Chương 21: Không có lợi không dậy sớm nổi

Edit: Tu

Khi đám người trưởng làng vào, họ thấy Vương Diệp cùng Lôi Mộc đang dọn dẹp những mảnh vụn của bùn dược.

Vương Diệp mặc chiếc quần vải mới do bà nội Hải Đản may cho Hải Đản. Cánh tay trái của cậu được bọc một lớp bùn dược mới, cố định bằng vải và cành cây, sau đó dùng mảnh vải cũ để treo cánh tay. Tay phải cậu cầm bùn dược đã vỡ, ngửi rồi nếm để cảm nhận mức độ bay hơi của dược tính, rồi gõ nhẹ để kiểm tra độ cứng của bùn khô.

"Các cháu tỉnh rồi à, sức khỏe thế nào rồi?" Trưởng làng tươi cười chào hỏi.

Họ đã thử nghiệm hiệu quả của bùn dược, dù có phải là do tâm lý hay không, thì khi hai cụ già được bôi thuốc đều nói rằng khớp xương thấy dễ chịu hơn, ban đêm ngủ không đau nữa.

Lôi Mộc: "Cũng ổn, đa tạ đã quan tâm."

Bà nội Hải Đản thấy trưởng làng cùng vài người đến, liền kéo họ lại, kích động nói: "Các ngươi xem vết thương của anh Tiểu Diệp đi, ban đầu là một vết thương lớn, ở chỗ chúng ta, vết thương này có chín phần là phải trông cậy vào trời đó. Nhưng Tiểu Diệp dùng chiết xuất từ bùn dược bôi lên, chỉ qua một ngày một đêm đã khép miệng!"

"Có thật không, hiệu quả tốt vậy sao?" đám người trưởng làng kinh ngạc.

Sau một hồi khách sáo, Vương Diệp vốn là trẻ con, mà nay Lôi Mộc đã tỉnh, nên mục tiêu trò chuyện chính của trưởng làng là Lôi Mộc.

Nói chuyện một lát, Lôi Mộc nói: "Chuyện bùn dược, em tôi sẽ nói với các vị, là nó phát hiện ra, nó muốn xử lý thế nào tôi không phản đối."

Trưởng làng thầm cảm thấy may mắn vì Vương Diệp là người phát hiện ra bùn dược. Một đứa trẻ không biết giá trị của bùn dược nên mới dễ dàng nói ra như vậy. Nếu là người lớn khác, chắc chắn họ sẽ thu gom tất cả bùn dược mà không nói ra.

Nghĩ vậy, trưởng làng càng biết ơn Vương Diệp. Một đứa trẻ vì lòng tốt đã giúp họ mang lại lợi ích lớn như vậy, làng không thể đối xử tệ với anh em họ được, nếu không thần biển cũng không tha.

Không chỉ trưởng làng nghĩ vậy, những người khác cũng có ý tưởng tương tự. Người làng Hải Câu không làm chuyện thất đức, người ta đối xử tốt với họ, họ cũng đối xử tốt lại.

Chờ đợi Vương Diệp đưa ra điều kiện, nhưng cậu chỉ nói: "Cháu biết các ông đến đây vì cách sử dụng bùn dược. Cháu sẽ nói hết những gì cháu biết, các ông có học được bao nhiêu là do các ông. Các ông cũng đừng nghi ngờ chúng cháu nói dối, dược tính của bùn dược rõ ràng, tốt hay không thì cứ thử là biết. Chúng cháu cũng không có lý do gì để lừa các ông."

"Tất nhiên, tất nhiên, chuyện này sao có thể lừa được." Trưởng làng thấy Vương Diệp không đưa ra điều kiện gì, càng cảm thấy đứa trẻ này tuy có vẻ gai góc nhưng thực ra rất thật thà. Ông liền liên tục gật đầu, rồi nói: "Chờ chút, chúng ta lớn tuổi, có một số thứ cháu nói chúng ta không nhớ hết được. Để ta đi tìm vài đứa trẻ thông minh..."

"Không cần tìm xa đâu ạ, Hải Nhai và Hải Đản là được. Cháu dạy họ, họ sẽ dạy người khác." Vương Diệp nói.

Trưởng làng nghe xong hiểu ngay ý của Vương Diệp, thầm khen ngợi sự may mắn của anh em Hải Đản. Đó là vận may của gia đình Hải Đản, người khác chỉ có thể ghen tị.

Không chỉ Vương Diệp không cấm họ truyền lại kiến thức, mà còn cho phép họ chia sẻ. Trưởng làng nghĩ rằng trong tương lai, việc phân chia lợi ích từ bùn dược chắc chắn sẽ thiên vị gia đình Hải Đản nhiều hơn thôi.

