Chương 23: Đốt vôi cùng độc xà

Edit: Tu

"Cháu biết làm gốm sao?" Giọng nói run rẩy của trưởng làng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Diệp.

Người dân thôn Hải Câu vì có giao lưu với thôn Hải Thảo nên cũng biết rằng đồ gốm được nung từ đất sét. Nhưng biết là một chuyện, còn biết cách nung lại là chuyện khác. Chưa kể, tuy nhà nào cũng có nồi đất nhưng hầu hết chỉ có một cái.

Những gia đình có hai nồi đất và vài cái bát đất đều được xem là giàu có trong thôn rồi.

Người thôn Hải Câu từng thử tự nung gốm nhưng cuối cùng chỉ tốn nhiều củi, nhân lực và thời gian mà chẳng được gì.

Vương Diệp nhún vai: "Chưa từng nung, chỉ biết lý thuyết thôi. Nhưng cái lò nung này ngoài việc nung vôi, cũng có thể nung gạch và đồ gốm. Chỉ cần cải tạo lỗ thông gió một chút, và thời gian nung khác nhau, vị trí đặt vật nung cũng khác nhau, tất nhiên phương pháp nung cũng khác nhau."

"Vậy trước hết hãy dùng lò đất này để nung một mẻ vôi, sau đó nung gạch. Đợi khi gạch nung xong, chúng ta sẽ dùng gạch cùng đất sét xây dựng một cái lò lớn chắc chắn hơn." Neo quyết định.

Vương Diệp không có ý kiến, dù sao cũng không cần cậu ra sức, chỉ cần nói thôi.

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp chỉ dẫn người thôn Hải Câu xây lò nung và phương pháp nâng cấp lò, nâng cao trình độ văn minh của thôn Hải Câu, giúp họ thoát nghèo làm giàu, nhận thưởng 500 điểm kinh nghiệm.]

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp vì giúp đỡ thôn tân thủ phát triển, đạt được thành tựu “Dạy người cách câu cá”, nhận thưởng 200 điểm kinh nghiệm.]

[Trừ đi điểm kinh nghiệm đã sử dụng, Người chơi Cách Vách Vương Diệp tích lũy được 2487 điểm, đủ điều kiện thăng cấp, trò chơi lên cấp 2.]

[Chúc mừng, Người chơi Cách Vách Vương Diệp chủ động chỉ dạy thôn Hải Câu xây lò nung, nhận được 100 điểm danh vọng thế giới, độ hảo cảm của thôn Hải Câu với người chơi đạt mức thân thiết.]

Bốn thông báo liên tiếp vang lên trong đầu Vương Diệp.

Vương Diệp cười tít cả mắt. Dự đoán của cậu không sai, đúng là đây mới là cách luyện cấp đúng đắn trong trò chơi này. Đời trước, người chơi trên Trái Đất đều kêu than trò chơi này lên cấp quá chậm, vì họ chưa nắm bắt được cách thăng cấp chính xác.

Muốn dựa vào việc gϊếŧ quái để thăng cấp trong trò chơi này thật sự quá chậm. Hơn nữa ngoài phụ bản, tỷ lệ phát hành nhiệm vụ trong thế giới trò chơi này ít hơn nhiều so với các trò chơi khác, và hầu hết nhiệm vụ đều cần người chơi tự tìm kiếm kích hoạt.

Tiếng hệ thống vừa dứt, thuyền trưởng Neo đã bước tới.

Neo vỗ vai Vương Diệp, vô cùng thân thiết mà nói: " Tiểu gia hỏa, đại ân không lời nào tả xiết, những việc cháu làm cho thôn chúng ta, chú và người dân đều ghi lòng tạc dạ. Đợi khi cháu khỏe lại, nếu cháu muốn, chú sẽ dẫn cháu đi đánh cá. Chú không có tài cán gì nhiều, nhưng đánh cá, bơi lội, điều khiển thuyền và nhận biết phương hướng trên biển thì cũng tạm được."

Vương Diệp: Xem kìa! Độ hảo cảm đã tăng lên, thậm chí thầy dạy kỹ năng cũng tự tìm đến.

Đời trước, Vương Diệp chưa từng học cách điều khiển thuyền đánh cá, càng không hiểu cách nhận biết phương hướng và sinh tồn trên biển. Nghe thuyền trưởng Neo có ý định truyền dạy kỹ năng, làm sao cậu có thể bỏ qua cơ hội này?

