Chương 22: Kiến tạo lò nung

Edit: Tu

Nghe nói Vương Diệp sẽ dạy họ cách làm lò nung, Neo phấn khởi đến mức cứ xoa tay mãi. Đây là kỹ thuật bí truyền mà bên ngoài chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái đó à.

"Ta sẽ về gọi anh em và mấy đứa nhỏ ở nhà, để họ đến giúp một tay."

Trưởng làng liên tục đồng ý, cũng bảo Neo gọi hai con trai cùng ba con rể của ông đến giúp.

Vương Diệp nói thêm: "Vôi có rất nhiều công dụng, hang đá này khá ẩm ướt, quét vôi sẽ làm sáng, lại thả một chút vôi thì có thể hút ẩm. Thạch cao cũng có nhiều công dụng, như việc băng bó tay gãy của cháu, dùng thạch cao thấm thuốc sẽ tốt hơn việc cố định bằng cành cây, tấm ván. Để cháu ra ngoài xem trên đảo có mỏ thạch cao không."

"Để em dẫn đường! Em rất rành đảo này."Hải Đản nhanh nhảu nói.

Bà nội Hải Đản muốn gọi cả cháu trai lớn đến dẫn đường, nhưng nghĩ rằng không thể để lợi ích này rơi vào tay nhà bà hết, nên bà giới thiệu cháu trai lớn của trưởng làng, là thợ săn trên đảo, hiểu rõ địa hình hơn.

Vương Diệp đồng ý, cậu bị thương nên rất hoan nghênh có nhiều người dẫn đường, nhất là những người rành rẽ địa hình.

Trưởng làng cười tươi rói, bảo Hải Đản đi gọi cháu trai trưởng Hải Diệu Tổ đến.

Trong lúc chờ người đến, trưởng làng kéo Lôi Mộc ra hỏi chuyện bên ngoài.

Lôi Mộc đã đi nhiều nơi, nói sơ qua vài chuyện cũng làm trưởng làng trầm trồ kinh ngạc.

Hải Nhai cũng đứng một bên chăm chú lắng nghe.

Vương Diệp chen vào hỏi trưởng làng về chợ ở làng Hải Thảo.

Trưởng làng giờ coi Vương Diệp là báu vật, Vương Diệp nói gì cũng gật gù: "Lúc đó các cháu đi cùng thuyền với chúng ta, chợ ở làng Hải Thảo rất náo nhiệt, các cháu muốn gì, chỉ cần chúng ta mua được là sẽ mua."

Trưởng làng nói xong liền hối hận, không phải hối hận vì phải trả tiền, mà vì đã đồng ý để hai người ra đảo.

Vương Diệp cười khì khì. Nếu độ thiện cảm không được nâng cao thì người chơi muốn rời khỏi thôn tân thủ không dễ dàng. Đang định đồng ý thì bị Lôi Mộc kéo ra.

Lôi Mộc tiếp lời: "Được, lúc đó chúng tôi sẽ cùng đi, tiện mua vài thứ để sắp xếp lại hang đá này."

Nghe vậy, trưởng làng giảm bớt lo lắng, chỉ sợ hai anh em đi làng Hải Thảo thấy giàu có sẽ không quay lại nữa.

Vương Diệp thắc mắc tại sao Lôi Mộc lại kéo cậu.

Lôi Mộc thì thầm: "Có phải cậu đang tính kế gì không? Cười nhìn gian thế."

"Không có gì mà." Vương Diệp đầy dấu hỏi, sau một lúc sờ mặt, im lặng. Thôi được, cậu biết từ nhỏ rằng khi cậu cười trông không, đáng, yêu!

Không lâu sau, Neo và Hải Đản mang theo người và dụng cụ trở lại, gần hai mươi người toàn là trai tráng khỏe mạnh, ngay cả thiếu niên cũng có cơ bắp.

Ngoài những người đàn ông cường tráng, Neo còn dẫn vợ và em dâu đến giúp bà nội Hải Đản.

Cả nhóm người ùa vào hang đá, làm cho nơi này trở nên náo nhiệt và chật chội hơn hẳn.

Hai người phụ nữ tò mò về Vương Diệp và Lôi Mộc, thấy Vương Diệp thì thương cảm nói "Thằng bé này sao gầy thế".

Vương Diệp tránh khỏi tay hai phụ nữ, chạy trốn sang chỗ anh em Hải Đản.

Khuôn mặt kỳ lạ và khí chất không dễ gần của Lôi Mộc làm người dân không dám tiếp xúc nhiều với anh.

Lôi Mộc cũng vui vì được yên tĩnh.

Vương Diệp muốn tìm hiểu thêm về đảo, cậu không phải người ngồi yên một chỗ, liền gọi cháu trưởng của trưởng làng là Hải Diệu Tổ dẫn đi khám phá đảo, để Lôi Mộc ở lại nghỉ ngơi.

Dù Lôi Mộc đã hồi phục một chút, nhưng vẫn chưa thể leo núi lâu dài.

