Chương 3: Giám định thuật

Edit: Tu

Vương Diệp trong kiếp trước khi vừa mới vào trò chơi, vì suy nghĩ vẫn còn hạn chế trong các trò chơi trực tuyến truyền thống, nên khi phát hiện trò chơi này không giới hạn số lượng kỹ năng và nghề nghiệp có thể học, cậu đã muốn học tất cả các kỹ năng chuyên nghiệp.

Ban đầu, cậu thực sự đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để học nhiều kỹ năng mà sau này cậu nhận thấy không cần thiết, như khai thác mỏ, thợ rèn, may vá, làm vườn, hái thuốc, và mộc.

Đến khi phát hiện rằng những kỹ năng này đều cần phải thực sự nắm vững, nghĩa là nếu muốn khai thác mỏ, cậu phải thật sự cầm cuốc sắt vào mỏ tìm quặng và đào nó lên. Trước đó thì cậu còn phải học các kiến thức về khoáng sản, nên cậu đã từ bỏ việc học tiếp.

Do đó, cậu trông có vẻ đã học mọi thứ, nhưng thực ra chỉ là biết sơ sơ.

Bất quá cũng vì cậu học đủ thứ linh tinh từ đầu, mà sau này cậu vô tình kích hoạt điều kiện học "giám định thuật" mà rất ít người có thể kích hoạt. Rồi để nâng cao giám định thuật, cậu lại quay trở lại học thêm nhiều kiến thức. Cũng coi như là một uống một ăn, nhân quả tự định.

Vương Diệp đặt ngón tay lên một con cá biển, trong lòng thầm niệm: “Giám định xem có ăn được không.”

Giám định một lần có thể giảm bớt tiêu hao năng lượng, hiện giờ Vương Diệp đang thiếu thốn mọi thứ, nên đương nhiên phải tiết kiệm năng lượng rồi.

Trong chớp mắt, trước mắt Vương Diệp mở ra một cuốn sách, trên bìa sách có chữ “Bách khoa toàn thư”.

Trang sách mở ra, ban đầu là một khoảng trống, sau đó xuất hiện vài chữ, những chữ đó lại xoắn vặn rồi biến mất, rồi lại xuất hiện, lặp đi lặp lại vài lần.

Cuối cùng từng chữ một ổn định hiện ra, hiển thị trên trang sách: [Cá Thanh Chiếm, có thể ăn, ăn sống hay chín đều được.]

Tuyệt vời! Giám định thuật quả nhiên có thể dùng.

Mặc dù giám định thuật của cậu đã giảm cấp, cuốn bách khoa toàn thư từng ghi chép đầy đủ giờ lại trở thành một khoảng trống.

Lực nhân quả của cậu rơi xuống cấp 0 là vì cậu đổi thân xác.

Giám định thuật giảm cấp là vì cậu không nhớ được hết mọi kiến thức trong cuốn bách khoa toàn thư.

Cơ sở của giám định thuật chính là sự tích lũy kiến thức các loại, cậu tiếp xúc càng nhiều kiến thức, giám định thuật của cậu càng chính xác, nội dung giám định ra cũng càng nhiều.

Nếu cậu có thể nhớ hết những kiến thức này, thì giám định thuật của cậu sẽ không giảm cấp.

Vấn đề là những kiến thức cậu từng ghi chép trong cuốn bách khoa toàn thư quá nhiều, cậu từng để làm phong phú nội dung trong cuốn bách khoa toàn thư, đã đặc biệt chạy đến nhiều thư viện lớn trong thế giới trò chơi và thế giới thực, ngày đêm lật xem đủ loại sách và tư liệu.

Với cách đọc đó, cậu không thể nào hiểu thấu và ghi nhớ hết mọi kiến thức, chỉ làm cho cuốn bách khoa toàn thư ghi chép lại thôi.

Bây giờ muốn nâng cao giám định thuật, cậu phải ghi lại những kiến thức này vào cuốn bách khoa toàn thư.

Khi trở về, cậu sẽ chạy đến thư viện!

Nhưng lần này cậu sẽ cố gắng nhớ hết những kiến thức đó trong đầu mình, chứ không chỉ ghi chép trong cuốn bách khoa toàn thư.

Cá Thanh Chiếm, trên Trái Đất cũng có loài cá biển cùng tên, nhưng cá Thanh Chiếm trên Trái Đất không đuổi theo người bị thương chảy máu.

Có lẽ do môi trường sống tương tự, nhiều sinh vật trong thế giới trò chơi rất giống với Trái Đất, thậm chí tên gọi cũng tương tự.

Ban đầu, mọi người đều nghĩ rằng đó là thiết lập của trò chơi. Một thế giới trò chơi có phần lớn thiết lập giống với thế giới thực thì không phải là chuyện rất bình thường sao?

Nhưng khi Vương Diệp biết rằng thế giới trò chơi này không phải là thế giới ảo, cậu cảm thấy rất kỳ lạ. Cậu nghi ngờ rằng thế giới này chắc chắn có mối liên hệ sâu sắc với Trái Đất, chỉ có điều đến khi cậu chết trong kiếp trước, cậu cũng chưa làm rõ được bí mật này.

