Chương 24: phiêu phiêu (1)

Edit: Tu

"Đợi đó, đợi nó rời đi."

Lôi Mộc đứng dậy, vận sức chờ phát động. Khi một con rắn gần bò tới Hải Đản, anh nhanh như chớp bắt lấy đuôi rắn, rồi mạnh mẽ quật ngược lại con rắn đang quay đầu cắn anh. Anh giữ chặt đuôi rắn đập mạnh xuống đất.

Con rắn liền bị đập chết.

Lôi Mộc tiếp tục bắt con rắn thứ hai, đồng thời nói Neo có thể đặt chân xuống, có thể chạy ra ngoài hang rồi.

Những con rắn khác đều bò vào trong hang.

"Tiểu Diệp, Hải Đản, tỉnh dậy đi. Có rắn! Ít nhất còn năm con." Lôi Mộc vừa hét lên, thuận tay cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh.

"Tôi tỉnh rồi. Không cần lo cho tôi." Vương Diệp hối hận vì không thắp một đống lửa trong hang, làm cho bây giờ tối mù mịt, không nhìn thấy gì cả.

Những con rắn bò vào hang không có ý định chủ động cắn cậu, điều này làm cậu không thể phòng bị trước.

Vương Diệp không hiểu, cậu đã rải thuốc đuổi rắn rồi, tại sao rắn vẫn bò vào?

"Hải Đản!" Vương Diệp bóp mũi cậu bé, lại dùng sức mạnh mẽ đẩy nhóc ấy, trẻ con rất khó đánh thức.

Cuối cùng Hải Đản cũng tỉnh dậy nhưng vẫn còn ngái ngủ. Phải đến khi Vương Diệp nói vài tiếng có rắn độc, nhóc mới thét lên một tiếng lớn, hoàn toàn tỉnh táo.

"Ra ngoài, ra ngoài hang, đừng ở lại trong hang. Hải Đản đi sang trái hai bước, chạy thẳng ra ngoài. Tiểu Diệp, cậu đi sang phải ba bước, rồi đứng yên đó." Lôi Mộc nghiêm giọng ra lệnh.

Hải Đản đã từng gặp rắn độc, nghe lệnh liền rất ngoan ngoãn làm theo.

Vương Diệp cầm chắc cây gậy, tiến gần về phía Lôi Mộc.

May mắn thay Neo có kinh nghiệm, chạy ra cửa hang rồi mang theo vài ngọn đuốc vào.

Hang đá trở nên sáng hơn nhiều.

"Đầu đen, đó là rắn đầu đen!" Giọng Neo đầy tức giận và một chút hoảng loạn. Hắn không sợ rắn, nhưng điều đó chỉ áp dụng khi có một hoặc hai con. Bây giờ trong hang có năm sáu con rắn. Hơn nữa hang đá tối tăm, rắn ẩn nấp trong bóng tối, rất khó phòng bị.

"Rắn độc?" Vương Diệp xác nhận.

"Đúng vậy. Đây là loại rắn độc phổ biến trên đảo, cực kỳ độc. Nếu bị cắn, nếu không uống thuốc giải trong nửa ngày, sau đó dù có uống thuốc giải cũng không có tác dụng nữa. Mọi người ra ngoài trước, đừng ở lại trong này." Neo đề nghị giống hệt Lôi Mộc.

Neo còn đưa hai ngọn đuốc cho Vương Diệp và Lôi Mộc, bảo họ cúi xuống vung đuốc xung quanh chân để xua rắn tránh xa.

"Trong hang đã rải thuốc đuổi rắn." Vương Diệp nói.

Neo vừa nhìn những con rắn bò trên mặt đất vừa lắc đầu: "Thuốc đuổi rắn cũng không phải là tuyệt đối. Trong làng chúng ta nhiều nhà cũng rải thuốc đuổi rắn, nhưng vẫn có rắn bò vào, vận xui thì bị cắn."

"Thật sao." Vương Diệp cảm thấy có điều gì đó không ổn, bất ngờ hỏi: "Hà Tử và anh trai gã, Sa Ngư, có biết bắt rắn không?"

Neo sững sờ: "Trên đảo có nhiều rắn độc, mọi người hầu như đều biết bắt rắn, chỉ là người mạnh kẻ yếu khác nhau. Cháu nghi ngờ Hà Tử thả rắn sao?"