Bà nội Hải Đản nghe xong, khuôn mặt sạm màu vì gió biển cũng cười rạng rỡ. Bà càng quyết tâm chăm sóc hai anh em họ, xem họ thiếu gì để còn đem đến.

Ông nội Hải Đản cũng không nói gì, trong lòng cảm thán vận may của cháu trai. Trước đây, khi ông cứu người thì gặp toàn những kẻ xấu, còn Hải Đản cứu người lại mang lợi ích cho cả gia đình và cả làng. Vận may của cháu trai tốt hơn ông, đó là điều tốt.

Hải Nhai không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, nhưng trong mắt thì tràn đầy niềm vui. Lúc trước, hắn đã muốn học về thảo dược từ bà Hắc Trư, nhưng bà lại muốn dạy cháu gái của mình hơn, còn muốn mai mối hắn với cháu gái của bà. Hắn không ghét bà Hắc Trư, nhưng lại không thích cháu gái của bà.

Cháu gái của bà nội Hắc Trư, sau khi biết ý định của bà, lại đi nói với người trong làng rằng hắn muốn học thảo dược của bà vì thích cô ta, muốn làm cháu rể nhà họ. Ban đầu, cô gái này chỉ hơi đáng ghét, nhưng bây giờ lại tỏ ra kiêu ngạo như một tiểu thư được phép chọn bất kỳ chàng trai nào trong làng.

Hải Nhai mới mười bảy tuổi, dù có bình tĩnh và lý trí đến đâu, cũng chỉ là một thiếu niên, nghe những lời đó làm sao mà thoải mái được? Nếu bà Hắc Trư chịu dạy hắn, hắn sẽ coi bà như bà ruột, chăm sóc bà khi về già. Nếu đủ khả năng, hắn cũng sẽ giúp đỡ gia đình bà, nhưng cháu gái của bà thật sự nghĩ quá nhiều rồi.

Bà Hắc Trư lại tỏ ra rằng ai có thể làm hài lòng cháu gái của bà thì sẽ được truyền thụ kiến thức thảo dược. Ai cũng biết mình phải ưu tiên người thân, bà Hắc Trư làm như vậy không sai, Hải Nhai cũng không trách bà, chỉ là không còn ý định học từ bà nữa. Ai ngờ, tình thế thay đổi, đứa trẻ ngoại lai mà em trai hắn cứu được lại biết về dược học, thậm chí còn giỏi hơn bà Hắc Trư.

Hải Nhai cảm kích em trai, nhưng không nói ra.

Hải Đản vẫn chưa biết việc này tốt thế nào, nghe nói phải học, còn thấy đau đầu, liền bị anh hai đập mạnh vào đầu một cái.

Hải Đản chưa kịp phản kháng lại anh hai, đã bị ông bà nội cùng nhau mắng. Bà nội còn kéo tai cậu, bắt cậu học thật tốt từ Tiểu Diệp.

Hải Đản mắt rưng rưng, ngồi xổm trước mặt Vương Diệp.

Vương Diệp ra vẻ người lớn, xoa đầu nhóc, khiến mọi người đều bật cười.

Thuyền trưởng Neo nhìn quanh hang đá, nhiệt tình nói với Lôi Mộc: "Hang đá này dù sao cũng chỉ là nơi ở tạm, tôi sẽ giúp các cậu xây một ngôi nhà trong làng nhé. Các cháu cần gì cứ nói, vật liệu xây dựng trên đảo luôn sẵn có, rất nhanh sẽ xong thôi."

Trưởng làng gật đầu liên tục, ông rất mong Vương Diệp ở lại. Dù chỉ là học trò của dược sư, nhưng đó cũng là người đã qua đào tạo bài bản. Thấy mấy đứa học trò dược sư từ ngoài về làng Hải Thảo mũi cao tới đâu không?

Lôi Mộc không quá cần nhà tốt, nhưng trước khi trả lời, anh nhìn sang Vương Diệp, có lẽ cậu bé muốn một căn nhà thoải mái hơn?

Vương Diệp nghe vậy lắc đầu: "Chú Neo, hang đá này rất tốt, địa phương rộng rãi cũng rắn chắc. Tuy có một vài vấn đề nhỏ nhưng chỉnh sửa chút là ổn. Nếu tiện chú có thể làm cho chúng con một cánh cửa gỗ chắc chắn, lại mở thêm một hai cái cửa sổ, đóng một cái giường gỗ, mấy cái kệ gỗ, con còn muốn một cái bếp, một cái bàn và mấy cái ghế nữa..."

Vương Diệp đưa ra cả đống yêu cầu mà không hề thấy mình đòi hỏi quá nhiều.

