Chương 31: Con rối cùng phiến đá(1)

Edit: Tu

Con bát cước mẫu trùng cấp hai này không ngờ rằng vừa mới nở ra và chuẩn bị cải tạo cơ thể mới để tung hoành, đã gặp ngay hai người kỳ lạ như Lôi Mộc và Vương Diệp.

Hai người này, một người có thể giam giữ nó không cho nó chạy trốn.

Người kia thì liên tục hút năng lượng từ cơ thể nó.

Khi nó đặt hy vọng vào đòn tấn công tinh thần, thì nhận ra sức mạnh tinh thần của mình đã bị hút đi mà không trở lại.

Con trùng hoảng sợ, phát ra tín hiệu cầu cứu xung quanh, hy vọng sẽ có đồng loại đến giúp.

Nhưng không có trùng nào cả.

Rõ ràng là nó vẫn còn một đồng loại, tuy rằng đồng loại đó đã chết khi ký sinh vào một cơ thể khác nhưng nó nên lập tức chọn một vật chủ mới.

Và cơ thể đã chết trước đó cũng không bị lãng phí, chúng là mẫu trùng, từ khi nở ra đã bắt đầu đẻ trứng. Chỉ cần hoàn cảnh và thời gian cho phép, mẫu trùng đó sẽ đẻ rất nhiều trứng trước khi rời khỏi vật chủ.

Những trứng này là trứng của trùng đực, khi nở ra sẽ hút dưỡng chất, sau đó bay trở lại bên mẫu trùng, giúp mẫu trùng mạnh hơn.

Mặc dù nó không phải là những mẫu trùng đó nhưng nó là cấp hai, còn những trùng đực chỉ là cấp một, chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của nó mà đến cứu. Nhưng tại sao không có con nào xuất hiện?

Có lẽ mẫu trùng kia đã rời xa hòn đảo này, kể cả trứng mà nó đã đẻ cũng không còn ở đây?

Con bát cước mẫu trùng cấp hai cảm thấy sinh mạng của mình đang tiêu tan, nó bắt đầu truyền tín hiệu cầu xin sự tha thứ tới đứa trẻ con người kia, hứa sẽ quy phục làm tay sai cho cậu.

Nhưng tất cả đều vô ích, đứa trẻ con người đó quyết tâm gϊếŧ chết nó, nó không thể chịu nổi nữa.

Cơ thể nó cũng đang tan chảy, đây là loại sức mạnh gì vậy?

Trước khi chết con trùng cố gắng truyền thông tin quan trọng này về tổ trùng, nhưng nguồn tinh thần lực của nó bị phá hủy, thông tin cuối cùng chưa kịp truyền đi đã phải tan biến.

Người đàn ông què giật mạnh, mắt trợn trắng, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngất đi.

Vương Diệp từ từ thu tay phải đang nắm cổ tay người đàn ông què lại.

Ơ, ăn hơi nhiều rồi, cần tiêu hóa một chút à.

Sau đó Vương Diệp nhắm mắt không động đậy, mọi người xung quanh cũng không dám làm phiền.

Ngoài hàng rào, dân làng xì xào to nhỏ nhưng không ai dám nói to, ai mà nói to một chút sẽ bị người khác yêu cầu im lặng, không được làm phiền Tiểu Diệp Tử.

Tiểu Vương Diệp, giờ đây trong lòng hầu hết dân làng Hải Câu đều có vị trí rất cao.

Cũng có một vài người trong làng không ưa Vương Diệp, nghĩ thầm rằng một đứa trẻ nhỏ như vậy, tại sao lại được mọi người kính trọng đến thế?

Tất nhiên chỉ cần không phải là người ngốc, dù có ý nghĩ đó trong đầu cũng không dám nói ra trước mặt mọi người, trừ khi không muốn sống ở làng này nữa.

Khoảng mười phút sau, Vương Diệp mới mở mắt trở lại, giá trị tinh thần lực không tăng lên trong game nhưng đã tăng thêm 0.01 điểm.

Dù chỉ là 0.01 điểm, nhưng đây chỉ là một con mẫu trùng cấp hai, tích lũy ít nhiều, sớm muộn cũng có ngày sẽ khôi phục được sức mạnh tinh thần mạnh nhất của kiếp trước, thậm chí còn hơn thế nữa.

Hệ thống game cùng lúc phát thông báo trong đầu:

[Chúc mừng Người chơi Cách Vách Vương Diệp, đã thành công tiêu diệt nguồn họa khiến trưởng làng Hải Câu khϊếp sợ, nhận được 200 điểm kinh nghiệm.]

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp tiêu diệt một con bát cước mẫu trùng cấp hai, nhận được 25 điểm kinh nghiệm.]

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp tiêu diệt ký sinh trùng trong cơ thể tên đào phạm Chương Hội, cứu sống thành công, nhận được 100 điểm kinh nghiệm.]

Cùng lúc còn thu hoạch được hai phần nhân quả chi lực. Một phần từ tên đào phạm, một phần từ trưởng làng.

Phần thưởng phong phú khiến Vương Diệp cười tít mắt.

Lôi Mộc thấy đứa nhỏ cười như con mèo ăn vụng cá, biết ngay là trong quá trình tiêu diệt con trùng đó, đứa nhỏ không những không thiệt thòi mà còn được lợi không ít.

Lôi Mộc bẹo tai đứa nhỏ, bảo cậu thu liễm lại một chút.

