Edit: Tu
Sa Ngư quay lại nhìn hòn đảo phía sau, nơi quê hương của mình.
Không ai đến tiễn họ cả, điều này cũng nằm trong dự tính.
“Lại đây, cúi lạy làng một lần.” Hắn gọi đứa con trai lớn của mình rồi tự mình quỳ xuống trước.
Con trai lớn của hắn mới năm tuổi, nhưng vóc dáng khỏe mạnh, rất giống cha. Thấy cha quỳ xuống, cậu bé cũng quỳ theo. Cậu nhóc còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng họ sẽ rời khỏi làng để sống ở một nơi khác.
Vợ của hắn là một người phụ nữ trầm tính, bế đứa con gái mới một tuổi, cũng quỳ xuống bên cạnh chồng.
Cả gia đình chan người quay mặt về hướng làng mà cúi lạy ba lần.
Sau đó, hắn giúp vợ đứng dậy đưa cô lên chiếc thuyền nhỏ mà làng đã cho.
Những chiếc thuyền này đều là tài sản chung của làng. Hắn có thể lấy chiếc thuyền này là nhờ sự giúp đỡ của làng và cũng vì hắn đã bỏ ra toàn bộ số tiền đồng cùng ngôi nhà mới xây của mình. Chỉ có như vậy mới làm câm lặng miệng lưỡi của một số người trong làng - những người cho rằng anh em của hắn nợ làng quá nhiều.
Đây là một chiếc thuyền nhỏ đủ chỗ cho chan người lớn. Vợ hắn bế con gái ngồi đối diện với con trai.
Sa Ngư đã đặt những tài sản quan trọng nhất của mình lên thuyền, gồm các giỏ cá lớn đầy đồ đạc.
Cuối cùng Sa Ngư đẩy thuyền ra biển. Khi nước biển đã ngập đến eo, hắn mới trèo lên thuyền, cầm mái chèo và bắt đầu chèo.
Vợ Sa Ngư nhìn thấy chiếc thuyền rời xa dần đảo Hải Câu, nước mắt trào ra.
“Anh xin lỗi.” Sa Ngư bất chợt nói, giọng nặng nề.
Người phụ nữ lắc đầu, lau đi những giọt nước mắt đang chực rơi: “Không trách anh đâu.”
“Đáng trách là anh. Nếu không phải vì anh, Hà Tử sẽ không dám làm những chuyện như vậy. Chính anh đã nuông chiều nó và cũng bỏ mặc em và các con.” Sa Ngư nhìn vợ mình, chợt nhận ra rằng đã rất lâu rồi hắn không nhìn kỹ cô ấy.
Người phụ nữ trầm tính lại lắc đầu: “Đừng nói nữa. Em tin anh. Dù rời làng, chỉ cần có anh, chúng ta sẽ sống tốt ở bất kỳ nơi nào khác.”
Đặc biệt là sau khi họ đã rũ bỏ được Hà Tử.
Sa Ngư nhìn vợ mình, lòng tràn ngập cảm xúc. Sự động viên và tin tưởng của vợ là điều vô cùng quý giá với hắn lúc này.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng để an ủi chồng.
Cô ấy chưa từng nói xấu em chồng trước mặt chồng mình, nhưng trong lòng cô rất chán ghét Hà Tử. Hà Tử luôn đến tìm chồng cô khi có bất cứ chuyện gì, và bất cứ thứ gì tốt đều bị Hà Tử lấy mất, kể cả thức ăn cùng vải vóc của con cái.
Chồng cô rất giỏi kiếm tiền, mỗi năm đều đi đến chợ Hải Thảo mang về được một số tiền đồng hoặc thậm chí là bạc, nhưng phần lớn số tiền đó đều bị Hà Tử lấy đi.
Chồng cô luôn nói rằng Hà Tử còn nhỏ, là em trai duy nhất của hắn, cha mẹ trước khi qua đời đã dặn dò hắn phải chăm sóc em mình thật tốt, rằng khi lớn lên Hà Tử sẽ hiểu chuyện.
Nhưng Hà Tử chết rồi mà vẫn chưa hiểu chuyện, lúc chết chỉ hơn hai mươi hai tuổi.
Không, Hà Tử không phải không hiểu chuyện, mà là bản chất của gã đã lệch rồi, không thể thay đổi được, dù có uốn nắn thế nào cũng không được, huống chi chồng cô cũng không thực sự uốn nắn.
Hà Tử đã chết, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, dù biết rằng họ phải rời khỏi làng, cô cũng không cảm thấy buồn lòng mấy.
Con trai năm tuổi của Sa Ngư bỗng nói: “Ba ơi, chú Hà Tử sẽ đi cùng chúng ta chứ?”
Sa Ngư cảm thấy đau lòng: “Không, chú ấy sẽ ở lại đảo mãi mãi.”
Con trai hắn thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy vẻ vui mừng nói: “Tốt quá.”
Nói xong thì cậu bé lại sợ hãi nhìn cha mình, ngồi nép vào mẹ.
