏi về việc tạo sao Thuyền Tưởng lên thuyền, trong quan niệm của cậu, con gái lên thuyền là chuyện bình thường.

Nhưng Neo tự động giải thích: "Ban đầu lần này Hải Diệu Tổ đáng lẽ cùng đi, nhưng đêm qua Đa Mỹ và một người nữa đến nhà chú, muốn hỏi kẻ chạy trốn về cách giữ thanh xuân, còn muốn lén dẫn đi. Bị chú bắt gặp tại chỗ."

Vương Diệp: "... Hải Diệu Tổ trông không ngốc mà."

Neo giận dữ nói: "Không phải ngu ngốc, mà là bị tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não! Để trừng phạt, làng đã hủy bỏ cơ hội đến chợ lớn ở làng Hải Thảo lần này, chú cũng đích thân đánh mười roi, còn giam y lại, đồng thời phạt phải đánh cá miễn phí cho làng một năm. Còn Đa Mỹ, làng đã bỏ qua cho cô ta vì nể mặt bà Hắc Trư."

Ngay sau đó Neo cười lạnh: "Nhưng lúc này, trưởng làng chắc đã triệu tập toàn làng, thông báo về hành động ngu ngốc của Hải Diệu Tổ và Đa Mỹ, cùng với các hình phạt dành cho họ."

Vương Diệp và Lôi Mộc đều thầm khen ngợi làng: Chiêu này đủ độc. Cháu trai lớn của làng bị đánh, còn bị phạt nặng, nhưng người chủ mưu khác, cháu gái của bà Hắc Trư lại không sao, làng sẽ nghĩ gì?

Nếu bà Hắc Trư biết điều, chắc chắn sẽ phải trừng phạt Đa Mỹ thật nặng trước mặt làng. Nếu không nỡ, từ nay nhà bà ta sẽ không còn được làng tôn trọng, và chắc chắn không dễ dàng gì để lợi dụng nữa.

Cuối cùng Neo kể về việc con gái lên thuyền.

Neo tự hào nói: "Cơ hội học tập với cháu không phải dễ dàng có được, làng đã tiến hành kiểm tra, con gái lớn của chú - Thuyền Tưởng, đã tự mình đánh bại tất cả trai làng. Ban đầu làng không cho phép con gái lên thuyền lớn, nhưng chú đã nói với làng rằng các tàu buôn lớn bên ngoài đều có nữ hành khách, thậm chí có nữ thuyền trưởng, tại sao con gái làng chúng ta lại không được lên thuyền lớn? Những gì con trai làm được, con gái chú cũng làm được, miễn là nó muốn! Đúng lúc Hải Diệu Tổ phạm lỗi không đi được, cơ hội này tất nhiên phải dành cho con gái chú rồi, nếu không người làm cha như chú sẽ không phục."

Vương Diệp giơ ngón tay cái lên khen ngợi Neo, dù cử chỉ này chưa phổ biến ở thế giới này nhưng ý nghĩa rõ ràng.

Neo nhìn con gái, mắt đầy tự hào của người cha.

Con gái mạnh mẽ, muốn học hỏi nhiều, làm cha sao có thể không ủng hộ?

Sau đó, Neo vừa lái tàu vừa nói với hai người về những điều cần chú ý ở làng Hải Thảo.

Trên đường đi các thiếu niên ban đầu phấn khích cũng mệt mỏi, đều tìm chỗ nghỉ ngơi. Dù nhiệm vụ của họ là học tập từ Tiểu Diệp, nhưng thấy Tiểu Diệp không chủ động nhắc đến, họ cũng không vội.

Lôi Mộc và Vương Diệp với thân phận khách quý, ngồi trên thuyền hưởng gió biển.

"Mộc đầu, sắp đến đảo Hải Thảo rồi, nghe nói ngôi làng ở đó xây dựng rất đẹp đó, từ lâu tôi đã muốn tận mắt thấy, không ngờ thật sự có cơ hội này." Vương Diệp cảm thán.

"Cậu còn nhỏ, sau này sẽ thấy nhiều nơi đẹp hơn."

"Ừ, tôi còn muốn đến quê hương của anh nữa."

