Chương 4: Hải câu thôn

Edit: Tu

Trước khi Vương Diệp và chàng thanh niên bị phơi nắng thành cá khô, thủy triều cuối cùng đã rút đi, để lộ bãi đá ngầm.

Một con cua to bằng bàn tay và vài con tôm giống tôm tít bị bỏ lại trong cái thùng gỗ vỡ.

Vương Diệp đẩy con cua muốn chạy trốn trở lại thùng, rồi nhìn xuống.

Khi nước lên không thể thấy rõ, nhưng khi nước rút, tảng đá này cao mười mét so với mặt đất.

Một người bị thương nặng như cậu làm sao mà leo xuống được? Huống chi còn có một người đang hôn mê.

May mà tảng đá này không phải dạng thẳng đứng, có nhiều chỗ lồi lõm để đặt chân, một bên còn là dốc.

Vương Diệp đang tìm cách di chuyển khỏi tảng đá thì nghe thấy tiếng nói chuyện.

Dân bản địa trên đảo tranh thủ lúc thủy triều rút ra bãi biển kiếm cá.

Một cậu bé cởi truồng không lớn hơn Vương Diệp nhiều phát hiện ra họ trước tiên.

“Ông nội, ở đây có hai người!”

Vương Diệp vui mừng, vội vàng vẫy tay: “Cứu với! Giúp với! Chúng tôi không xuống được.”

Trước khi người dân địa phương đến, Vương Diệp giấu chiếc nhẫn và túi tiền vào trong cái xô gỗ vỡ, dùng đầu cá và nội tạng phủ lên, trên cùng đặt con cua và tôm tít, rồi kẹp dao vỏ hàu vào khe ngón tay.

Dưới sự giúp đỡ của người dân địa phương, Vương Diệp và chàng thanh niên có hình xăm được cứu xuống, đưa đến rìa rừng cọ.

Vương Diệp nhìn cây cọ có chút quen thuộc, đưa tay chạm vào thân cây và vô thức thực hiện giám định: “Giám định đây là loại cây gì, có công dụng gì.”

Cuốn bách khoa toàn thư mở ra, cho biết câu trả lời: [Cây cọ đường, có thể lấy nhựa từ hoa đực để làm đường cọ, cũng có thể ủ rượu và dấm, hoặc làm đồ uống. Quả cây cọ đường có thể ăn được. Thân cây có thể làm thuyền độc mộc hoặc vật liệu xây dựng. Lá có thể làm quạt, lợp mái nhà hoặc dệt thành chiếu. Xơ cọ có thể bện thành dây thừng.]

Thật là thứ tốt! Vương Diệp ngẩng đầu nhìn hoa đực của cây cọ đường mà cảm thán. Cây cọ đường này dường như có rất nhiều trên đảo, dân đảo hẳn không thiếu đường ăn, có thể dựa vào làm đường cọ mà phát tài.

Hơn nữa có cây cọ đường, nghĩa là vùng này thuộc khí hậu nhiệt đới, không phải lo về mùa đông.

Dân làng tò mò về hai người lạ, vây quanh chỉ trỏ.

Vương Diệp phải cao giọng hỏi: “Nước, xin hỏi có nước ngọt không? Có thể cho chúng tôi nước uống không?”

Vương Diệp không lo người ở đây không hiểu lời mình nói.

Trò chơi này rất thân thiện với người chơi, không cần lo lắng về rào cản ngôn ngữ. Bất kể ở đâu trong thế giới trò chơi, chỉ cần người chơi nói, âm thanh sẽ tự động biến thành ngôn ngữ địa phương, còn ngôn ngữ địa phương sẽ tự động dịch thành nghĩa mà người chơi hiểu được.

Người chơi với người chơi cũng như vậy.

Nhờ sự tiện lợi của ngôn ngữ này, sau này một số cuộc họp quốc tế được tổ chức trong trò chơi 《Cực Độ Nguy Hiểm》, vừa tránh được việc phiên dịch sai lệch tinh vi, vừa không cần các lãnh đạo mạo hiểm ra nước ngoài.

Quay lại hiện tại.

“Chờ chút.” Cậu bé cởi truồng đầu tiên phát hiện ra họ quay người chạy đi.