Sa Ngư cảm thấy cay đắng vô cùng: “Đừng sợ, là do ba trước đây mù quáng, sau này sẽ không như thế nữa. Ba sẽ chăm sóc tốt cho các con.” Sa Ngư sẽ dạy dỗ hai đứa con của mình thật tốt, không để chúng đi vào vết xe đổ nữa.
Cậu bé nép vào mẹ, nở nụ cười ngây thơ, thật lòng nói: “Chú Hà Tử chết thật tốt.”
Trẻ con chưa hiểu rõ về cái chết, chỉ biết rằng chú Hà Tử đã chết thì không thể đi cùng họ, nhưng cũng chưa chắc chắn. Hôm nay nghe cha nói chú ấy sẽ ở lại đảo mãi mãi thì cậu bé mới yên tâm.
Sa Ngư nhìn nụ cười vui vẻ của con trai, lòng càng thêm cay đắng. Hắn trước đây đã làm gì? Tại sao lại bảo vệ một người mà cả vợ con mình đều ghét, chỉ vì gã biết nịnh bợ hắn sao?
Hà Tử đã gây ra biết bao tội lỗi, hắn cũng là đồng phạm. Vì vậy chính hắn đã dìm chết Hà Tử, từ nay sẽ mang tội gϊếŧ em trai, đây cũng là sự trừng phạt xứng đáng.
Nhìn vợ con hy vọng vào tương lai, nghe con trai tò mò hỏi về đảo Hải Thảo, Sa Ngư càng thêm quyết tâm với quyết định của mình.
Sa Ngư vốn dĩ có thể không rời làng, nhưng vì con cái, hắn bắt buộc phải ra đi.
Sa Ngư không muốn hai đứa con sau này bị chỉ trỏ, chỉ vì chúng có một người chú độc ác và một người cha đồng lõa.
Sa Ngư cùng vợ trao nhau ánh mắt thấu hiểu, cả hai đều biết rằng họ sẽ không bao giờ nhắc đến Hà Tử nữa, cũng không nhắc đến quá khứ ở làng Hải Câu. Họ muốn con cái lớn lên trong sạch, làng đã cho họ cơ hội làm lại, họ sẽ trân trọng cơ hội này.
Đột nhiên, một bàn tay bám vào mạn thuyền.
Một cái đầu từ dưới nước nổi lên.
Cảnh tượng này khiến họ hơi sợ.
Vợ Sa Ngư thốt lên một tiếng kêu nhỏ, hai đứa trẻ không sợ, ngược lại còn tò mò nhìn người trong nước.
Sa Ngư lập tức cầm mái chèo định đánh vào bàn tay đó.
“Đừng đánh! Tôi không có ý xấu.” Người bám vào mạn thuyền cầu xin: “Tôi chỉ muốn đi nhờ thuyền đến đảo Hải Thảo.”
“Anh là ai?” Sa Ngư chưa từng thấy người này trước đây.
Đó là một người đàn ông rất gầy, làn da trắng bệch, khoảng ba mươi tuổi, bàn tay bám vào mạn thuyền cũng thiếu một ngón.
Người đàn ông thiếu ngón nói: “Các người không cần biết tôi là ai. Chỉ cần đưa tôi đến đảo Hải Thảo, tôi sẽ báo đáp các người.”
Sa Ngư cảnh giác: “Chúng tôi không cần báo đáp của anh, thuyền này rất nhỏ, không đủ chỗ.”
Sa Ngư không phải người quá nhân từ, trên thuyền còn có vợ con, hai đứa con của hắn còn quá nhỏ, hắn không muốn mạo hiểm.
Người đàn ông thiếu ngón dường như cũng đoán được Sa Ngư không dễ dàng mình cho lên thuyền, liền nói: “Anh có biết tại sao làng của anh lại đồng ý để anh rời đi, còn muốn anh rời đi nhanh chóng?”
Hắn lạnh mặt: “Anh muốn nói gì?”
Người đàn ông thiếu ngón lau nước biển trên mặt: “Tôi biết một bí mật của làng các người, bí mật này liên quan đến một khoản tài sản lớn. Chỉ cần anh đưa tôi đến đảo Hải Thảo, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật đó.”
Sa Ngư nhìn người đàn ông với ánh mắt loé lên: “Bí mật gì?”
Vợ Sa Ngư cau mày lo lắng nhìn chồng. Cô thà rằng chồng mình đừng nghe bí mật đó.
“Tôi có thể nói cho anh biết, lý do thật sự mà em trai duy nhất của anh bị gϊếŧ, và vì sao các người bị đuổi khỏi làng, không chỉ vì em trai anh dùng rắn độc hại người, mà còn vì họ không muốn anh biết một bí mật có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Sa Ngư im lặng.
Vợ Sa Ngư sốt ruột lên tiếng: “Anh ơi!”
Người đàn ông nhận thấy ánh mắt đau khổ của Sa Ngư, tăng thêm ngữ khí: "Bí mật tôi có thể nói cho anh nghe. Làng các anh đã phát hiện ra một loại thuốc cực kỳ quý giá, số lượng rất lớn và hiệu quả vô cùng tốt. Loại thuốc này nếu bán ra ngoài sẽ có giá cực cao. Nhưng trưởng làng và một số người không muốn chia sẻ lợi ích này cho ai khác. Anh và Hà Tử là những nhân tố không ổn định, họ đã muốn giải quyết hai anh em từ lâu rồi. Khi Hà Tử phạm lỗi, họ liền có cớ để xử lý hai anh em."
