Edit: Tu
Bất quá những lời đồn thổi này cũng không hoàn toàn bất lợi cho cậu, ít nhất là khi còn nhỏ mà đã ra ngoài kiếm sống, người lớn hơn cậu đều sợ cậu—đây là người tự tay đâm chết cha mình, dám gϊếŧ cả cha, thì còn sợ ai chứ?
Gia đình mua nhà kia sợ cậu ra tay làm hại, càng sợ cậu thừa hưởng bệnh tâm thần của cô, đột nhiên tấn công họ. Lúc đó, Vương Diệp vừa là vị thành niên vừa là người bệnh, có thể không bị xử án nặng.
Người ta thường nói, "ngọc không đấu với ngói", gia đình kia suy tính kỹ, thấy không đáng đối đầu với một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy, cuối cùng quyết định chi tiền để yên ổn.
Nhưng khi đó Vương Diệp không còn dễ dàng chấp nhận ba mươi tám vạn nữa, những người anh em cùng đi với cậu chẳng lẽ không cần phí công à?
Cậu yêu cầu gia đình kia trả lãi, tính theo lãi suất thương mại của khoản vay thế chấp trong tám năm, lãi suất hàng năm 4.9%, tám năm lãi suất là 148960 tệ, làm tròn lên là mười lăm vạn.
Nếu họ không chịu trả, cậu sẽ tính theo lãi suất cao nhất của vay tư nhân hàng năm là 24%, còn tính cả lãi kép.
Vương Diệp nói, nếu không trả tiền thì dù họ đi đâu cũng không thoát, trả tiền thì giải quyết xong chuyện này, sau này không đến làm phiền nữa.
Gia đình kia tất nhiên không đồng ý, nói cậu đây là tống tiền họ.
Vương Diệp liền dùng chính lời họ nói để đáp trả: "Vậy các người đi kiện đi!"
Gia đình kia muốn kiện Vương Diệp, nhưng dù cậu thua kiện, tòa án không cho phép cậu đòi nợ, nhưng nếu Vương Diệp cứ đến đòi, họ làm sao ngăn cản được?
Gia đình kia thật sự sợ Vương Diệp, một kẻ tàn nhẫn lại vô lại, mà cậu còn là vị thành niên, không đánh được, nếu họ dám đánh, Vương Diệp dám bắt họ nuôi cả đời.
Nếu khoản tiền này chỉ là bịa đặt, gia đình kia cũng dám đối đầu với Vương Diệp, vì người ngay không sợ bóng nghiêng, người có lý thì có chỗ dựa, tất nhiên không muốn chịu thiệt vô lý.
Nhưng gia đình này vốn đã không đúng, năm đó nếu họ trả ba mươi tám vạn cho Vương Diệp, cuộc sống của cậu trong viện phúc lợi trẻ em, và cuộc sống của Vương Mộc trong bệnh viện tâm thần đều sẽ tốt hơn, Vương Diệp cũng không cần sớm ra ngoài kiếm sống để có cuộc sống tốt hơn sau khi rời viện phúc lợi như thế này.
Và chuyện này cũng không chịu nổi điều tra kỹ, cơ quan quản lý nhà đất có ghi lại giá bán khi chuyển nhượng, họ cần chuyển tám mươi tám vạn qua ngân hàng, dù nói năm mươi vạn qua ngân hàng, ba mươi tám vạn trả bằng tiền mặt, thì số tiền mặt này từ đâu mà ra chứ?
Bây giờ ai còn giữ số tiền mặt lớn như thế ở nhà? Ngân hàng có ghi chép điện tử, muốn tra cứu có thể tìm thấy cả mấy chục năm trước.
Cuối cùng nếu tòa án điều tra rõ, họ sẽ càng khó coi, có thể còn vi phạm pháp luật.
Dù tòa án không điều tra rõ, nhưng ai cũng biết kiện tụng tốn công tốn sức và trong thời gian kiện, Vương Diệp chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Lỗ cả vốn lẫn lời, gia đình đó tính toán vài lần cuối cùng chỉ có thể chi tiền giải quyết, ngoài ba mươi tám vạn ban đầu, thêm mười lăm vạn nữa cho Vương Diệp. Họ còn yêu cầu Vương Diệp viết biên nhận, ghi rõ chuyện tiền nợ năm đó đã giải quyết xong, nếu ai mang giấy nợ đến cũng không có giá trị nữa.