Trong lúc cậu bé đi lấy nước, đám dân làng vẫn chưa có ý định tiếp xúc với hai người, chỉ đứng vòng quanh trò chuyện, nhìn họ như nhìn khỉ trong sở thú.

Làm Vương Diệp muốn biến ra cái chiêng gõ mấy cái, hét lớn: “Các bậc cha chú đi qua, cậu em chúng tôi mới đến, trình diễn chỉ để kiếm chút lộ phí, mong các vị có tiền góp tiền, không tiền góp người!”

“Vết thương này nặng quá.”

“Chắc bị hải tặc chém, bọn hải tặc hung dữ lắm. May mà chỗ chúng ta nghèo quá, hải tặc không thèm đến.”

“Haizz, mỗi lần đến hội chợ một năm một lần trên đảo Hải Thảo, bọn hải tặc vùng này đặc biệt nhiều. Nhìn da họ, chắc là người làm ăn từ đất liền đến, không phải dân sống trên biển.”

“Mặt người này xăm gì mà trông đáng sợ thế.”

“Giống chữ cổ nào đó, cũng có thể là vẽ bậy, ai biết chứ.”

“Thật tiếc cho cơ thể cường tráng thế này, vết thương nặng vậy chắc không cứu được. Nếu không, để cậu ta sinh con với cô gái nhà mình cũng không tệ.”

“Đừng mơ, cứu không được đâu, vết thương này phải đưa sang đảo bên cạnh tìm thầy thuốc mới được, ai có tiền mà làm thế, anh bỏ ra chắc? Bọn họ chẳng có thứ gì đáng giá cả.”

“Bỏ tiền chưa chắc đã chữa được, đi thôi đi thôi.”

Vừa nghe phải bỏ tiền, đám người mặc quần đùi vải thô, da nâu sạm do nắng không chút do dự rời đi, tối nay họ còn chưa kiếm được gì ăn đâu.

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều không hứng thú với hai người lạ, Vương Diệp cảm nhận được có người đang theo dõi họ, có ý đồ xấu.

Vương Diệp nắm chặt dao vỏ hàu giữ im lặng, thấy dân làng bỏ đi cũng không gọi lại. Cậu không thuộc kiểu dễ thương, ngược lại còn mang vẻ “có vẻ là kẻ rắc rối”, nên không cố gắng dùng vẻ ngoài trẻ con để xin sự thương hại.

Có người lén lút quay lại, đưa tay về phía cái thùng gỗ vỡ mà Vương Diệp để bên cạnh.

Hắn cười đắc chí, người khác không nhìn ra, nhưng hắn thì biết, hôm nay có thể phát tài nhỏ rồi.

Cái thùng gỗ vỡ này quá khả nghi rồi, một lớn một nhỏ trên người không có chỗ nào giấu đồ, nếu có thì chỉ có thể là cái thùng gỗ vỡ này thôi.

Hơn nữa thằng nhóc kia lúc được đưa từ tảng đá xuống còn mang theo cái thùng gỗ vỡ này, bảo cái thùng này không có đồ, ngươi tin không?

Dù cái thùng gỗ này chỉ có chút hải sản, hắn cũng không thiệt gì khi kiểm tra.

"Á!" Hà Tử hét lên đau đớn, hắn thấy trong thùng có cua, không ngu ngốc đến mức thò tay vào. Hắn chỉ định lật cái thùng lại.

Nhưng tay hắn vừa chạm vào thùng chưa kịp dùng lực, đã cảm thấy đau ở cổ tay.

Hà Tử đau đớn hét lớn, rụt tay lại, nhìn vào cổ tay mình.

Hắn thấy chỗ nối giữa cổ tay và mu bàn tay bị cắt một đường lớn, máu không ngừng tuôn ra.

Hà Tử hoảng sợ, vội lấy tay khác bịt vết thương, cố cầm máu.

Nhưng máu không ngừng chảy, liên tục nhỏ xuống đất.

Người nghe tiếng hét của Hà Tử, nhìn qua bên này, liền có người lớn tiếng hỏi: "Hà Tử, chuyện gì vậy?"

Mắt Hà Tử đầy sợ hãi và tức giận, nhìn chằm chằm vào cậu bé đang giữ cái thùng gỗ.

Vương Diệp kẹp dao vỏ hàu giữa hai ngón tay, vẫy vẫy về phía hắn.

