Chương 26: Khế ước (1)

Edit: Tu

Trưởng làng rất khéo léo, chưa đợi Lôi Mộc và Vương Diệp đề cập đến việc phân chia lợi ích từ mỏ thạch cao, ông đã lên tiếng trước đầy hào phóng: "Nghe nói Tiểu Diệp đã phát hiện ra mỏ thạch cao, đây thật sự là một điều vô cùng tốt đẹp. Với lò nung, vôi, gạch cùng đồ gốm, thêm vào đó là thạch cao và bùn dược, ta tin rằng ngôi làng của chúng ta sau này sẽ ngày càng phát triển, và tất cả những điều này đều nhờ vào các cháu."

Lôi Mộc vốn định ra điều kiện, nghe trưởng làng nói vậy thì cũng hiểu ý của ông, bèn nói: "Không thành vấn đề. Em trai tôi là người có ơn phải báo, nó cũng hợp với anh em nhà Hải gia, nên đã chia sẻ vài bí quyết kinh doanh của gia đình với mọi người. Nếu chuyện này xảy ra ở nhà, nó chắc chắn sẽ bị đánh một trận ra trò đó."

Trưởng làng nghĩ mình may mắn đã đến đây, xem ra anh trai của Tiểu Diệp đã rất không hài lòng với việc Tiểu Diệp cứ hay giúp đỡ mà không nhận lại gì, liền nói nhanh: "Chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, kết quả là Tiểu Diệp đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."

Trưởng làng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: "Chúng ta đã thảo luận trong làng, các cháu đã tốt với chúng ta, chúng ta cũng không thể mãi lợi dụng được. Dù là mỏ thạch cao mới phát hiện, hay là vôi và bùn dược, hoặc bất kỳ sản phẩm nào từ lò nung, chúng ta đều sẽ chia cho các cháu một nửa lợi nhuận."

Lôi Mộc im lặng, như đang suy nghĩ. Gương mặt của anh trông rất kỳ lạ, nhưng anh mang đến cảm giác vô cùng điềm tĩnh, chỉ ngồi đó thôi cũng đã tạo ra áp lực rồi.

Vương Diệp không ngờ người dân thôn Hải Câu lại định chia cho cạu một nửa lợi ích, đây tuyệt đối không phải là con số nhỏ, bởi tài nguyên nằm ngay trên đảo Hải Câu, và người lao động cũng là người của thôn Hải Câu.

Vương Diệp không biết rằng, trưởng làng cùng dân làng còn lo lắng rằng chia một nửa là quá ít. Trong mắt họ, nếu không có sự chỉ dẫn của Vương Diệp, những thứ này dù có ở trước mắt, họ cũng không biết đó là những thứ có giá trị.

Nếu Vương Diệp chỉ nói về bùn dược, mọi người có lẽ cũng không dám hào phóng như vậy.

Nhưng Vương Diệp lại thêm vào cách xây lò nung và làm vôi, hiện tại còn dạy họ cách nung gạch, giờ lại tìm ra một mỏ mới cho họ, trưởng làng cùng mọi người thực sự không biết phải cảm ơn thế nào cho đủ.

Sau một lúc, Lôi Mộc đặt ngón tay lên đầu gối, như đã quyết định: "Các người thực sự muốn chia đều? Không ép buộc chứ? Thực ra chúng tôi cũng có thể không cần phần lợi ích này."

Trưởng làng vội vã xua tay: "Không ép buộc, hoàn toàn không ép buộc."

Trưởng làng và thuyền trưởng Neo không phải là những người thiển cận, họ có thể mặt dày chiếm lấy tất cả lợi ích. Nhưng làm người không phải như vậy, chỉ nhìn Tiểu Diệp là hiểu được, biết rằng hai anh em này không phải người tầm thường, sau này có lẽ còn phải nhờ cậy đến họ.

Bây giờ mà tận dụng hết tình cảm, thì họ có được gì tốt đâu?

Hơn nữa, chuyện bùn dược vẫn chưa được rõ ràng. Nếu hai anh em không vui, tiết lộ chuyện bùn dược thì sao? Huống hồ bây giờ lại có thêm một mỏ mới.

Quan hệ giữa người với người, chính là phải có qua có lại, có thể duy trì lâu dài, càng có thể làm cho mối quan hệ ngày càng tốt đẹp hơn.

Lôi Mộc nhìn Vương Diệp.

Vương Diệp giơ tay ra, làm bộ không biết gì: "Anh quyết định đi, em không hiểu."