"Muốn đi! Muốn học! Chú nhất định phải dẫn con theo."

Neo cười lớn, xoa đầu cậu bé, quyết định rằng chỉ cần đứa trẻ này muốn học, hắn sẽ dạy tất cả, không giấu diếm điều gì.

Tuy nhiên, đứa trẻ này còn nhỏ, lại là học trò của dược sư, học cái này liệu có tốt không? Hoặc là dạy cho anh trai cậu, Lôi Mộc, cũng giống nhau cả thôi? Không biết anh trai cậu có hứng thú với những kỹ năng của ngư dân không.

Lôi Mộc tất nhiên muốn học thêm nhiều thứ, nhưng chuyện này không gấp.

Khi lò nung được xây xong, người thôn Hải Câu đã rất nóng lòng muốn nung vôi. Trưởng làng nhìn thấy vẻ không vui trên mặt Lôi Mộc, liền vội bảo rằng hai anh em vẫn còn vết thương, đã làm việc cả ngày rất mệt mỏi, yêu cầu mọi người đừng làm phiền họ nữa, để họ nghỉ ngơi.

Trở về hang đá, bà Hải Đản và con dâu đã dọn dẹp lại hang đá, thậm chí đã nấu cơm tối.

Tối đó, Hải Đản cùng Hải Nhai ở lại ăn tối và canh gác, bởi cửa lớn vẫn chưa làm xong, còn để lại một lỗ hổng.

Trong hang không khí thoáng mát, không tối tăm nữa, nhưng an ninh cũng giảm đi đáng kể.

Hải Đản thấy trời còn sáng, bèn rủ mọi người đi tắm biển, tiện thể nhặt hải sản ăn trước khi ngủ.

Vương Diệp muốn đi, nhưng không phải đi bắt hải sản, mà muốn đến hang vách bên kia để ngâm bùn dược.

Dù tinh chất bùn dược tốt, nhưng không thể sử dụng nhiều. Vương Diệp dự định dùng mỗi hai ngày một lần để tối đa hóa hiệu quả thuốc. Trong khoảng thời gian này, cậu sẽ sử dụng bùn dược để hỗ trợ cải thiện tình trạng cơ thể.

Lôi Mộc nhìn quanh hang, thấy rất nhiều bùn đậu biển quý giá, lòng trầm xuống, nói với Vương Diệp: " Mang ngọc có tội. Nếu người ngoài biết ở đây có nhiều thứ tốt như vậy, người dân thôn Hải Câu sẽ gặp nguy hiểm."

Thứ tốt cần được bảo vệ bằng vũ lực mạnh mẽ, nếu không kết cục sẽ không tốt.

Vương Diệp vô tâm vẫy tay: "Đó không phải chuyện của chúng ta. Tôi chỉ nói cho họ biết, họ có giữ được hay không là việc của họ. Nào, anh nằm vào trong bùn biển này đi, chỉ cần lộ mũi để thở, nằm ít nhất nửa tiếng, nhiều nhất một tiếng rồi ra. Cởi hết quần áo ra đi."

Lôi Mộc biết rõ lợi ích của bùn dược đối với mình. Anh chỉ mặc một chiếc quần dài, ở đây cũng không có phụ nữ, nên tự nhiên cởi ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi thẳng vào sâu trong hang.

Vương Diệp nhìn theo bóng lưng Lôi Mộc, rất muốn huýt sáo. Thân hình này thật đáng ghen tị. Cơ bắp của Lôi Mộc chủ yếu là cơ bắp dài, khiến cho đường nét cơ thể trông rất mượt mà. Vòng eo không nhỏ nhưng có đường cơ bụng rõ ràng, bất kể nam hay nữ nhìn thấy đều muốn chạm vào.

Chỉ là có nhiều vết sẹo lớn nhỏ, nhưng không sao. Đời trước, cậu cũng từng giúp Lôi Mộc trị sẹo. Đời này, gặp Lôi Mộc sớm hơn nhiều năm, cậu càng có thể chăm sóc cơ thể của Lôi Mộc tốt hơn. Đừng nói là sẹo, ngay cả những hình xăm chữ trên mặt Lôi Mộc, nếu anh không muốn, Vương Diệp cũng có thể xóa sạch.

Nhưng những hình xăm chữ trên mặt Lôi Mộc dường như liên quan đến khả năng của anh ấy, có lẽ không thể xóa bỏ?