Thực ra Vương Diệp cũng nên nằm dưỡng thương, nhưng cậu không cảm thấy đau nhiều, dù có gãy chân cậu vẫn đi được, huống chi chỉ là gãy tay.

Lôi Mộc túm lấy cổ Vương Diệp, động tác thành thạo như Hải Nhai túm Hải Đản vậy.

Lần đầu tiên bị túm chỗ hiểm như vậy, Vương Diệp kinh ngạc rồi thả lỏng cơ thể, để mặc Lôi Mộc túm.

Lôi Mộc rõ ràng không tán thành: "Cậu chưa lành hẳn, không được đi lung tung. Trong rừng nguy hiểm hơn nhiều."

Hải Diệu Tổ cũng lo lắng khi nghe Vương Diệp còn bị thương, không muốn cậu theo vào rừng, liền nói: "Cậu mô tả thạch cao thế nào đi, chúng ta hiểu đảo này, có thể biết chỗ mà không cần cậu đi."

Trưởng làng và mọi người cũng đồng ý.

Vương Diệp không muốn làm Lôi Mộc lo lắng, đành miễn cưỡng đồng ý: "Thạch cao thường có màu trắng hoặc không màu, khá giòn, có ánh sáng. Nếu kẻ một vạch trên đất mà thấy vạch trắng hoặc trong suốt thì đem về."

Thấy Hải Diệu Tổ như đã nghĩ ra nhưng chưa chắc chắn, Vương Diệp nói thêm: "Chỉ nói thôi thì khá khó hiểu, các anh đem các loại đá trên đảo về đây, nhớ ghi lại nơi tìm thấy."

Cái này thì dễ, Hải Diệu Tổ về làng tìm bạn chia nhiệm vụ, mỗi người một khu vực để không nhầm lẫn.

Hải Diệu Tổ kéo theo anh lớn của Hải Đản là Hải Triều.

Neo ngại không dám nhờ Vương Diệp dạy ngay cách xây lò nung, dẫn người sửa hang trước.

Ông nội Hải Đản nhiều kinh nghiệm, tìm được một chỗ đá mỏng hướng nam trong hang, chỉ mọi người dùng đυ.c tạo lỗ. Khi đã đυ.c xong bốn cạnh, họ chỉ cần gõ nhẹ vào trung tâm là có thể tạo ra một cửa sổ với các cạnh xung quanh khá phẳng

Vương Diệp hỏi thêm về việc có thể đυ.c thêm hai lỗ ở cạnh bể nước và khu vực dự kiến làm bếp không, một để làm lỗ thoát nước, một để làm lỗ thoát khói.

Ông Hải Đản dẫn theo một người thợ lành nghề để kiểm tra hai bên và gật đầu đồng ý rằng có thể đυ.c được lỗ.

Việc đυ.c lỗ trên đá cần nhiều sức lực, tiếng đυ.c đá vang lên không ngừng trong hang. Vương Diệp và Lôi Mộc ra ngoài để tránh ồn ào.

Những người được thuyền trưởng Neo mang đến nghe nói một chút về Vương Diệp và Lôi Mộc, nhưng trước khi thấy hiệu quả thực tế của bùn dược, họ vẫn bán tín bán nghi. Tuy nhiên Neo đã nói với họ rằng hai anh em không chỉ biết về công dụng của bùn dược, mà còn biết cách nung vôi và xây dựng lò nung, còn định dạy cho họ.

Chỉ cần vì lò nung và cách nung vôi, dân làng Hải Câu cũng sẵn lòng giúp đỡ hai anh em này, chưa kể việc giúp họ xây dựng nơi ở chỉ là việc nhỏ.

Những người đến làm việc rất hăng say, sợ Vương Diệp và Lôi Mộc không hài lòng.

Vương Diệp thì ngồi xổm trên đất, dùng đá nhỏ vẽ sơ đồ, cố gắng nhớ lại cách xây dựng lò nung.

Hải Đản và Hải Nhai cũng ngồi xem, vừa xem vừa hỏi thêm chi tiết.

Trưởng làng nghe nói Vương Diệp sắp chỉ dẫn họ xây dựng lò nung, liền phấn khích nghĩ về những đứa trẻ thông minh trong làng, muốn mang nhiều đứa đến để Vương Diệp xem xét, nếu có thể học cùng Hải Đản và Hải Nhai thì tốt nhất.

Trưởng làng đầy phấn khích, nhìn thấy ông Hải Đản liền không kiềm chế được mà ghen tị: " Nhà các ông gặp vận lớn rồi! Hai anh em này chắc chắn biết rất nhiều, và quan trọng là họ rất hào phóng."

Hiện tại ông nội Hải Đản hoàn toàn không có ý kiến gì về Vương Diệp, còn dặn dò cẩn thận: “Chúng ta chỉ tiện tay giúp đỡ anh em họ một chút, nhưng họ đáp lại là đại ân. Cái hang đá của họ, chúng ta phải làm thật tốt, còn phải chăm lo đời sống hàng ngày của họ. Nếu họ không hài lòng mà rời đi, hoặc không muốn dạy chúng ta nữa thì chúng ta thiệt thòi lớn.”

