Chương 19: Thăng cấp

Edit: Tu

Sau khi Vương Diệp rời khỏi vách đá ven biển, cậu đã đi xuống phía dưới để lấy một ít hải sản như hàu và hà biển, nhằm xây dựng ma trận để tinh luyện tinh hoa dược tính từ bùn biển.

Tinh luyện một lần liền thành công, tinh hoa lơ lửng trên ma trận.

Vương Diệp dùng một cái bát gỗ đã rửa sạch để hứng lấy tinh hoa vừa được tinh luyện. Do lượng bùn biển đủ nhiều, lần này lượng tinh hoa cũng khá lớn, gần bằng một quả trứng gà.

Vương Diệp uống hai phần ba tinh hoa, phần còn lại cậu bôi lên vết thương ở sau gáy và chỗ bị gãy xương.

Khi tinh hoa thấm vào cơ thể, Vương Diệp cảm thấy một luồng năng lượng ấm áp lan tỏa, bao phủ toàn thân.

Cảm giác này rất thoải mái, khiến người ta đặc biệt muốn ngủ.

Vương Diệp thầm nghĩ thất sách à, lần đầu tiên cậu tinh luyện tinh hoa từ bùn dược mà không ngờ dược tính lại mạnh như vậy.

Kiếp trước sư phụ của cậu cũng từng thu được hai thùng bùn dược, tất cả đều dùng cho cậu cùng Mộc Đầu, nhưng không phải loại bùn biển trên bảng thiên tài địa bảo mà chỉ là bùn dược bình thường thôi.

Loại bùn đó có dược tính rất ôn hòa, tốt cho việc nuôi dưỡng kinh mạch, sư phụ cậu cũng không tinh luyện tinh hoa, chỉ bôi trực tiếp lên người họ. Lúc đó, cậu không có cảm giác đặc biệt gì, càng không thấy buồn ngủ.

Nhưng bùn biển này, chỉ một chút tinh hoa đã có dược tính mạnh như vậy, không hổ là thứ nằm trên bảng thiên tài địa bảo mà.

Vương Diệp cố gắng tinh luyện thêm một lần nữa, dùng bát gỗ đựng, rồi cẩn thận từng li từng tí trở lại hang trên đỉnh vách đá.

Hải Đản thấy cậu trở lại nhanh chóng, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh về nhanh vậy? Anh hai em đâu rồi?"

"Cậu ta có việc rồi. Nhường đường chút, thuốc đến rồi." Vương Diệp bưng bát gỗ đến bên cạnh Lôi Mộc, ngồi xổm xuống.

"Uống nhanh đi." Vương Diệp đưa bát đến miệng Lôi Mộc.

Thuốc sao? Lôi Mộc nhìn vào bát chứa chất lỏng sệt trong suốt, ngửi thấy nhàn nhạt hơi giống mùi nước biển.

Lôi Mộc không hề nghi ngờ Vương Diệp, liền nâng tay uống hết nửa bát thuốc.

Thuốc vào dạ dày, anh ngay lập tức cảm thấy khác biệt, liền ngạc nhiên nhìn đứa trẻ. Đây là thứ tốt từ đâu ra?

Một lát sau, Lôi Mộc bắt đầu ngáp.

Vương Diệp cũng buồn ngủ, tinh hoa từ bùn dược này rất tốt nhưng có tác dụng gây buồn ngủ quá mạnh.

Nhưng cậu biết đây không phải tác dụng phụ, mà là thuốc đang chữa trị cơ thể, mà giấc ngủ đối với nhân loại mà nói là cách tốt nhất để cơ thể hồi phục.

"Hải Đản, giúp anh một việc, đi lấy một thùng bùn đen từ hang bên đó về, nhanh lên. Thùng gỗ anh đã để trong đó, ngay hang đầu tiên bên phải."

"Ồ, anh cần bùn đen làm gì? Thôi được rồi, em đi lấy."

Hải Đản chạy đi lấy bùn dược, Vương Diệp kể với Lôi Mộc về việc cậu phát hiện ra bùn dược trong hang.

Lôi Mộc ngạc nhiên nói: "Cậu thật may mắn."

"Không, là anh mang lại may mắn cho tôi. Anh là phúc tinh của tôi, từ khi gặp anh tôi luôn gặp may mắn đó." Vương Diệp cười tươi, mắt híp lại.

