Chương 30: Bát cước tuyến trùng (1)

Edit: Tu

Hai người gặp mặt, Lôi Mộc đơn giản giải thích tình hình, vì có người của làng Hải Câu ở đây nên không tiện nói nhiều.

Có một số việc có thể nói với Vương Diệp, nhưng không muốn cho người làng Hải Câu biết.

Không phải là vấn đề tin tưởng, chỉ là kể về chuyện tù nhân trên đảo Tù Nhân bị ký sinh trùng xâm nhập và biến dị cho người làng Hải Câu, ngoài việc gây hoang mang bất an ra, cũng không có ích lợi gì.

Nhưng với Vương Diệp, dù vẫn còn nhỏ, lại khiến người khác cảm thấy an tâm, như thể bất cứ khó khăn nào cũng không làm khó được cậu bé.

Vương Diệp nhìn thấy ánh mắt của Lôi Mộc biết anh có chuyện muốn nói, liền tiến lên nắm lấy tay đang cầm người của anh, rồi kết thúc câu chuyện: “Tôi hiểu rồi, người này rất có thể là đồng bọn của con quái vật ở bãi đá. Anh lo lắng rằng trong cơ thể hắn có trứng ký sinh trùng, đúng không?”

Lôi Mộc nhìn Vương Diệp với ánh mắt tán thưởng, gật đầu: “Chúng tôi nghi ngờ như vậy. Tôi thấy dưới da ngực hắn có thứ gì đó di chuyển.”

Trưởng làng lập tức lùi lại hai bước, cũng không sợ bị người khác cười chê, vì ai đã nhìn thấy thi thể biến thành quái vật kia, đều sẽ sợ hãi những sinh vật tương tự xuất hiện.

Neo có chút sợ hãi, đã từng thấy ký sinh trùng trong bụng cá, trong làng cũng từng có người ăn hải sản sống mà bị nhiễm ký sinh trùng trong bụng, theo lời học trò của dược sư ở làng Hải Thảo nói, loại ký sinh trùng này có thể chui vào não người, nhưng chưa từng nghe nói ai bị ký sinh trùng mà biến thành quái vật như trưởng làng miêu tả cả.

“Tiểu Diệp, cháu có cách nào lấy trứng ký sinh trùng ra khỏi cơ thể người không? Hay phải thiêu chết người đó?” Trưởng làng không phải tàn nhẫn, chỉ không muốn cả làng đều gặp họa thôi.

“Để cháu xem.” Vương Diệp nắm lấy cổ tay của người đàn ông què, truyền năng lượng vào cơ thể hắn.

Khi năng lượng nhân quả tiếp xúc với con trùng bị giam giữ, con trùng đột nhiên bộc phát một cảm giác thèm khát cực độ.

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp vừa tiêu diệt một con bát cước mẫu trùng cấp 2 mới nở, được thưởng 200 điểm kinh nghiệm.]

[Nhiệm vụ tuyên bố: Trưởng làng Hải Câu lo sợ về sức mạnh và sự đáng sợ của ký sinh trùng, muốn tiêu diệt nguồn gốc rắc rối trong cơ thể tù nhân từ đảo Tù Nhân. Người chơi Cách Vách Vương Diệp có chấp nhận nhiệm vụ không? Hoàn thành sẽ được thưởng 200 điểm kinh nghiệm.]

“Chấp nhận.”

Không ngờ là cấp hai lại là mẫu trùng, rắc rối rồi đây.

Hệ thống ký sinh trùng cấp 1 tương đương với người chơi từ cấp 0 đến cấp 10, cấp 2 tương đương với người chơi từ cấp 11 đến 20.

Trước khi người chơi nắm vững cùng tinh thần lực, hầu hết đều phải đổi mạng lấy mạng. Chưa nói đến mẫu trùng.

Mẫu trùng khó đối phó hơn nhiều so với trùng đực.

Trong giai đoạn đầu trò chơi, khi người chơi phát hiện mình bị ký sinh trùng ký sinh, bất kể là trùng đực hay mẫu trùng, phần lớn đều sẽ chọn tự sát, rồi nhờ đồng đội đốt cháy thân thể cùng ký sinh trùng mà trò chơi cung cấp, hoặc tự phát nổ, nếu không sẽ không thể loại bỏ ký sinh trùng hoàn toàn.

Đối phó với ký sinh trùng trong cơ thể người khác, cũng thường chọn phương pháp đốt cháy bằng lửa.

Nhưng ngay cả vậy, cũng không chắc gϊếŧ hết ký sinh trùng, một số ký sinh trùng khi cảm thấy nguy hiểm sẽ phá thể mà ra, trực tiếp chạy trốn, tìm ký chủ khác để ký sinh. Cấp bậc càng cao thì chạy càng nhanh.

Ký sinh trùng cấp thấp thì đỡ, nhưng đến ký sinh trùng cấp trung, nhiều loại ký sinh trùng hoàn toàn không sợ lửa, muốn loại bỏ chúng càng khó hơn.

Nếu không phải đã nắm được kỹ năng đặc biệt của nhân quả chi lực, thật sự không biết phải làm sao với con mẫu trùng cấp hai này.