Thực ra gia đình này cũng không thiệt, sau tám năm, giá trị căn nhà khoảng một trăm sáu mươi vạn. Khi đó họ mua rẻ, bây giờ chỉ bù thêm phần chênh lệch thôi.
Còn kiếp này gia đình đó chưa kịp làm chuyện xấu quỵt tiền nợ, Vương Diệp biết có số tiền cứu mạng này, tất nhiên không bỏ qua, còn tối qua khi tra hỏi lão Vương, cậu đã ép hỏi được nơi cất giấy nợ.
Cậu mới biết giấy nợ được lão Vương để trong hộp thuốc lá.
"Cô ơi, từ mai cô tìm nhà mới đi, tìm được thì chuyển đồ qua, lần sau cháu về sẽ cùng cô đến đòi tiền nhà đó." Hy vọng họ không giở trò gì, nếu không thì, hừ!
"Được, cô đợi cháu về." Vương Mộc vốn định đến dọn đồ. Để tiện chăm sóc cháu nên cô thuê nhà gần khu 13, cách căn hộ này chỉ vài phút đi bộ.
Vương Diệp suy nghĩ, có vẻ đã giao phó hết mọi việc, cuối cùng nói: "Cô ơi, đừng nói với ai chuyện cháu học võ nhé, nếu có ai hỏi, cô cứ nói cháu sợ bị cha bạo hành nữa nên đã chạy trốn. Lần sau cháu về, cô đến đồn công an nói đã tìm thấy cháu rồi, trong thời gian đó có người tốt bụng giúp đỡ chăm sóc cháu."
Vương Mộc gật đầu, dù vẫn rất kinh ngạc cùng khó tin, nhưng cô đã tin cháu mình có kỳ ngộ, vì vậy sẽ không tiết lộ bí mật của cháu, càng không để ai bắt Vương Diệp đi.
[Chúc mừng, Vương Mộc đã chấp nhận lời giải thích của người chơi Cách Vách Tiểu Vương, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 50 điểm kinh nghiệm.]
Vương Diệp lau mồ hôi, cuối cùng cũng xong.
"Cô ơi, cháu phải về chỗ sư phụ đây, cháu sẽ rời đi bằng cách đặc biệt, khi trở về cũng vậy, đây là bí pháp của môn phái. Cô nếu nghi ngờ mình mơ, cứ xem cái này." Vương Diệp bảo cô lấy điện thoại, quay video hai người.
Vương Diệp nói một đoạn, ôm lấy cô mình, rồi quay lại video làm dấu hiệu V ngớ ngẩn, lưu lại.
Vương Mộc lần nữa tận mắt thấy cháu trai biến mất ngay trước mắt, dưới đất lại rơi xuống quần ngắn cùng với cái áo ba lỗ của cậu.
Dù không thể tin được, nhưng có vẻ cháu trai cô thực sự học được những kỹ năng đặc biệt, cởϊ qυầи áo rất nhanh... không đúng, quần áo này không có mùi bệnh viện, tại sao cũng phải cởi?
Vương Mộc lại tự nhéo mình một cái, mở điện thoại xem video, video vẫn đó, cô không có mơ. Lại nhìn bức tường đầy xác muỗi... thôi, cái này không xem nữa.
Dù không chắc chắn về câu chuyện sư phụ mà cháu trai kể có thật hay không, nhưng Vương Mộc tin rằng Vương Diệp đã có một trải nghiệm kỳ diệu là sự thật.
Vương Mộc đêm đó luôn cầm chặt điện thoại, xem đi xem lại video cháu trai nhiều lần, cho đến khi mệt quá mà ngủ thϊếp đi.
Trong lúc đó, ở bệnh viện, lão Vương tỉnh lại. Lão muốn gọi người, nhưng phát hiện dù lão gọi thế nào cũng không ai nghe thấy. Lão muốn cử động nhưng không thể, như bị giam cầm trong vỏ hình người vậy, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Lão Vương rêи ɾỉ không ngừng, đau khổ vô cùng. Sau khi say rượu, lão ta không ngủ li bì, mà trước khi cảnh sát đến, lão từng bị người ta đánh thức.
Lão nhìn thấy con trai mình, nghe cậu nói.