Trước đây, Lôi Mộc chỉ nghe người ta nói anh là sao chổi, là cái thiên sát cô tinh khắc cha khắc mẹ, là ma tinh trời sinh, dù sao tóm lại thì không phải là ngôi sao tốt. Đây là lần đầu tiên nghe có người nói anh là phúc tinh.

"Có bùn dược này, anh sẽ hồi phục nhanh chóng. Tuy dược tính của bùn này rất ôn hòa, nhưng cũng không nên dùng quá nhiều, mỗi ngày chỉ dùng một lần, dùng liên tục ba ngày là đủ, dùng thêm cũng không có tác dụng gì nữa."

Nhưng chỉ cần ba ngày là đủ để cậu hồi phục. Khi cơ thể cậu hồi phục, việc chữa trị thương tích của Lôi Mộc sẽ không thành vấn đề.

Vương Diệp bỗng nhìn ra ngoài hang, vừa nhận được một luồng năng lượng mạnh từ nhân quả chi lực.

Có vẻ Hải Nhai đã kể cho gia đình và một số người quan trọng trong làng về việc phát hiện bùn dược.

Như vậy thì nhân quả giữa dân làng Hải Câu và cậu đã được xóa bỏ. Và vì sự đóng góp của cậu còn lớn hơn rất nhiều, giờ đây không phải cậu nợ dân làng Hải Câu mà là họ nợ cậu.

Vương Diệp mỉm cười, cậu thích nắm quyền chủ động nha. Dân làng Hải Câu nợ cậu, khi cậu phát hiện ra điều gì ở đảo Hải Câu, cậu có thể chiếm lấy mà không phải lo nợ họ nữa.

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp chủ động báo cho dân làng Hải Câu về sự tồn tại của dược tính bùn biển, giúp giải quyết một phần bệnh tật và góp phần giúp làng thoát nghèo, nhận được 500 điểm kinh nghiệm.]

[Kể từ khi trò chơi bắt đầu, Người chơi Cách Vách Vương Diệp là người thứ hai có đóng góp lớn cho thôn tân thủ, nhận được 500 điểm kinh nghiệm.]

[Người chơi Cách Vách Vương Diệp do giúp thôn tân thủ phát triển, nhận thêm 1000 điểm kinh nghiệm, đạt được thành tựu Bạch Thủ Quật Kim (*), bạn có muốn công khai thành tựu này cho toàn bộ trò chơi không?]

(*) Bạch Thủ Quật Kim: nghĩa đen là đào vàng bằng tay, nói về hành trình vươn lên từ bàn tay trắng và gặt hái thành công.

"Không công khai."

[Được. Trừ đi số điểm kinh nghiệm đã sử dụng, Người chơi Cách Vách Vương Diệp còn lại 1387 điểm kinh nghiệm, đủ điều kiện để nâng cấp, cấp độ trò chơi tăng lên cấp 1.]

“Két”, trong đầu Vương Diệp vang lên tiếng mở khóa rất rõ ràng.

Cuối cùng cậu đã từ cấp 0 lên cấp 1, kỹ năng cây nhân quả của cậu cũng sáng lên hai kỹ năng mới.

Một trong những kỹ năng mà cậu tâm tâm niệm niệm chính là khinh công[Tái Ông Thất Mã ]. Còn một kỹ năng khác là[Cữu Triền Bất Thanh ] sử dụng dây nhân quả làm vũ khí, có thể làm chậm tốc độ hoặc suy yếu đối thủ. Nếu có vũ khí nhân quả, uy lực sẽ tăng lên.

Vương Diệp siết chặt nắm đấm, vung mạnh một cú.

Hãy nghĩ xem, kiếp trước cậu phải mất bao lâu để thăng từ cấp 0 lên cấp 1, lần này mới bao lâu?

Không ngờ chỉ cần thông báo cho người dân làng Hải Câu về sự tồn tại của bùn dược, mà còn chưa dạy cách sử dụng chi tiết nữa, cậu đã được thưởng 1000 điểm kinh nghiệm khi còn ở cấp 0 rồi. Điều này cực kỳ hiếm trong hệ thống game keo kiệt này.