Vợ Sa Ngư nhìn người đàn ông thiếu ngón với ánh mắt căm hận. Rõ ràng gã đang muốn gây chia rẽ, mà chồng cô...
Sa Ngư thấp giọng: "Anh nói điều này để tôi đưa anh đến đảo Hải Thảo?"
Người đàn ông thiếu ngón gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần anh đưa tôi an toàn đến đảo Hải Thảo, tôi sẽ nói cho anh biết vị trí cụ thể của loại thuốc đó. Sau đó anh chỉ cần tìm người có hứng thú với loại thuốc này, đưa họ đến đảo Hải Câu. Anh không chỉ có thể kiếm được một khoản lớn mà còn có thể giành quyền kiểm soát làng. Từ đó làng Hải Câu sẽ phải sống dưới sự chỉ đạo của anh, mà anh cùng vợ con sẽ không phải sống lưu lạc ở nơi xa lạ nữa."
Vợ Sa Ngư không chịu nổi nữa, hét lên: "Anh im đi! Chúng tôi không muốn dính líu vào chuyện của làng. Chồng ơi, đuổi gã xuống biển đi!"
Sa Ngư giơ tay, ra hiệu cho vợ im lặng, rồi đặt mái chèo xuống, nắm lấy cổ tay của người đàn ông thiếu ngón, hỏi: "Anh thực sự muốn nói cho tôi bí mật này, để tôi kiếm được lợi ích đó?"
Người đàn ông thiếu ngón nhếch mép cười, nhanh chóng đáp: "Tôi chỉ muốn rời khỏi đảo Hải Câu đến đảo Hải Thảo. Thuốc ở đảo Hải Câu rất quý với anh, nhưng tôi không cần số tiền đó."
"Anh là tù nhân trốn thoát từ đảo Tù Nhân?" Sa Ngư bất ngờ hỏi.
Người đàn ông thiếu ngón phủ nhận ngay: "Tất nhiên là không."
Sa Ngư chăm chú nhìn người đàn ông thiếu ngón, gật đầu: "Hy vọng anh nói thật. Tôi sẽ đưa anh đi ngay bây giờ."
Trừ dân làng họ, chỉ có người ở đảo Hải Thảo biết đảo Hải Câu kế bên là một đảo Tù Nhân, nhưng người này lại biết rõ.
Người đàn ông thiếu ngón cảm ơn.
Sa Ngư dùng sức kéo người đàn ông thiếu ngón lên.
Người đàn ông thiếu ngón mượn lực, dùng cả hai tay bám vào thành thuyền, cố leo lên.
Sa Ngư đột nhiên buông tay, nhanh chóng cầm lấy mái chèo bên cạnh, đập mạnh vào đầu người đàn ông thiếu ngón.
"Chát!" Người đàn ông thiếu ngón không ngờ Sa Ngư sẽ ra tay bất ngờ, cố né tránh nhưng vẫn bị đánh trúng vai.
Người đàn ông thiếu ngón kêu lên đau đớn, có lẽ xương vai gã ta đã gãy.
Sa Ngư lại giơ mái chèo lên.
"Tại sao?" Người đàn ông thiếu ngón giận dữ hét lên, căm hận nhìn Sa Ngư.
Sa Ngư cười lạnh: "Mày nghĩ tao là Hà Tử à, bị vài lời nói của mày làm cho dao động? Dám nhắm đến làng chúng tao, thì phải chết!"
Hắn không biết làm sao để chuộc lại lỗi lầm của mình, mà đây là cơ hội tốt nhất.
Người đàn ông thiếu ngón nhận thấy sát ý của Sa Ngư, hối hận vì đã đánh giá sai, giờ đã không còn lựa chọn nào khác, đành buông tay rơi xuống biển.
Sa Ngư buông mái chèo, nói nhanh với vợ: "Đợi anh! Người này có ý đồ xấu với làng, không thể để gã thoát được."
Nói xong, Sa Ngư nhảy xuống biển.
Vợ Sa Ngư lo lắng, giao con gái nhỏ cho con trai lớn, bám vào thành thuyền nhìn xuống biển, một lúc sau lại cầm mái chèo, sẵn sàng đập nếu người đàn ông thiếu ngón trồi lên.
Nhưng cô chỉ thấy mặt nước động đậy, mãi không thấy ai trồi lên hết.
Vợ Sa Ngư càng chờ càng lo, nếu không phải còn hai đứa con nhỏ trên thuyền, cô đã nhảy xuống giúp chồng.
Khoảng ba, năm phút sau, nửa người mạnh mẽ của Sa Ngư trồi lên từ dưới nước.
Vợ Sa Ngư thấy chồng vẫn sống, mừng rỡ đến rơi nước mắt, vội đưa mái chèo ra.
Sa Ngư bơi đến thuyền, bám vào mái chèo, rồi trèo lên thuyền.