Neo không đợi Vương Diệp trả lời, liền lắc đầu: "Không thể nào. Thằng đó tuy không làm việc tốt nhưng chúng ta vẫn còn ở đây, nó không dám làm vậy đâu."

"Nếu không phải là người làm, sao có thể trong tình huống đã rải thuốc đuổi rắn mà năm sáu con rắn độc bò vào cùng lúc? Có phải là Hà Tử hay không, kiểm tra là biết." Vương Diệp lạnh giọng nói.

Neo nghĩ Vương Diệp bảo hắn về làng điều tra, liền đồng ý nói: "Được, ngày mai về làng ta sẽ kiểm tra xem Hà Tử tối nay có ở nhà không."

Vương Diệp sau khi có ánh sáng liền có chỗ để thi triển tài năng. Cậu nhìn chằm chằm vào một con rắn độc, dùng kỹ năng [Oan oan tương báo], sức mạnh tăng lên, cây gậy gỗ nhanh chóng đánh vào dưới đầu rắn.

Rắn đầu đen bị đánh trúng bảy tấc.

Đánh rắn bắt rắn phải dũng cảm, chỉ cần gan lớn, nhìn chuẩn, động tác nhanh, rắn độc không đáng sợ hơn dã thú là mấy.

Vương Diệp dẫm lên cây gậy, nhặt một hòn đá đập vào đầu rắn.

Đầu rắn bị đập nát bấy.

Vương Diệp ném hòn đá xuống, mở cuốn sổ nhân quả vô hình ra, kéo dây nhân quả vừa mới quấn vào mình.

Theo dây nhân quả tìm ra con rắn đó, từ dây nhân quả trên con rắn tìm đến người thả rắn... nếu có người đó.

Cuốn sổ nhân quả cho biết, đúng là người đó, chính là Hà Tử mà Neo nghĩ không dám làm việc này.

Neo không biết Vương Diệp có cuốn sổ nhân quả trong tay, bất kỳ ai hại cậu cũng không thể trốn thoát.

Kiếp trước có người ngoài mặt gọi cậu là anh em, nhưng sau lưng vì lợi ích mà hại cậu, thường thì chưa hoàn thành âm mưu đã phát hiện mình bị sập bẫy. Những người này đến chết cũng không hiểu sao Vương Diệp lại biết họ đang hại cậu.

Vương Diệp rất tức giận, không phải vì Hà Tử dám dùng rắn độc hại họ, mà vì sự tự cao và khinh địch của chính mình.

Mặc dù Lôi Mộc đã phát hiện ra rắn độc, cậu cũng có cuốn sổ nhân quả biết ai đang âm mưu hại họ.

Nhưng nếu cả cậu và Lôi Mộc vẫn còn bị thương, đêm nay không có nhiều người canh gác, thì cuối cùng xảy ra chuyện gì đây, ai có thể chắc chắn?

Cậu làm sao dám ngủ say như vậy? Làm sao dám hoàn toàn dựa vào người khác? Ngoài những người canh gác, cậu làm sao dám không chuẩn bị gì, chỉ rải chút thuốc đuổi rắn và thuốc đuổi côn trùng?

"Bốp!" Vương Diệp tự tát một cái thật mạnh.

Đây là cái tát thứ hai cậu tự tát từ khi trọng sinh.

Sau khi trọng sinh, dù không nói ra, nhưng tiềm thức của cậu không tránh khỏi có chút kiêu ngạo và tự đắc vì nghĩ mình là người được chọn.

Có thể trọng sinh, không phải là người được chọn thì là gì?

Cậu cảm thấy lâng lâng, hân hoan, tự mãn.

Kiếp trước, cậu chưa bao giờ dám kiêu ngạo và tự đại như vậy. Dù có trở thành đại ca trong mắt người khác, đối diện với một tên lưu manh nhỏ cậu cũng không dám khinh thường, vì cậu từng từ một tên lưu manh leo lên, biết rõ loại người này có thể làm gì.

Cậu chưa bao giờ coi thường bất kỳ ai, dù là trẻ sơ sinh, người già, hay người bệnh tật.

Nhưng sau khi trọng sinh thì sao?