Điều này cho thấy gì?

Chứng tỏ một trong những phỏng đoán của cậu là đúng. Người tạo ra hệ thống game này ít nhất cũng có một phần mục đích muốn người chơi Trái Đất giúp phát triển Song Tinh Nguyệt, chứ không chỉ đơn thuần là để người chơi Trái Đất đến đây kiếm lợi và gây rối, càng không phải chỉ để đào tạo người chơi Trái Đất.

Thật tiếc cậu không phải là người đầu tiên giúp thôn tân thủ, nếu không phần thưởng kinh nghiệm sẽ còn nhiều hơn nữa.

Tinh thần lực ban đầu của cậu cũng tăng thêm 0.1 điểm, và đây mới là phần thưởng lớn nhất mà game dành cho người chơi Trái Đất.

Nhưng hiện tại chưa có người chơi nào nhận ra tầm quan trọng của việc tăng tinh thần lực, họ đều nghĩ đây chỉ là dữ liệu trong game mà thôi.

[Chúc mừng Người chơi Cách Vách Vương Diệp đã chủ động thông báo cho người dân làng Hải Câu về công dụng của bùn dược, nhận được 100 điểm danh vọng thế giới, thiện cảm của người dân làng Hải Câu đối với người chơi đã đạt mức thân thiện. ]

Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn nha.

Không nói đến điểm danh vọng, thiện cảm của thôn tân thủ đối với người chơi thật sự rất quan trọng, nhiều cơ duyên cần đạt mức thiện cảm từ thân thiện trở lên, nhưng rất ít người chơi có thể đạt được thiện cảm đạt mức thân thiện trước khi rời thôn tân thủ.

Vương Diệp nghĩ nếu cậu truyền dạy cách sử dụng bùn dược chi tiết cho người dân làng Hải Câu, cậu có thể nâng thiện cảm của họ từ thân thiện lên mức tôn kính ngay.

Lôi Mộc nhìn thấy thằng bé bỗng nhiên cười tươi như hoa, như nghĩ đến điều gì đó rất vui, hoặc như vừa trúng số độc đắc vậy.

Lôi Mộc định trêu thằng bé, thì Hải Đản đã mang một thùng bùn đen trở về.

"Tiểu Diệp, bùn tới rồi nè, anh cần nó để làm gì thế?"

"Mang qua đây đi, tới giúp anh một việc nữa." Vương Diệp tháo gỡ các thanh gỗ và dây leo cố định tay trái bị gãy xương xuống, rồi nhận lấy bùn, bôi đều lên chỗ gãy, rồi nhờ Hải Đản xé tấm vải quấn cơ thể thành dải, giúp cậu quấn quanh tay.

Hải Đản loay hoay không dám làm.

"Để tôi làm." Lôi Mộc nhận lấy dải vải, quấn không quá chặt cũng không quá lỏng quấn quanh tay Vương Diệp, bên ngoài cùng còn cố định bằng các thanh gỗ.

Xong việc thì cả hai đều mệt đến mức không chịu nổi.

Vương Diệp đành dặn dò Hải Đản: "Hải Đản, anh và anh trai anh đã uống thuốc, nên cần ngủ một chút. Nếu gia đình em tới, hãy để họ chờ chúng anh tự tỉnh dậy, đừng gọi chúng anh dậy nhé."

Nói xong, Vương Diệp tựa vào Lôi Mộc nằm xuống.

Lôi Mộc cũng nhắm mắt lại. Đêm qua anh không ngủ yên, anh không thể để một đứa trẻ bị thương thay phiên canh gác với mình được nên đã phải gắng gượng giữ tỉnh táo.

Bây giờ uống xong thuốc, anh cảm thấy như đang ngâm mình trong nước ấm, lại như đang nằm trên chiếc giường mềm mại thoải mái nhất, cơn buồn ngủ kéo anh vào giấc ngủ, khiến đôi mắt anh nhắm lại không mở ra được nữa.

Bên cạnh có thằng bé còn ra dáng người lớn vỗ vai anh, bảo anh ngủ ngoan.

Lôi Mộc nghĩ rằng bây giờ là ban ngày, Hải Đản và anh trai sẽ ở đây, nên cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hải Đản thắc mắc, hai người này mới dậy không bao lâu, sao lại nhanh chóng muốn ngủ nữa rồi?

