Chương 28: Quái vật cùng huyết hấp trùng vương(1)

Edit: Tu

Vương Diệp ngồi xổm trên tảng đá, nhìn xác quái vật bị kẹt giữa các khe đá, cảm thấy thuật giám định lần này không dễ dùng rồi.

Thứ này xấu xí đến mức cùng cực.

Hình người, có tứ chi, nhưng cơ thể như bị rút hết nước, chỉ còn lại lớp da bọc xương, phần ngực còn bị thủng một lỗ lớn cỡ nắm tay.

Nếu chỉ có thế, người làng đã không gọi đây là quái vật.

Nhưng da của thứ này lại nổi lên những gai nhọn như lông nhím biển, da chuyển màu đen sạm. Khi dùng cành cây lật mặt lên, khuôn mặt của nó co rúm lại, chỉ để lại một lỗ hổng ở giữa, trông như lớp da gấp của bánh bao xíu mại. Không thể trách người làng không nhận ra đây từng là con người.

Đôi mắt Vương Diệp co lại, cậu đã từng thấy những quái vật tương tự.

Hy vọng không phải là thứ cậu nghĩ, nếu không thì quá tệ rồi.

“Tiểu Tiểu Diệp, đây rốt cuộc là gì? Anh biết không?” Hải Đản tò mò hỏi, còn muốn chọc vào quái vật.

Vương Diệp ngăn nhóc lại, “Đây không phải quái vật, là người.”

“Quái vật này là người? Sao con người lại thành thế này?” Người làng kinh ngạc.

Năm mươi điểm kinh nghiệm đã đến tay.

Lại một nhiệm vụ mới được tuyên bố, Vương Diệp phải giải thích cho người làng về lý do người này trở nên như vậy.

Vương Diệp không lập tức trả lời câu hỏi của người làng, cậu cũng cần biết thêm thông tin.

Vương Diệp đưa tay, tìm chỗ không có gai nhọn mà chạm vào, thầm nghĩ: “Giám định thân phận và nguyên nhân cái chết của xác này.”

Cuốn bách khoa toàn thư mở ra, một luồng ánh sáng mà người khác không thấy quét qua toàn bộ xác quái vật.

Khi ánh sáng quét qua, một số đặc điểm của xác quái vật được làm nổi bật, như dòng chữ huỳnh quang ẩn dưới lớp da biến dị cùng với các đặc điểm giới tính.

Đây không phải là bách khoa toàn thư đã tiến hóa, mà là do cậu có nhiều năng lượng hơn, cho phép thuật giám định trở nên chi tiết hơn.

Thực ra thuật giám định chỉ là một khả năng hỗ trợ, kiến thức cậu phải tự học, tự quan sát. Thuật giám định chỉ giúp cậu tổng hợp, phân tích và đưa ra câu trả lời gần đúng nhất thôi.

Sau vài giây, một dòng chữ hiện lên trong mắt Vương Diệp: [Người chết là tù nhân từ đảo Tù Nhân. Nguyên nhân cái chết, trùng thể di chuyển, phá vỡ ký sinh thể.]

Nội dung giám định ra không nhiều, nhưng đối với Vương Diệp như vậy là đủ.

Với kinh nghiệm kiếp trước, khi thấy hai từ "trùng thể", cậu đã biết nguyên nhân người này thành thế này.

Nhưng cậu không thể nói thẳng cho người làng biết nguyên nhân này.

“Lùi lại, giải tán đi.” Vương Diệp đẩy lùi người làng xung quanh, lấy cành cây từ Hải Đản, nhẹ nhàng chọc vào gai nhọn trên da quái vật.

Gai nhọn trên da quái vật...

Hải Đản hét lên: “Nó động kìa! Có gì bên trong à?”

“Trùng.” Bị ngâm trong nước biển lâu như vậy, xác không phình ra nhiều, là nhờ những trứng trùng này.

Vương Diệp đứng lên, mặt mày khó coi: “Ai đã chạm vào xác này?”

Người làng nhìn nhau, Hải Đản đứng ngay bên cạnh Vương Diệp, nghe vậy lo lắng hỏi: “Tiểu Diệp, có chuyện gì? Xác này có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề lớn. Ai đã chạm vào xác này, mau nói!” Vương Diệp đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Người làng giật mình, một thiếu niên bị đẩy ra, lo lắng giơ tay: “Là ta. Ta là người phát hiện ra quái vật này.”

“Có chạm vào không?”

“Chạm vào gì?”

Vương Diệp mất kiên nhẫn nói: “Ta hỏi ngươi có dùng bộ phận nào trên cơ thể trực tiếp chạm vào xác này không, đừng nói dối. Không phải ta khoe khoang, hiện tại trên thế giới này chỉ có ta và sư phụ ta có thể giải quyết vấn đề này. Nếu ngươi bị lây nhiễm từ xác này, thời gian điều trị tốt nhất chỉ có mười hai giờ, càng chậm càng khó chữa, quá hai mươi bốn giờ ngươi chắc chắn sẽ chết, còn lây nhiễm cho người khác.”

Thiếu niên hoảng sợ, run rẩy: “Ta không nhớ rõ, có lẽ chạm vào, cũng có lẽ không chạm vào... ta... ta...”