Câu nói này trong tai người khác không phải là thoái thác, một đứa trẻ trông chỉ sáu bảy tuổi, có thể hiểu được gì?

Lôi Mộc quyết định, anh không thể để Tiểu Diệp chịu thiệt, nhưng cũng không đυ.ng đến giới hạn của người thôn Hải Câu.

"Chúng cháu chỉ có hai người, cũng không cần nhiều như thế, đủ dùng là được." Vương Diệp thêm một câu.

Lôi Mộc nhận được tín hiệu, hiểu ý của Vương Diệp, anh cũng hài lòng với thái độ của mọi người, chia nửa lợi ích là một thái độ rất chân thành.

Trưởng làng trong lòng vui mừng, không ngừng cảm ơn ông trời đã đưa Tiểu Diệp đến đảo của họ.

Lôi Mộc lên tiếng: "Không cần chia tất cả lợi ích một nửa, chúng tôi cũng không biết sẽ ở lại đây bao lâu. Tôi có một đề xuất, các người có thể thảo luận, nếu được, chúng ta sẽ quyết định rồi ký một khế ước chính thức."

Lôi Mộc sau đó đưa ra đề xuất của mình.

Đề xuất phân chia lợi ích của Lôi Mộc chủ yếu ở ba điểm.

Thứ nhất, trong thời gian hai anh em họ sống trên đảo Hải Câu, bùn dược trong hang bùn dược có thể để Vương Diệp tự do lấy, chỉ cần không quá nửa. Còn lợi ích từ việc trao đổi bùn dược thì không cần chia lại cho Vương Diệp.

Thứ hai, lò nung có thể xây dựng thoải mái, không quan trọng xây bao nhiêu lò nung, Vương Diệp không lấy đồng nào. Nhưng sản phẩm từ lò nung, chỉ cần là do Vương Diệp chỉ dẫn, bao gồm vôi, thạch cao, gạch ngói và đồ gốm, thì hai phần trăm lợi nhuận sẽ thuộc về Vương Diệp, coi như phí hướng dẫn kỹ thuật.

Thứ ba, từ ngày ký kết khế ước, nếu Vương Diệp truyền đạt thêm kiến thức và kỹ thuật mới, lợi ích sẽ được bàn bạc lại.

Đề xuất phân chia lợi ích này hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của trưởng làng, không phải là yêu cầu quá cao, mà là yêu cầu quá ít.

Bùn dược chia cho Vương Diệp một nửa, họ đã sẵn sàng tâm lý, hoàn toàn không vấn đề gì. Họ còn mong Vương Diệp lấy đi một phần, vì họ tin rằng chỉ có cùng chia sẻ lợi ích, và lợi ích đó phải đáng kể, mới có thể thực sự giữ kín miệng hai anh em này.

Hơn nữa, thuyền trưởng Neo còn có một ý tưởng, hắn cho rằng để bùn dược bán được giá mà không thu hút sự chú ý cùng thèm muốn của người khác, có lẽ còn cần sự giúp đỡ của Vương Diệp và Lôi Mộc, hai người có kiến thức hiểu biết rộng hơn bọn hắn.

Còn sản phẩm từ lò nung, Vương Diệp chỉ lấy hai phần trăm, thật sự là không nhiều. Đây là Vương Diệp và Lôi Mộc tự nguyện từ bỏ lợi ích từ thạch cao, trưởng làng còn phải kiên quyết thêm vào.

Vương Diệp lại thêm thời hạn: "Chỉ giới hạn trong năm năm thôi, sau năm năm thì không cần phải trả cho cháu một đồng xu nào nữa. Nếu trong năm năm cháu và anh trai rời khỏi đảo Hải Câu, mà năm năm đó không quay lại, thì cũng coi như đã qua năm năm."

Trưởng làng xoa tay: "Thế này có phải là các cháu thiệt thòi quá không?"

Vương Diệp giang hai chân nhỏ xíu ra, vẻ như một đại ca giang hồ: "Trưởng làng sẽ để chúng cháu thiệt thòi sao? Cháu và anh trai còn phải ở lại làng dưỡng thương, làng có thể chăm sóc chúng cháu một chút không?"

"Chắc chắn rồi!"

Trưởng làng cảm thấy mình đã được lợi rất nhiều, lập tức về tìm thuyền trưởng Neo cùng các bô lão trong làng để thông báo tin tốt này, mong muốn nhanh chóng ký kết khế ước chính thức.