Bí mật của trò chơi để sang một bên, kiếp này cậu cũng không có hứng thú điều tra bí mật của hai thế giới. Ngày trở lại đầu tiên, cậu đã quyết định kiếp này sẽ sống thoải mái, người không phạm ta ta không phạm người, việc tranh bá tranh cường tranh danh đoạt lợi không liên quan đến cậu, cũng không muốn trả thù lại những kẻ thù mà cậu đã báo thù rồi, nếu như họ không lại gây rắc rối lần nữa.

Kiếp này cậu chỉ muốn tìm lại sư phụ và Mộc Đầu, nuôi dưỡng họ lớn lên... à không, là chăm sóc họ, và cùng họ sống thật tốt.

Giờ cậu đã tìm thấy Mộc Đầu, tiếp theo là chăm sóc tốt cho Mộc Đầu và bản thân, rồi mới đi tìm sư phụ.

Cuộc đời đã có mục tiêu rõ ràng, Vương Diệp quên hết mọi vết thương của mình, sau khi có kết quả giám định, lập tức bò lên rìa đá ngầm, dùng chiếc thùng gỗ vỡ cùng ngón tay, vừa bới vừa nạy, lấy được một con hàu.

Chỉ có một tay, việc lấy thứ gần như mọc trên đá ngầm này vô cùng tốn sức.

Vương Diệp lấy con hàu không phải để ăn thịt bên trong, mà cậu cầm con hàu đập lên đá ngầm thay đổi góc độ tới lui, cho đến khi đập vỡ hàu rồi lấy vỏ hàu làm dao. Thứ này sắc bén, cắt thịt người cực kỳ tốt.

Thịt hàu bên trong bị cậu làm bẩn, nên cũng không ăn.

Vương Diệp dùng chân giẫm lên thân cá, dùng dao vỏ hàu cắt động mạch của đầu cá chính để xả máu, sau đó cắt bỏ đầu, rồi mổ bụng cá lấy nội tạng ra.

Vương Diệp không vứt bỏ nội tạng và đầu cá đã cắt ra, mà ném chúng vào cái thùng gỗ vỡ.

Da cá có thể có ký sinh trùng, ăn cũng không ngon, nên cậu cắt bỏ hết.

Phần thịt cá còn lại được rửa sạch nhiều lần bằng nước biển, rồi dùng dao vỏ hàu cắt thành lát mỏng, làm thành sashimi.

Thịt cá Thanh Chiếm mang vị mặn của nước biển, máu cá chưa được rửa sạch hẳn nên hơi tanh, nhưng trong tình cảnh này đành chấp nhận.

Sashimi thường chấm với xì dầu cùng mù tạt để tăng hương vị và giảm độ tanh, nhưng lúc này không có, đành ăn nguyên vị.

Cũng may là không khó ăn. Nếu thưởng thức kỹ, còn có vị ngọt đặc trưng của sashimi, chỉ là ăn nhiều dễ ngấy.

Vương Diệp ăn liền hai con cá Thanh Chiếm cấp 1 mới cảm thấy no bụng, dạ dày vốn không thoải mái cũng được xoa dịu phần nào.

“Cho tôi một miếng?” Một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh.

Vương Diệp giật mình, cắt ngay một miếng thịt cá đưa vào miệng chàng thanh niên: “Ăn đi, cứ thoải mái. Bố sẽ nuôi con!”

Chàng thanh niên mở mắt lơ mơ nhìn cậu bé, vừa nuốt xong miếng cá trong miệng, đã lại thấy một miếng cá khác chạm vào môi.

Chàng thanh niên ăn hết ba con cá Thanh Chiếm cấp thấp mà Vương Diệp trước đó dùng dây nhân quả bắt được.

Có lẽ anh ta vẫn chưa no, nhưng do kiệt sức, anh ta nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Vương Diệp rất vui mừng, có thể ăn được là tốt. Chàng thanh niên có thể chất rất khỏe mạnh, trước đây dù bị dùng làm thuốc nhân vẫn sống sót, bây giờ vết thương này không là gì.

Nhưng chỉ ăn cá mà không có thuốc chữa thì không được, họ đặc biệt thiếu nước ngọt.

Hơn nữa, trên đá ngầm không có chỗ tránh nắng. Dù hôm nay nắng không quá gắt, thỉnh thoảng lại ẩn trong mây, nhưng bên bờ biển dù không nắng, thời tiết này vẫn có thể làm da bị cháy nắng.

Vương Diệp liếʍ môi, nhìn quanh tảng đá ngầm.

Dưới tảng đá ngầm có một chỗ lõm. Vương Diệp dùng thùng gỗ vỡ so đi so lại, cuối cùng tìm được một chỗ thích hợp để kẹt vào.

Sóng biển vừa đủ tràn qua miệng thùng gỗ vỡ, có tảng đá kẹt lại cũng không sợ thùng bị sóng cuốn đi.