Vương Diệp nhíu mày, “Những ai đã chạm vào xác này đứng ra, nhanh!”

Vài đứa trẻ từ trong đám đông rụt rè bước ra, trong đó có cả Hải Đản.

Hải Đản ngập ngừng nói: “Tiểu Diệp, em đã nói dối, em có lén chạm vào quái vật đó, nhưng em thề chỉ chạm một chút thôi rồi bị người lớn đuổi ra.”

Vương Diệp trừng mắt nhìn nhóc, “Đưa tay ra.”

Hải Đản vội vàng đưa tay ra.

Vương Diệp nắm lấy cổ tay Hải Đản, vận dụng kỹ năng trị liệu [Sinh Sinh Bất Tức], truyền năng lượng nhẹ nhàng vào cơ thể Hải Đản.

Năng lượng chạy một vòng trong cơ thể Hải Đản, Vương Diệp thả cổ tay nhóc ra.

Hải Đản lo lắng hỏi: “Em sao rồi? Em có bị lây không? Tiểu Diệp, em không muốn biến thành quái vật đâu.”

“Đáng đời! Lần sau nhìn thấy thứ gì kỳ quặc còn dám chạm vào nữa không.” Thấy Hải Đản sợ đến rơi nước mắt, Vương Diệp cũng không tiếp tục làm khó nhóc ta, nói: “Không sao, em không bị lây. Tiếp theo!”

Hải Đản vui mừng, nhảy lên rồi chạy đi.

Tiếp theo là cậu thiếu niên đã chạm vào xác.

Cậu thiếu niên sợ đến mức run rẩy, người xung quanh không ai dám lại gần, sợ bị biến thành quái vật.

Vương Diệp cũng nắm lấy tay cậu thiếu niên, truyền năng lượng vào.

Năng lượng chạy một vòng trong cơ thể cậu thiếu niên, đột nhiên có một chút năng lượng bị thứ gì đó hấp thụ, đối phương như phát hiện ra món ăn ngon, bắt đầu cướp đoạt năng lượng điên cuồng.

Vương Diệp lạnh lùng, đã tìm thấy, quả nhiên là thứ này.

Thứ này rất thích năng lượng, bất kỳ năng lượng nào cũng thích, nhưng đối với nhân quả chi lực dường như có đặc biệt ưa thích, hễ gặp là bám lấy không buông.

Kiếp trước cậu đã chịu nhiều thiệt thòi vì thứ này, phải tốn công sức lớn mới tìm ra cách đối phó.

Nhân quả chi lực của cậu đâu phải dễ dàng hấp thụ?

Ngươi đã hấp thụ, thì sẽ có nhân quả với ta.

Giờ chỉ chờ ta xử lý ngươi thôi!

Đồng thời, trong đầu Vương Diệp vang lên thông báo từ hệ thống trò chơi: [Người chơi Cách Vách Vương Diệp phát hiện huyết hấp trùng mới nở, thưởng 100 điểm kinh nghiệm.]

Vương Diệp không rút năng lượng lại, ngược lại còn tăng cường truyền vào, lần này không phải dùng kỹ năng trị liệu [Sinh Sinh Bất Tức], mà là kỹ năng [Tự Đầu Lộ Diện].

Kỹ năng này là kéo năng lượng, ép thứ đang lén lút hấp thụ năng lượng trong cơ thể cậu thiếu niên ra khỏi mạch máu.

Kỹ năng [Oan Oan Tương Báo] bám theo, dây nhân quả đâm vào trong cơ thể thứ đó, xoắn nát nó.

“Mọi người nhìn kìa! Có gì đó đang động trong bụng cậu ta!” Người dân gần đó la lên.

Đó là huyết hấp trùng muốn chạy trốn.

“Ahhh!” Khi ký sinh trùng bị kéo ra và cố gắng chạy trốn khỏi cơ thể cậu thiếu niên, cậu ta đau đến mức ôm ngực bụng hét lên.

“Im lặng, chịu đựng đi, sắp xong rồi.” Vương Diệp ra lệnh với giọng đầy uy quyền.

Cậu thiếu niên không thể chịu đựng nổi, cơn đau như xé thịt như có gì đó trong cơ thể cậu đang kéo rách nội tạng.

Thấy chuyện nghiêm trọng, người lớn đi bắt cá liền quay về tìm trưởng làng.

Khi trưởng làng đến nơi, cậu thiếu niên đã đổ mồ hôi đầm đìa, nằm bệt trên đất không thể động đậy.

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp lần đầu tiêu diệt huyết hấp trùng cấp một, thưởng 10 điểm kinh nghiệm.]

[Chúc mừng Người chơi Cách Vách Vương Diệp đã cứu sống dân làng Hải Câu là Ngư Xoa, thưởng 100 điểm kinh nghiệm.]

Vương Diệp tiêu diệt xong huyết hấp trùng trong cơ thể cậu thiếu niên liền không quan tâm đến cậu ta nữa, cậu còn phải kiểm tra những người khác.

May cho cậu thiếu niên cùng dân làng Hải Câu là cậu đã trọng sinh và trôi dạt đến đây, nếu không chỉ cần một xác chết này cũng đủ hủy diệt cả làng.

Vương Diệp bất chợt nhớ lại những người làng Hải Câu kiếp trước, lòng cậu chợt nhảy dựng.