Các quản sự trong làng biết tin này cũng rất vui mừng, ngay hôm đó đã ký khế ước với Vương Diệp và Lôi Mộc.

Vì Vương Diệp còn nhỏ, Lôi Mộc cũng tham gia vào khế ước, ký tên cùng nhau.

Vương Diệp nhìn chữ ký cùng dấu vân tay của Lôi Mộc đặt cùng với mình, trong lòng rất vui. Điều này chưa từng xảy ra trong kiếp trước, cậu còn không biết rằng Lôi Mộc biết chữ nữa đó.

Người thôn Hải Câu hiếm khi ký khế ước chính thức với ai, ngay khi lò nung ở gần đó, họ đã làm ngay một tấm bảng khắc nội dung khế ước và dấu vân tay của những người liên quan.

Trưởng làng cẩn thận cất tấm bảng này, đây không chỉ là khế ước, mà còn là chứng nhận cho sự thay đổi to lớn của thôn Hải Câu.

Nói phóng đại một chút, đây chính là dấu chân đầu tiên trong lịch sử của thôn Hải Câu.

"Khế ước đã ký xong, chúng ta hãy nói về cách bán bùn dược đi, làm sao để đảm bảo lợi ích của làng mà không làm tổn hại đến làng." Lôi Mộc chủ động đề cập với trưởng làng cùng mọi người.

Trưởng làng và thuyền trưởng Neo mắt sáng lên, họ đã muốn hỏi Lôi Mộc và Vương Diệp từ lâu, chỉ là ngại mở miệng, không thể cứ việc gì cũng làm phiền người khác.

Trưởng làng còn tự hào về hành động nhanh chóng của mình. Nhìn xem, đây chính là lợi ích của việc chia sẻ lợi ích đó, nếu họ mãi chiếm lợi, thì làm sao người ta chủ động giúp họ giải quyết vấn đề chứ?

Lôi Mộc trình bày tất cả các phương pháp của mình và Vương Diệp.

Phương pháp đầu tiên là vạch rõ ranh giới.

Cách thực hiện cụ thể là tìm một người có tiền, có địa vị đáng tin cậy để thuê lại động bùn dược. Nói là thuê nhưng thực chất là bán. Số tiền bán động bùn dược sẽ được sử dụng để mua tàu cá lớn cùng cải thiện cuộc sống của dân làng, tập trung vào việc nuôi dạy thế hệ sau. Sau này cuộc sống vẫn chủ yếu dựa vào đánh bắt cá và canh tác, bùn dược sẽ không còn liên quan đến họ nữa. Còn các sản phẩm từ vôi và thạch cao thì sẽ được dùng để cải thiện cuộc sống, nâng cao năng lực cho bọn trẻ.

Phương pháp thứ hai là cáo mượn oai hùm.

Vương Diệp chỉ đạo người trong làng sử dụng bùn dược làm nguyên liệu để chế tạo các sản phẩm thuốc, sau đó gắn danh nghĩa của một vị y sư nào đó. Cả thôn Hải Câu có thể giả vờ như đang dưới sự bảo trợ của vị y sư này, thậm chí có thể tuyên truyền rằng toàn bộ đảo Hải Câu đều thuộc về vị y sư đó.

Hai phương pháp này đều nhằm kéo dài thời gian, giúp làng tích lũy của cải cùng sức mạnh. Đợi đến khi thế hệ sau của làng đủ mạnh để bảo vệ ngôi làng và hòn đảo của mình, thì hai phương pháp này có thể không cần dùng nữa.

Trưởng làng và thuyền trưởng Neo nghe xong hai ý tưởng này đều thấy hợp lý, nhưng tạm thời chưa thể quyết định, họ nói cần phải thảo luận thêm với các bô lão trong làng rồi mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Vương Diệp gọi thuyền trưởng lại, hỏi trong làng có thiếu ai không.

Thuyền trưởng đập vào trán: “Ôi, suýt nữa thì quên. Làng không thiếu ai, người mà cháu nói có thể là người ngoài. Có lẽ chính là người đã từng trốn trong động bùn dược?”

Vương Diệp cũng nghĩ vậy.

Nhưng dựa vào những gì cậu nhìn thấy vào buổi sáng, người leo lên thuyền đó có đến tám, chín phần đã bị Sa Ngư gϊếŧ chết dưới biển. Hệ thống trò chơi không nói rằng nhiệm vụ tìm kiếm người bí ẩn đã thất bại.

Điều này có nghĩa là người bí ẩn cậu cần tìm không phải là người leo lên thuyền.