Sau khi đặt xong thùng gỗ, Vương Diệp không quan tâm nữa. Cậu chỉ là thử vận may, nếu bắt được hải sản thì tốt, không thì cũng không sao.

Trên tảng đá ngầm có rong biển bị mắc lại.

Vương Diệp kéo rong biển xuống, ngửi thử, dùng nước biển rửa sơ qua rồi đắp lên mặt và vết thương của chàng thanh niên, để tránh da bị phơi nắng trực tiếp.

Nước muối từ rong biển thấm vào vết thương trên ngực, cơ thể chàng thanh niên khẽ run lên, nhưng vẫn không tỉnh lại.

Vương Diệp sờ trán chàng thanh niên, không sốt, điều này làm cậu thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đến Vương Diệp cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra chiếc nhẫn và túi tiền cậu đã lấy.

Túi tiền không có gì đáng nói, mở ra xem chỉ có 2 đồng bạc và 16 tiền đồng.

Một tiền đồng tương đương một tệ, một đồng bạc tương đương một trăm tệ. Tài sản của thủy thủ này chỉ có 216 tệ, thật là nghèo à.

Tiếp theo là chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn không được gọi là tinh xảo, nhưng tay nghề cũng khá.

Nếu là nhẫn không gian thì tốt rồi, mặc dù cậu biết khả năng này rất thấp. Công cụ lưu trữ không gian trong thế giới trò chơi này rất quý giá, người thường không phải gặp vận may lớn thì gần như không thể sở hữu.

Kiếp trước cậu phải đạt cấp 60 mới nhờ sự giúp đỡ của sư phụ và Mộc Đầu mà có được một chiếc vòng tay lưu trữ không gian lớn, quá trình cực kỳ vất vả.

Sau khi trọng sinh, không những cấp độ trò chơi bị reset lại, mà chiếc vòng tay lưu trữ cũng biến mất.

May mà trong thời gian cuối đời, cậu đã bán hết những thứ quý giá tích lũy được đổi thành tiền, một phần tiền đó cậu đã tặng cho những người từng giúp đỡ cậu, phần còn lại cậu dùng để đối phó với kẻ thù.

Đó là một khoản tiền thưởng rất lớn, cậu tin rằng những kẻ thù chưa bị cậu tiêu diệt chắc chắn sẽ sống rất vui vẻ sau khi cậu chết. Đáng tiếc là cậu không thể nhìn thấy vẻ mặt "vui vẻ" của họ.

Khóe miệng Vương Diệp nhếch lên. Kiếp trước cậu dù ngắn ngủi nhưng cũng sống rất đáng giá. Khi chết cậu có chút tiếc nuối, nhưng so với không cam lòng, cậu còn có cảm giác “cuối cùng cũng kết thúc” nhẹ nhõm hơn.

Ai ngờ cậu lại có thể trọng sinh, và ngay khi vào trò chơi đã gặp được người mà cậu muốn tìm nhất.

Vương Diệp không kìm được lại sờ mạch đập của chàng thanh niên, nhịp đập ổn định làm cậu yên tâm lần nữa, ông trời rốt cuộc cũng làm được điều tốt.

Nếu kiếp này cậu may mắn, thì chiếc nhẫn này... biết đâu tên thủy thủ kia mắt mù, cũng có thể cầm bảo vật mà không biết.

“Ông trời, cho con chút mặt mũi nhé.” Vương Diệp mang ba phần tâm trạng đánh cược, tiến hành giám định chi tiết chiếc nhẫn.

Dù không phải nhẫn không gian, cậu cũng cần biết giá trị của nó, để cậu có thể tối đa hóa lợi ích của số vốn khởi đầu này.

Cuốn bách khoa toàn thư chỉ mình cậu thấy lại mở ra, trên trang trắng hiện lên từng dòng chữ:

[Nhẫn nam đính đá đỏ bình thường, không cấp bậc, không có năng lượng đặc biệt, không có tác dụng đặc biệt. Chủ sở hữu trước không rõ. Thời gian chế tác từ 18 đến 25 năm, người chế tác không rõ. Tay nghề chế tác bình thường. Thân nhẫn làm bằng kỹ thuật xoắn, chất liệu là đồng nguyên chất, nặng 4 gram. Kích thước nhẫn là... Mặt nhẫn đính đá màu đỏ sẫm, không phải đá quý, nặng 5 carat. Kích thước đá đỏ là... Tổng giá trị thị trường của chiếc nhẫn ước chừng từ 3 đến 5 đồng bạc.]

Ông trời hiển nhiên không muốn cho cậu chút mặt mũi nào, còn cho cậu một cái tát. Chiếc nhẫn không những không phải nhẫn không gian mà cậu luôn mong mỏi, còn không đáng giá.

Vương Diệp biết rằng mở đầu mà lấy được công cụ lưu trữ không gian trong thế giới trò chơi này là việc có xác suất cực thấp, nên cũng không quá thất vọng.

Dù sao chiếc nhẫn này cũng đáng giá 300 đến 500 tệ, đúng là thứ mà cậu đang cần lúc này khi chẳng có gì.