“Đúng vậy. Phải làm cho tốt, làm đến khi họ hài long thì thôi.” Neo nói khi mang một thùng nước đến, hắn đã từng trải bên ngoài nên hiểu rõ tầm quan trọng của tri thức.

Neo còn nói thêm: “Chuyện bùn dược tạm thời đừng công khai với cả làng, trước hết tìm vài người tin cậy để bàn bạc việc bảo vệ hang đá. Trong làng cũng có những người không tốt, lỡ họ biết chuyện bùn dược, trộm cắp là chuyện nhỏ, nhưng sợ họ nói với người ngoài. Nếu người ngoài biết chúng ta có thứ tốt, nhất là khi bên đảo Hải Thảo mới có chợ lớn, chúng ta sẽ gặp rắc rối…”

Trưởng làng hiểu ra, sắc mặt nghiêm trọng: “Cậu nói đúng, chuyện này phải bàn kỹ, xem làm sao bảo vệ bùn dược, ai sẽ bán, bán thế nào, lợi ích phân chia ra sao, đều phải nghĩ kỹ. Cũng phải nhắc nhở hai anh em họ, để họ rời đi không tiết lộ ra ngoài.”

Neo: “Vậy thì phải xem chúng ta có thể đưa ra thứ gì tốt để họ giữ im lặng.”

Trưởng làng và vài người không nghĩ đến việc gϊếŧ người diệt khẩu, dù họ chưa học nhiều đạo lý nhưng không làm chuyện đó được.

Vương Diệp biết vài cách xây dựng lò nung, sau khi cân nhắc đã chọn cách đơn giản và dễ thực hiện nhất để dạy cho người làng Hải Câu. Không phải cậu không muốn dạy cách phức tạp hơn, nhưng nguyên vật liệu cần thiết hoặc là đảo không có, hoặc phải tự làm từ đầu, khá phiền phức.

Nghe nói sẽ xây lò nung, những người đang sửa hang đá liền ra ngoài, gần hai mươi người toàn là con cháu trưởng làng, Neo và Hải Đản, lợi ích tất nhiên thuộc về người nhà trước.

Địa điểm xây lò nung, Neo đã chọn sẵn, nằm trong một thung lũng nhỏ cách hang đá khoảng hơn hai trăm mét, nơi này có hướng gió tốt, hai bên thông thoáng, điểm ưu việt nhất là dễ thông gió và đường dễ đi.

Neo đã có ý định xây lò nung từ lâu, nhưng không biết cách làm. Xây lò nhìn đơn giản nhưng không phải ai cũng biết cách để lại khoảng trống, làm tường dày bao nhiêu, và đặt đường lửa thế nào.

May mắn là có Vương Diệp đến.

Người đông sức mạnh lớn, có người hướng dẫn sẵn, việc xây một lò nung đất bằng bùn và đá không tốn nhiều công sức. Những điểm kiến thức quan trọng khi được giải thích rõ ràng thì đơn giản.

Lò nung đầu tiên làm không lớn, để mọi người làm thử.

Lò nung hoàn thành trong ngày, người làng Hải Câu phấn khởi vây quanh lò, họ cuối cùng đã có lò nung của riêng mình! Quan trọng hơn, họ đã học được cách làm.

Vương Diệp kiểm tra lò nung xong, nhận xét: "Lò nung đất này dễ bị sập, mưa xuống là hỏng. Muốn có lò nung chắc chắn, phải đào hang trên vách núi đất dày, hoặc tìm loại đất sét có độ dính cao, hoặc nung gạch và dùng gạch cùng đất sét xây lò."

"Đất sét có độ dính cao là loại gì?" Neo hỏi.

Vương Diệp đáp: “Các anh biết làm đồ gốm không? Đất làm gốm có thể dùng để xây lò nung. Đất làm gạch không cần tốt như đất làm gốm, nhưng nếu là đất sét dẻo thì tốt nhất.”

Vương Diệp không nhắc đến xi măng, không chỉ vì vấn đề ô nhiễm của nó, mà ở đảo Hải Thảo có một loại chất kết dính tốt hơn xi măng, vừa an toàn vừa thân thiện với môi trường, chỉ có điều giá hơi đắt.

Vương Diệp tình cờ biết công thức của chất kết dính mà làng Hải Thảo sử dụng.

Nhưng cậu vẫn chưa quyết định có nên tiết lộ công thức này hay không, vì đó là bí mật giúp làng Hải Thảo giàu có. Ở kiếp trước, làng Hải Thảo bị hủy hoại không chỉ do tù nhân đảo kế bên mà còn bởi thế lực khác, họ chỉ dùng tù nhân làm bình phong, và công thức chất kết dính này chính là ngòi nổ.