Vương Diệp rất tò mò về những hình xăm chữ trên mặt Lôi Mộc. Cậu đã từng hỏi sư phụ, nhưng sư phụ không chịu nói. Đời này có lẽ cậu có thể hỏi trực tiếp Lôi Mộc?

Lôi Mộc đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa hang.

Vương Diệp gần như đồng thời búng ngón tay.

[Cữu Triền Bất Thanh]kích hoạt, sợi dây nhân quả vô hình lặng lẽ quấn quanh chân kẻ đang thập thò ngoài cửa hang.

Bất kể là người quen hay không, chỉ cần bị cậu phát hiện, liền tạo ra nhân quả.

Vương Diệp giật tay một cái.

"Ai da!" Đối phương kêu lên thảm thiết, mặt đập xuống đất, ngã nhào như chó ăn phân.

Cái này ngã trúng chỗ cũng không thế nào tốt, đầu vừa vặn đập vào tảng đá.

"Ai ngoài đó?" Lúc này, Lôi Mộc mới lên tiếng.

Vương Diệp nghe thấy tiếng chửi rủa khe khẽ và tiếng người đứng dậy chạy đi. Tiếng chửi rủa nghe có vẻ rất bực tức, rõ ràng không ngờ mình lại đột nhiên ngã.

Đối phương không phát hiện điều gì bất thường, chỉ nghĩ rằng mình đi không chú ý nên bị vấp.

Vương Diệp mở cuộn sổ nhân quả, chọn sợi dây nhân quả vừa xảy ra, nhìn rõ khuôn mặt và tên người, lập tức cười lạnh, hóa ra lại là người quen à.

Lôi Mộc đi về phía cửa hang, Vương Diệp gọi lại: “Không cần đi đâu, đó là Hà Tử kia, chắc đang muốn xem chúng ta đang làm gì.”

Lôi Mộc nghĩ rằng Vương Diệp đã nhận ra giọng nói của đối phương. Anh bước tới cửa hang, nhìn thấy một vũng máu nhỏ trên mặt đất nhưng không đuổi theo.

“Loại người này rất phiền phức.” Lôi Mộc quay lại ngâm mình trong bùn dược, chậm rãi nói.

Vương Diệp cười một nụ cười đầy tinh quái, không hợp với một đứa trẻ: “Tôi không sợ loại người này. Để xem gã muốn làm gì, chỉ cần gã đừng hối hận thôi.”

Đúng lúc cậu còn hai nhiệm vụ liên quan đến Hà Tử kia, vẫn chưa hoàn thành. Cậu không vội tìm gã ta, vì biết rằng gã sẽ tự dâng mình đến cửa.

Chẳng phải đã đến rồi sao? Có lẽ lần này gã chỉ muốn thăm dò tình hình, vì động tĩnh của trưởng làng cùng Neo khá lớn. Nhưng Hà Tử bị thua thiệt thế này chắc chắn sẽ càng hận họ và sẽ muốn trả thù.

Trở về hang đá, Vương Diệp kể lại chuyện Hà Tử đến do thám cho anh em Hải Nhai và Hải Đản nghe.

Hải Nhai lập tức bảo Hải Đản ở lại, còn hắn thì về thôn tìm người.

Lôi Mộc muốn Hải Nhai không cần phải làm to chuyện như vậy, anh đã hồi phục một chút, đừng nói là đối phó với loại như Hà Tử, ngay cả người như Neo, anh cũng có thể đánh gục mười người.

Nhưng nhìn thấy Vương Diệp cười tươi, Lôi Mộc không nói thêm gì. Chuyện Hà Tử đến gây rắc rối, để người dân thôn Hải Câu biết cũng tốt.

Vì vậy tối đó Neo đến trước khi trời tối, còn mang theo cháu trai lớn của trưởng làng, Hải Diệu Tổ tới.

Neo nói rằng trưởng làng đã đi tìm Hà Tử hỏi chuyện, nhưng gã không chịu thừa nhận. Trưởng làng chỉ có thể cảnh cáo gã ta.

Vương Diệp rất quen với loại người như Hà Tử, biết rằng cảnh cáo bằng lời không có tác dụng, loại này phải bị đánh đau mới biết sợ.

Ngoài Hải Đản không tính, còn có ba thanh niên giúp họ canh gác đêm đó, Vương Diệp và Lôi Mộc đều ngủ rất sâu, ít nhất là bề ngoài là vậy.

Đêm khuya trên đỉnh vách đá ngoài tiếng gió và thỉnh thoảng tiếng đá nhỏ lăn lóc, chỉ còn sự yên tĩnh.