"Quê hương của tôi à..." Lôi Mộc dừng lại, đột nhiên nói: "Cậu thật may mắn."

Vương Diệp thấy Lôi Mộc cố tình chuyển đề tài, nghĩ rằng không muốn nhắc đến quê hương của mình nên thuận theo, lấy túi vải ra cười khúc khích: "Đúng vậy, thật ngạc nhiên, không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có những thứ tốt như vậy."

Lôi Mộc lắc đầu, lấy túi vải từ tay Vương Diệp, mở ra chọn lấy viên ngọc trai đen nói: "Đây không phải ngọc trai, mà là ma tinh."

Vương Diệp kinh ngạc: "Gì?"

Ma tinh, thứ mà tưởng chỉ xuất hiện trong phó bản, lại xuất hiện ở làng tân thủ?

Lôi Mộc búng trán Vương Diệp: "Sao, chưa từng thấy ma tinh à?"

"Thấy rồi." Vương Diệp ngơ ngác hỏi: "Đây thật sự là ma tinh? Sao tôi không cảm nhận được năng lượng của nó?"

"Vì bề ngoài của nó bị bao bọc bởi một loại tiết ra từ vỏ sò. Cậu biết ngọc trai hình thành như thế nào không?"

Vương Diệp gật đầu, rồi bừng tỉnh: "Ý anh là có một con sò nào đó xem ma tinh như một hạt cát, rồi tiết ra lớp bảo vệ, biến ma tinh thành ngọc trai ma tinh? Wow, con sò đó phải to cỡ nào?"

Lôi Mộc lại cầm viên ngọc trai đen xem kỹ: "So với ma tinh, lớp bảo vệ này còn quý giá hơn, nếu biết là loại sò gì thì tốt, đáng tiếc."

Nếu không phải vì tầm nhìn đặc biệt, khi Vương Diệp mở túi anh đã đặc biệt quan sát, sẽ không phát hiện ra viên ngọc trai đen này thực ra là ngọc trai ma tinh cực hiếm.

Không nói đến giá trị của ma tinh và ngọc trai đen, sự kết hợp của hai thứ này, ngàn năm có một, chỉ riêng sự độc nhất vô nhị này đã có thể bán được giá cực cao trong số những quý tộc giàu có không biết tiêu tiền vào đâu.

Vương Diệp vui vẻ cất hai viên ngọc trai còn lại, "Mộc mộc, anh cần năng lượng hơn tôi, viên ngọc trai ma tinh này tặng anh."

Lôi Mộc ngạc nhiên: "Cậu muốn tặng tôi? Cậu biết viên ngọc trai đen đặc biệt này bán được bao nhiêu tiền không?"

Vương Diệp hào phóng vung tay: "Của tôi là của anh, dù quý giá đến đâu cũng không bằng anh."

Lôi Mộc cười, cảm thấy ấm áp nhưng vẫn nói: "Đồ ngốc, viên ngọc trai đen này bán đi, số tiền đổi được có thể mua ít nhất mười viên ma tinh cùng cấp."

Vương Diệp: "... Anh à, anh biết tôi còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo mà."

Lôi Mộc cười lớn, ôm chầm lấy Vương Diệp nhỏ bé. Anh rất thích cậu bé này, muốn mang theo bên mình luôn. Nuôi trẻ con cũng thú vị ghê?

Vương Diệp ngỡ ngàng, thở dài, trên mặt hiện lên vẻ điềm nhiên: ... Không ngờ mình cũng có ngày được Mộc Mộc nâng lên cao như vậy.

---

Đôi lời editor:

1.Vì để có logic liên kết hơn thì Neo sẽ đổi thành Thuyền Neo vào chương kế tiếp, cho cùng họ với con gái.

2. Xưng hôi giữ Lôi Mộc - Vương Diệp sẽ thay đổi linh hoạt tùy vào hoàn cảnh. Bình thường là tôi- cậu, tôi- anh (vì Lôi Mộc không coi Vương Diệp là trẻ con bình thường và tuổi thực của Vương Diệp đã lớn rồi sẽ xưng tôi) nhưng khi có người ngoài thì anh – em (vì đang đóng giả anh em với nhau)