Cậu có thể không giả vờ là một đứa trẻ ngoan, vì trẻ con thông minh sớm không phải là hiếm, nhưng cậu cũng không thể coi mình là con trai của ông trời à.

Nếu không, kiếp này có thể cậu sẽ có thể chết sớm hơn cả kiếp trước.

Cậu chết không sao, nhưng nếu lại liên lụy đến Lôi Mộc và sư phụ, còn cô làm sao bây giờ?

Lôi Mộc và Neo đều kinh ngạc.

Lôi Mộc giận dữ, nắm chặt tay cậu: "Cậu đang yên lành tự đánh mình làm gì?"

Vương Diệp không thay đổi sắc mặt: "Vì bố không bảo vệ được con, bố tự đại rồi."

Lôi Mộc... khóe miệng giật giật, không biết nên giận hay cười.

Neo cố nén cười, nói hòa giải: "Được rồi được rồi, không phải không sao sao? Rắn vẫn còn đấy, chúng ta ra ngoài trước."

Lôi Mộc cũng nói: "Ra ngoài trước, bắt rắn để sáng mai."

Lôi Mộc vừa phát hiện một hiện tượng thú vị, những con rắn bò vào không tìm đến cơ thể người ấm áp, mà bò về phía hồ nước trong hang, bây giờ những con rắn còn sống đều tụ lại ở chỗ mắt nước trong hồ, cuộn thành một đống không động đậy.

Động vật luôn nhạy cảm với năng lượng hơn con người, có thể ban đầu chúng được thả vào để hại người nhưng chúng không bị kiểm soát, sau khi vào phát hiện năng lượng làm chúng cảm thấy thoải mái, tất cả đều bò đến chiếm lĩnh.

Vương Diệp mở cuốn sổ nhân quả, kéo dây nhân quả giữa cậu và Hà Tử.

Thả rắn độc rồi chạy? Mơ đi!

Cậu để Hà Tử chạy thế nào, sẽ bắt gã về thế đó.

[Cữu Triền Bất Thanh] và [Tự Đầu Lộ Diện] cùng kích hoạt.

Hà Tử đang leo xuống tảng đá, rất muốn ở lại xem kết quả nhưng sợ bị phát hiện.

Leo xuống đến đầu tảng đá, Hà Tử đắc ý, nhiều con rắn độc như vậy, lại là ban đêm, không biết sẽ cắn ai một phát nha.

Bất kể cắn ai, gã đều vui.

Mấy người đó đều có thù với gã.

Hà Tử không nghĩ đến việc có người canh gác ở cửa hang, khi thấy Hải Diệu Tổ và Hải Nhai đi đến chỗ khác, Hà Tử nghĩ ngay đây là thần biển giúp mình.

Tiếc rằng không thể biết ngay ai bị rắn độc cắn, nếu ai đó bị rắn độc cắn chết thì tốt. Hà Tử ác độc nghĩ.

Nhưng không sao, đến sáng mai, gã sẽ đi theo dân làng đến xem "náo nhiệt" sẽ biết, dù là Neo hay " khách quý ", bị rắn độc cắn đều là chuyện lớn.

"Á!" Hà Tử đột nhiên cảm thấy mắt cá chân bị siết chặt, cái gì đó siết chặt chân nó.

Gã đang đi về phía trước, nhưng một lực lượng kỳ lạ kéo gã ngược lại.

Lúc đó một chân của Hà Tử đặt trên đá, chân kia đặt trong khe hở giữa hai tảng đá.

Bị kéo mạnh một cái, gã ta không giữ vững được mình, hét lên một tiếng rồi ngã xuống.

"Rắc."

"Aaaa!" Hà Tử kêu lên đau đớn, mắt cá chân của gã ta đau quá!

Lúc này gã hoàn toàn không quan tâm liệu có bị ai phát hiện hay không, vì cơn đau này không ai có thể chịu nổi.

Hải Diêu Tổ và Hải Nhai nghe thấy tiếng động liền chạy đến.

"Hà Tử, là mày à!" Hải Diêu Tổ cầm đuốc hét lên giận dữ.

Hải Nhai lao đến, giữ chặt Hà Tử đang không ngừng kêu la.

Hà Tử không chỉ đau vì mắt cá chân bị gãy, mà còn vì gã cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách, muốn đi đến một nơi nào đó rất xa.