Vương Diệp lập tức kéo thẳng khóe miệng, trịnh trọng gật đầu với trưởng làng và những người khác, nói: “May không phụ lòng.”

Neo khẽ nhếch mép cười.

Trưởng làng ho nhẹ một tiếng, lập tức một loạt lời khen rắm cầu vồng không cần suy nghĩ mà tuôn ra về phía Vương Diệp.

Vương Diệp nghe đến buồn nôn, nhảy lên nắm lấy tay Lôi Mộc, “Anh ơi, em đói quá.”

Thật sự đói, vừa nãy ăn no là tinh thần lực, từ khi trở về đến giờ vẫn luôn bận rộn, cơ thể trẻ con không chịu nổi đói, tiêu hóa xong tinh thần lực từ con mẫu trùng, liền cảm thấy đói cồn cào.

Neo vội gọi: “Đồ ăn sắp xong rồi, chúng ta ăn ngay đây.”

Người đàn ông què bị trói lại đưa vào nhà kho.

Trưởng làng dự định ngày mai thẩm vấn, sau đó xem có thể liên lạc với đảo tù nhân bên cạnh để đưa người này trở về không. Nếu có thể nhận được chút thưởng thì tốt, nếu không thì cũng không sao.

Lúc này ở làng Hải Câu cũng là giờ ăn tối, nhà nào cũng bốc khói bếp, người xem náo nhiệt phần lớn đã giải tán.

Có một dân làng đặc biệt để ý đến những lời người đàn ông què nói trước đó, nhìn thấy hắn bị nhốt trong nhà kho, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ riêng.

“Tiểu Diệp Tử, giỏi quá!” Hải Đản muốn lao tới nhưng bị ông nội lôi về nhà. Ông thấy trưởng làng và Neo có chuyện muốn nói với hai anh em họ, không thể để cháu nội quấy rầy.

Hải Đản còn hô rằng mai sẽ đến tìm Vương Diệp, nỗi hận phản bội trước đó đã quên từ lâu.

Vương Diệp chỉ vẫy tay.

Nhìn Vương Diệp và Hải Đản chơi với nhau rất vui, mấy đứa con của Neo cũng mạnh dạn vây quanh Vương Diệp.

“Tiểu Diệp Tử, vừa nãy cậu làm gì vậy? Tại sao người đó lại kêu thảm thế?”

“Tôi đang chữa bệnh cho người đó á.”

“Wow, Tiểu Diệp Tử, cậu giỏi quá, nhỏ như vậy mà đã biết chữa bệnh rồi.”

“Haha, bình thường thôi, hạng ba thế giới.”

Con trai nhỏ của Neo ngây thơ hỏi: “Là hạng ba thế giới, vậy ai là hạng nhất và hạng nhì?”

Vương Diệp không suy nghĩ mà trả lời: “Hạng nhất là sư phụ tôi, hạng nhì là anh tôi, Mộc Đầu.”

Lôi Mộc: “...Phần thưởng.”

Mấy đứa con của Neo còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Vương Diệp, còn muốn kéo cậu chơi cùng.

Vương Diệp thấy một đứa trẻ còn nhỏ mũi muốn lao vào mình, liền như con khỉ leo lên lưng Lôi Mộc.

Lũ trẻ hét lên cũng muốn trèo lên người Lôi Mộc chơi.

Vương Diệp lập tức phất tay: “Đi đi, Mộc Mộc là của riêng tôi, đi hết đi!”

Con gái mười tuổi của Neo, Thuyền Tưởng, thấy cảnh đó liền cười khúc khích, miệng gọi lớn: “Cơm chín rồi.”

Ngay lập tức, mấy đứa trẻ còn vây quanh Lôi Mộc và Vương Diệp lập tức chạy vào bếp ăn cơm.

Gia đình Neo, thêm trưởng làng và Hải Diệu Tổ, cùng với Lôi Mộc và Vương Diệp ngồi quây quần bên một tảng đá lớn trong sân, bắt đầu bữa tối.

Trên bàn có một nửa là hải sản, một phần nhỏ là đặc sản từ rừng núi.

Thịt heo đen nấu chín được đặt ở giữa, thịt đã được thái sẵn, gắp lên chấm muối hạt, trong lòng người làng Hải Câu đây chính là món ngon nhất trên đảo.

Mọi người ăn cắm mặt xuống bát, ngay cả người lớn lẫn trẻ con nhà Neo cũng hiếm khi ăn được thịnh soạn như vậy, tay ai nấy đều giơ rất nhanh.

Ở đây không ai nói đến quy tắc, muốn ăn no thì phải tự mình động tay. Hơn nữa mọi người càng tranh giành càng chứng tỏ đồ ăn của chủ nhà ngon, không thấy vợ Neo cười không ngậm được miệng kia kìa à.

Vương Diệp thấy người làng Hải Câu không dùng đũa, đều dùng tay lấy thức ăn, liền nhanh chóng lấy một đống thức ăn chất vào bát của mình và Lôi Mộc rồi mới từ từ ăn.

Lôi Mộc đang nghĩ đến việc chăm sóc Tiểu Diệp Tử thì đã thấy cậu bé đã chất đầy thức ăn trong bát mình, chủ yếu là những món có thể no bụng chứ không phải hải sản.

Lôi Mộc mỉm cười, thấy Vương Diệp đang gắp đồ ăn trong bát rồi cuốn vào bánh, cắn một miếng lớn.

Sau bữa tối sôi nổi, Lôi Mộc và Vương Diệp chuẩn bị ra về thì bị Neo gọi lại.