"Tiểu Diệp?" Hải Đản lại gần xem, một lớn một nhỏ đã ngủ say, vả lại ngủ đặc biệt trầm.

Hải Đản: "..."

Khi Hải Nhai dẫn ông bà, trưởng làng và thuyền trưởng đến, họ thấy Hải Đản đang ôm một cái thùng gỗ vỡ ngồi ở cửa động chơi bùn.

Hải Đản thấy anh trai dẫn ông bà và trưởng làng cùng thuyền trưởng đến, liền giật mình.

Thấy họ muốn vào động, nhóc vội ngăn lại, nói nhỏ: "Tiểu Diệp và anh Lôi uống thuốc nên ngủ mất tiêu rồi ạ, họ bảo khi mọi người đến thì đừng gọi họ dậy, hãy để họ ngủ đến khi tự tỉnh."

"Uống thuốc?" Trưởng làng nhìn Hải Nhai.

Hải Đản nhanh nhảu nói: "Tiểu Diệp và anh trai anh ấy đều bị thương ạ."

Trưởng làng đã biết chuyện hai anh em người ngoài này bị thương từ lời kể của Hải Nhai và ông bà của hắn, nhưng điều ông muốn hỏi là chuyện khác.

Hải Nhai hiểu ý nên trả lời ngay: "Chắc là bùn dược mà Tiểu Diệp nói. Nhưng cháu không biết loại bùn này có thể uống trực tiếp hay không nữa."

"Vậy chúng ta đừng vào, chờ ở ngoài đi." Trưởng làng nói.

Hải Nhai vào động nhìn sơ qua rồi ra ngoài, gật đầu xác nhận hai anh em đúng là đang ngủ, mà còn ngủ rất sâu.

"Bùn này có thể dùng làm thuốc sao?" Ông nội Hải Đản đầy nghi ngờ.

"Phải hỏi thằng bé mới biết được." Trưởng làng cúi đầu nhìn vào thùng bùn, hỏi Hải Nhai: "Đây là bùn dược mà cậu bé kia nói?"

Hải Nhai: "Dạ."

Bà nội Hải Đản thấy cậu nghịch bùn, làm rơi vãi khắp nơi, liền vỗ một cái vào đầu nhóc: "Đừng lãng phí! Đây là bảo bối đấy."

Hải Đản bị đánh, ấm ức nói: "Bà ơi, đây chỉ là bùn thôi mà, không phải bảo bối gì cả."

"Cháu không hiểu." Trưởng làng xoa đầu Hải Đản, rồi nói với Hải Nhai: "Chúng ta hãy đến xem hang động trên vách đá trước đi.Cháu nói là có thể có người ngoài khác ở đó à?"

Hải Nhai ngập ngừng: "Cháu không thấy ai, nhưng Tiểu Diệp nói tối qua có người đến dò xét họ, ông xem dấu chân bên cạnh hang động kìa."

Trưởng làng và thuyền trưởng cúi xuống xem dấu chân, nhìn mãi cũng chỉ thấy đó là dấu chân của một đôi giày cỏ.

"Chúng ta đến hang động trên vách đá xem sao, nếu thật sự có người ngoài, chúng ta sẽ sớm tìm ra thôi." Thuyền trưởng thúc giục.

Thuyền trưởng tên là Neo, cái tên này hắn sau này tự đặt. Hắn ta từng làm thủy thủ trên thuyền lớn của làng Hải Thảo ở ngoài khơi trong nhiều năm, sau đó vì đắc tội với người ta mà bị đuổi về. Neo có thân hình đặc biệt cường tráng, kỹ thuật lái thuyền cũng là giỏi nhất trên đảo, chiếc thuyền đánh cá lớn duy nhất trên đảo là do hắn điều khiển.

Thêm vào đó, hắn từng sống ngoài khơi, khá hiểu biết, tính cách lại rất chính trực, nên trong làng lời nói của hắn đôi khi còn có trọng lượng hơn trưởng làng.

Trưởng làng cũng không phản đối hắn ta, có chuyện gì cũng gọi hắn tới, người dân trong làng đều biết chín mươi chín phần trăm trưởng làng tiếp theo sẽ là Neo.