Hải Diệu Tổ và Hải Nhai phụ trách canh gác nửa đầu đêm, ngồi ở cửa hang đốt một đống lửa.

Hai người không phải lần đầu canh gác đêm, nhưng môi trường an toàn ở đây khiến họ mất cảnh giác.

Họ không nghĩ rằng Hà Tử sẽ quay lại, Neo mang Hải Diệu Tổ đến chỉ để thể hiện sự coi trọng đối với Vương Diệp và Lôi Mộc mà thôi.

Hải Diệu Tổ cùng Hải Nhai để không làm phiền người khác ngủ, cũng không nói chuyện với nhau. Một người gọt nhánh cây chơi, một người dựa vào ánh lửa vá lưới.

Hải Diệu Tổ ngáp một cái, điều này có tính lây lan, Hải Nhai thấy vậy cũng ngáp theo.

Hai người nhìn nhau cười không thành tiếng.

Khi mặt trăng lên đến đỉnh trời, đầu Hải Nhai bắt đầu gật gù.

Hải Diệu Tổ không đánh thức hắn, cố gắng giữ tỉnh táo tiếp tục gọt mũi tên gỗ.

Một bóng đen chân trần lặng lẽ bước trên đá, linh hoạt nhưng chậm rãi bò từ phía sau hang đá lên.

Hải Diệu Tổ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía không xa.

Có vẻ như có người ở đó, y cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Hải Diệu Tổ cầm cọc gỗ nhọn đứng dậy, lấy một que củi cháy từ đống lửa, nhẹ nhàng đá Hải Nhai đang ngủ gật.

Hải Nhai giật mình, bật dậy.

Hải Diệu Tổ đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng, chỉ vào chỗ y cảm thấy có người, ý bảo y sẽ đi xem, còn Hải Nhai ở lại canh gác.

Hải Nhai gật đầu, rồi chỉ vào trong hang, ý hỏi có nên gọi mọi người dậy không.

Hải Diệu Tổ lắc đầu, vì y không nhìn thấy bóng người cụ thể, chỉ có cảm giác thôi. Nếu gọi mọi người dậy mà là báo động giả thì không hay.

Hải Nhai nhìn Hải Diệu Tổ bước vào bóng tối.

Trên đỉnh vách đá không quá tối, ở đây chỉ có các hang đá và tảng đá lớn nhỏ, không có vật che chắn khác. Ánh sáng từ mặt trăng và sao rơi xuống đủ để nhìn thấy xung quanh trong phạm vi ba mét, xa hơn cũng có thể nhìn thấy lờ mờ.

Hải Nhai căng thẳng nhìn theo hướng của Hải Diệu Tổ, hoàn toàn không để ý phía sau mình, trên đỉnh hang đá thò ra một bàn tay.

Bàn tay đó cầm một cái giỏ đựng cá.

Nắp giỏ mở ra, bàn tay lật giỏ xuống.

Năm sáu con rắn màu trắng đầu đen, dài ngắn khác nhau, bò ra thè lưỡi, trườn theo mép hang đá vào bên trong.

"Ai ở đó, ra đây!" Tiếng thét của Hải Diệu Tổ vang lên.

Hải Nhai lập tức lao tới.

Trong hang đá, Lôi Mộc và Neo đồng thời mở mắt.

Vương Diệp cử động một chút, cảm nhận được mùi vị cùng nhiệt độ quen thuộc bên cạnh, cùng với đôi tay ấm áp che mắt cậu, cậu liền an tâm để mình chìm vào giấc mộng.

Hải Đản ngủ xoay tư thế, ngáy khò khò, không có dấu hiệu gì tỉnh dậy.

“Để tôi ra xem.” Neo nói nhỏ với Lôi Mộc, rồi cầm lấy vũ khí đứng dậy, bước ra ngoài hang.

Mắt Lôi Mộc lóe sáng, anh nghĩ mình đã nghe thấy gì đó.

Lúc này Lôi Mộc tập trung nghe ngóng.

Tiếng tim đập, tiếng thở phì phò, tiếng... tiếng gì đó?

Mắt Lôi Mộc thấy một con... không chỉ một con, mà là những vật thể uốn lượn.

Rắn!

“Neo, đừng động! Chân anh có một con rắn.” Lôi Mộc cảnh báo.

Chân Neo dừng lại ngay lập tức.

Vương Diệp cũng mở mắt ra.