"Thằng nhóc chết bầm!" Hà Tử tức giận chửi mắng, quăng tay định đánh Vương Diệp.

Vương Diệp tay phải lại vung nhanh.

Hà Tử lại hét lên, cánh tay kia cũng bị rạch một vết.

"Lần sau, tao sẽ cắt đứt động mạch của mày." Vương Diệp nhếch mép cười.

Có người chạy đến, "Hà Tử, sao vậy? Chuyện gì xảy ra?"

"Mày bị thương à?" Người đến là anh trai ruột của Hà Tử, dù không ưa em trai lắm nhưng vẫn hay chăm sóc nó.

Hà Tử thấy anh đến, lập tức tức giận mắng Vương Diệp: "Thằng nhóc này dám dùng dao làm em bị thương! Chúng chắc chắn không phải người tốt, anh, ném chúng xuống biển đi!"

Anh trai Hà Tử cao to, khoảng 1m85, da đen sạm, cơ bắp cuồn cuộn, nhíu mày nhìn Vương Diệp, tự nhiên có ác cảm với cậu bé: "Mày..."

"Hắn trộm cái thùng của tôi." Vương Diệp cắt lời, nói lớn.

"Mày nói bậy! Chỉ là cái thùng gỗ vỡ, có gì đáng trộm!" Hà Tử lập tức phủ nhận.

Anh Hà Tử biết em trai mình không phải dạng tốt, thường trộm vặt trong làng, cũng không ai ưa. Nhưng Hà Tử là em ruột hắn, còn cậu bé là người ngoài, anh Hà Tử thiên vị, nói không khách khí: "Mày làm gì vậy? Chúng tôi tốt bụng cứu mày, mày báo đáp thế à?"

Vương Diệp cười lạnh: "Người cứu tôi không phải tên này, hắn là trộm, muốn trộm đồ của tôi. Nếu hắn không có ý đồ xấu, tôi có cần rạch hắn không?"

"Anh đừng nghe nó! Thằng này nói dối, nhìn nó không phải người tốt. Nhìn thằng lớn kia, mặt mũi cũng không rõ ràng, cứu hai đứa này về, không biết sẽ gặp xui xẻo gì đâu. Anh quên hồi trước có người trôi dạt đến đây à?" Hà Tử căm ghét cậu bé, muốn gϊếŧ cậu. Hắn chưa từng bị thua đau như vậy.

Anh Hà Tử định nói gì đó.

Vương Diệp đột nhiên nói: "Anh không đi băng bó cho hắn à?"

Hà Tử nhận ra hai vết thương vẫn chảy máu, vội kêu anh mình.

Anh Hà Tử không lo xử lý Vương Diệp nữa, vội dẫn Hà Tử đi.

Hà Tử lúc đi còn quay lại đe dọa Vương Diệp.

Vương Diệp: Ừ, tao chờ, lần sau tao cắt mày thành từng mảnh.

Dân làng nhặt hải sản chỉ nhìn qua đây, không hỏi tiếng nào.

Hà Tử là kẻ xấu, anh Hà Tử cũng không tốt lành gì, cả nhà đều là dạng ngang ngược. Nhưng anh Hà Tử giỏi lái thuyền, được trưởng làng và các bô lão trọng dụng, nên Hà Tử mới dám trộm vặt trong làng.

Mọi việc của hai anh em đó, dân làng không muốn dính vào.

Nhưng qua chuyện này, dân làng nhận ra: đừng tưởng thằng nhóc kia nhỏ bé gầy gò, nó là sói con, không phải chó con, tốt nhất đừng gây chuyện với nó.

[Thông báo nhiệm vụ: Người chơi Cách Vách Tiểu Vương bị hai anh em Hà Tử căm hận, Hà Tử định trả thù, hãy giải quyết vấn đề này. Hoàn thành, tùy theo mức độ hoàn thành, thưởng từ 10 đến 100 điểm kinh nghiệm. Người chơi Cách Vách Tiểu Vương có chấp nhận nhiệm vụ này không?]

Vương Diệp nhướng mày, đây là nhiệm vụ đầu tiên ở làng tân thủ của cậu sao? Khó khăn thế này, chỉ thưởng 10 đến 100 điểm kinh nghiệm, không phải quá keo kiệt à?