Thuyền trưởng Neo cười sảng khoái, yêu cầu của cậu bé không hề quá nhiều hay quá cao. Xây một ngôi nhà mới chắc chắn cũng phải có những thứ này. Họ lại không đòi vàng bạc, nhà cũng không cần xây, chỉ cần đóng vài thứ lặt vặt thôi mà.

"Không vấn đề gì, đây đều là chuyện nhỏ. Cháu nói muốn sửa gì, chú Neo đảm bảo sẽ làm cho cháu đàng hoàng."

"Vậy tốt, làm cửa và bếp trước đi ạ." Vương Diệp không khách sáo nói.

Ông nội Hải Đản thấy không thể để mọi việc chỉ đổ lên đầu Neo, nhà ông được lợi nhiều hơn, nên ông chủ động nhận trách nhiệm, gọi Neo: "Ta làm cửa cho, ngươi chuẩn bị bếp đi, rồi thu thập một ít gỗ phơi khô."

Neo: "Được, ta về làng lấy nguyên liệu, rồi gọi hai anh em ta qua để làm bếp cho họ, rồi xem mở cửa sổ thế nào."

Neo và ông nội Hải Đản nói làm là làm ngay, lập tức bắt tay vào việc trong hang đá. Họ đang khảo sát cấu trúc và độ chắc chắn của hang đá, xem chỗ nào làm gì thì tốt.

"Đợi đã, chú Neo, có thạch cao cùng vôi không ạ? Có thể cho con nhiều chút được không?" Vương Diệp nhận ra Neo là người có hiểu biết nhất trong làng Hải Câu, bao gồm cả trưởng làng.

"Thạch cao… vôi... Đảo chúng ta thật sự không có nhiều thạch cao cùng vôi. Nếu cần, chúng ta phải qua đảo Hải Thảo mua."

Vương Diệp thắc mắc: "Không nói thạch cao, nhưng vôi thì hầu như ở đâu cũng có. Chẳng lẽ các chú không phát hiện ra mỏ vôi ạ, nhưng trên đảo đầy vỏ sò, tại sao phải đi nơi khác mua vôi?"

Lần này, đến lượt Neo và trưởng làng ngạc nhiên: "Vỏ sò và vôi có liên quan gì?"

"Vỏ sò nung lên chính là vôi mà." Vương Diệp nói như điều hiển nhiên.

Trưởng làng và Neo cùng kêu lên, trưởng làng nhanh chóng hỏi cách nung vỏ sò.

Vương Diệp thoải mái nói: "Nung vỏ sò đến khi trắng xám dễ vỡ, rồi lấy ra, tưới nước vào là thành vôi. Trước khi nung, phải làm lò hoặc hố lửa đủ nóng. Thôi được rồi, làm lò cần kỹ thuật, lát nữa cháu sẽ dạy cách làm cho, nếu không nhiệt không đủ sẽ rất tốn củi."

Đám người trưởng làng đều vui vẻ đồng ý: "Được, cháu nói sao thì làm vậy."

Lôi Mộc bất đắc dĩ, rộng lượng không phải là xấu, nhưng cậu bé quá phóng khoáng, tuổi nhỏ đã có dấu hiệu phung phí. Giá trị của dược liệu cao như thế cũng tùy tiện nói cho người khác, cách làm vôi và lò cũng không giữ bí mật.

Lôi Mộc đi nhiều nơi, biết rõ chỉ một kỹ thuật nhỏ có thể trở thành nguồn sống cho cả gia tộc và các thế lực địa phương. Để giữ lợi thế cùng miếng ăn, họ sẽ tìm mọi cách giấu bí mật kỹ thuật, tuyệt đối không dễ dàng truyền cho người khác.

Đừng xem nhẹ việc nung vôi, nếu Vương Diệp không nói, có lẽ người trên đảo sẽ không biết vỏ sò nung thành vôi trong hàng chục, thậm chí hàng trăm năm tới.

Có lẽ vì tính tình hào phóng biết ơn, cậu bé mới tận tâm với người chỉ giúp một lần như vậy?

May mà Vương Diệp không biết Lôi Mộc đang nghĩ gì, nếu không chắc chắn sẽ nói ba chữ: nghĩ nhiều quá! Một người ích kỷ như cậu sao có thể dễ dàng cho người không liên quan bất cứ điều gì?

Vừa nói xong về việc vỏ sò thành vôi, hệ thống trò chơi lại thưởng cho cậu 300 điểm kinh nghiệm.

Đó là trọn 300 điểm kinh nghiệm đó!

Sau khi lên cấp 1, bắt sinh vật cấp 0 sẽ không còn điểm kinh nghiệm. Cậu không thể mong đợi kiếm kinh nghiệm từ việc nhặt hải sản nữa, trừ khi có sinh vật cấp một trở lên dọc bờ biển để cậu nhặt.