Kỳ lạ là kiếp trước chưa từng nghe nói về ký sinh trùng ở làng tân thủ.

Có lẽ đã xuất hiện, nhưng cả người địa phương và người chơi đều không phát hiện? Hoặc là không thể giải quyết, cuối cùng sẽ bị diệt làng?

Vương Diệp không lập tức gϊếŧ chết con sâu ngay mà từ từ rút năng lượng ra, nói: “Con trùng này khác biệt, nó khá mạnh nên việc gϊếŧ nó cần tốn khá nhiều thời gian. Lôi Mộc, chúng ta về hang đá...”

“Đừng về hang đá của cháu nữa, cứ đến làng đi. Làng ngay phía trước, đến nhà ta cũng được, tối nay ăn cơm ở nhà ta luôn, khỏi phải nấu nướng chi nữa.” Neo không nhịn được. Vừa muốn mời Tiểu Diệp cùng đi đảo Hải Thảo, cũng muốn tận mắt xem Tiểu Diệp làm sao gϊếŧ ký sinh trùng trong cơ thể người.

Vương Diệp nhìn về phía Lôi Mộc.

Lôi Mộc nghĩ rằng nếu Tiểu Diệp không thể giải quyết con sâu, mình có thể ra tay gϊếŧ nó. Hơn nữa Neo nhiệt tình mời, cũng không tiện từ chối, liền đồng ý.

Vương Diệp liền bày ra bộ dạng “anh đi đâu, em đi đó” rất ngoan ngoãn.

Ngay ở lối vào làng từ trong núi, đi dọc con đường xuống là có thể vào làng.

Đây là lần đầu tiên Vương Diệp bước vào làng Hải Câu.

Quả nhiên khác với cảnh tượng kiếp trước, nhiều nhà ở đây được xây bằng đá, một số ít là nhà hỗn hợp gỗ và đá, chỉ có vài căn nhà đơn sơ làm từ lá cọ và đất sét.

Nhà cửa tuy không tinh xảo, nhưng nhìn qua đều rất vững chắc.

Ở đây còn có không khí sinh hoạt nồng đậm, trước cửa nhiều nhà phơi lưới đánh cá, dưới mái hiên treo đầy cá khô, nhiều người ngồi trước cửa làm đồ đan bằng lá cọ, một số đàn ông đang làm mái cỏ lợp nhà. Dân làng vừa làm vừa trò chuyện, thỉnh thoảng có tiếng cười vang lên.

Một ngôi làng tràn đầy sức sống.

Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa chào trưởng làng và Neo, rồi nhìn thấy Lôi Mộc thì như bị giật mình, buột miệng nói: “Xấu quá!”

Vương Diệp lập tức sa sầm mặt.

Mộc đầu nhà mình xấu chỗ nào hả? Con nhóc đáng ghét!

Hải Diệu Tổ ngượng ngùng, nhanh chóng chạy tới nói chuyện với cô gái, rõ ràng rất thích cô gái kia.

Trưởng làng nhìn hành động của cháu mình, nhíu mày, xin lỗi Vương Diệp và Lôi Mộc: “Xin lỗi, đó là cháu gái của bà Hắc Trư, con bé không biết ăn nói, mong hai ngươi đừng để bụng.”

Lôi Mộc không để tâm, dường như đã quen bị người ta sợ hãi xa lánh.

Nhưng Vương Diệp thì để ý, nhận ân huệ của người khác mà dám nói vậy sao?

Có loại người, gọi là trong mắt của cha. Đối với Vương Diệp, vẻ ngoài của Lôi Mộc rõ ràng rất đẹp trai, những hình xăm chữ trên người anh lại như một tác phẩm nghệ thuật, chỗ nào chỗ nấy đều đẹp đến khó tả.

Người cha nhỏ bảo vệ con hết mực bèn nói một cách châm biếm: "Cháu trai của ông có vẻ thích cô gái đó lắm?"

Trưởng làng ho khan: “Không chỉ cháu trai ta, nhiều thanh niên trong làng đều thích cô bé, nhưng con bé kiêu ngạo, đến giờ chưa định chuyện hôn nhân.”

Neo dường như không thích cô gái đó, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Con bé ham giàu, không học được chút tài nghệ nào của bà nội nó, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc gả sang làng Hải Thảo, tìm một người giàu có để hưởng phước. Không biết người giàu làng Hải Thảo sao lại chịu lấy nó.”

Neo có vẻ không ưa bà Hắc Trư, liền nói với trưởng làng trước mặt Vương Diệp và Lôi Mộc: “Ông à, ông phải nói chuyện với bà Hắc Trư đi, không thể chỉ dạy cháu gái mình, mà phải dạy cả những đứa trẻ muốn học trong làng nữa. Nếu có đứa nào học được thì tốt, nhưng rõ ràng nhiều đứa không hợp, chính chúng không muốn học, đợi đến khi bà Hắc Trư đi gặp Hải Thần rồi, trong làng có ai bị đau ốm thì làm sao?”

Trưởng làng lộ vẻ khó xử, thực ra đã đề cập với bà Hắc Trư rồi nhưng bà khéo léo từ chối, sau đó thấy không tiện từ chối mãi, liền nói rằng nếu muốn học thì phải vào ở rể nhà bà.