Cậu nói: “Sau này ông chín phần sẽ trở thành người thực vật, nhưng là người thực vật có ý thức, ông có thể nghe người khác nói chuyện, có thể ăn cháo loãng nhưng chỉ có thể nằm đó, không nhúc nhích, cho đến khi cái chết tìm tới. Có quốc gia đối xử với tù nhân như vậy, họ cho rằng đây là cách ngồi tù đúng đắn. Tôi cũng nghĩ cách này đặc biệt phù hợp với loại cặn bã như ông đó. Ồ, ông trở nên thế này cũng đừng trách người khác, có trách thì nên tự trách mình uống rượu quá nhiều, tự hủy hoại cơ thể mình thôi.”
Lão Vương tức giận, muốn hỏi cậu rốt cuộc là ai. Một đứa trẻ tám tuổi không thể nói ra những lời này được, hơn nữa là còn với vẻ mặt như vậy. Nhưng lão ta chợt nhận ra mình không thể cử động, cũng không thể nói.
Kẻ không rõ từ đâu chiếm lấy thân xác con mình còn vỗ nhẹ lên mặt lão mà nói: “Ông có phải đang nghĩ có một phần khả năng ông sẽ tỉnh lại không? Nếu tỉnh lại, tin tôi đi, cuộc đời ông sẽ càng khốn khổ hơn.”
Lão Vương sợ hãi, muốn van xin, muốn kẻ này tha cho lão ta.
Kẻ đó đột nhiên cúi đầu, thì thầm vào tai ông: “Tôi chính là con trai ông, không phải con người khác. Dù tôi cũng hy vọng ông không phải cha ruột của tôi, nhưng tôi đã làm xét nghiệm gen, kết quả làm tôi buồn nôn, chúng ta đúng là cha con ruột.”
Kẻ đó nhìn biểu cảm của lão ta, cười nhạo: “Có vẻ ông biết tôi là con ruột, nhưng vẫn... À, tôi hiểu rồi, ông chỉ đang viện cớ cho cuộc đời thất bại của mình, vì vợ bỏ đi, con không phải ruột, vì vậy ông sống cuộc đời bệ rạc. Thực tế ông chỉ là kẻ vô dụng, cặn bã của hố phân. Đối với ông, cha mẹ, anh chị em, vợ con đều không quan trọng bằng bản thân.”
“Ba mươi năm đầu đời ông hút máu cha mẹ, khiến họ chưa đến sáu mươi đã chết vì mệt mỏi và tức giận. Mười năm sau, ông hút máu em gái, lấy hôn nhân của cô kiếm tiền, khiến cô bị chấn thương tâm lý, phải vào bệnh viện tâm thần, ông vẫn không biết xấu hổ, còn ép cô chuyển nhượng tài sản, bán nhà của cô.”
“Bây giờ, ông lại bán nhà của mình. Vài năm nữa, ông định bán tôi sao? Tôi biết ông luôn muốn bán tôi, chỉ là môi giới chê tôi quá gầy yếu, giá không cao thôi.”
“Nếu ông bán tôi sớm, có lẽ tôi còn biết ơn ông. Sống với ông tám năm, nếu không phải tôi, thay một trẻ khác thì có lẽ đã bị ông hành hạ chết rồi. May là tôi mạnh mẽ, chịu đựng được, mới có cơ hội nhìn ông chết thảm.”
“Loại người như ông, nói ông là cặn bã là còn khen đấy, phân của súc vật cũng hổ thẹn làm bạn với ông. Ông muốn tôi nuôi ông sao? Yên tâm, tôi sẽ nuôi ông, hơn nữa sẽ cố gắng để ông sống thật lâu, để cả đời ông cảm nhận mình dần mục nát ra sao.”
“Tức giận? Phẫn nộ? Tại sao phải tức giận thế? Tôi là con ông, tôi thế nào, làm gì với ông, nhìn vào ông là biết thôi. Ông rơi vào hoàn cảnh này, không cần cảm ơn tôi đâu, người cần cảm ơn chính là ông đấy.”
Lão Vương chỉ muốn chết.
Nhưng ông không chết được, kẻ đáng sợ kia còn biết ông bán nhà còn tiền đọng, liên tục tra tấn ông, chỉ để ép ông khai ra thỏa thuận và giấy nợ.
Ông không biết người không bị đánh cũng có thể đau khổ như vậy, ông chịu không nổi, đối phương hỏi gì cũng nói ra.
Đến khi ông muốn kêu cứu thì ông lại mất đi ý thức.
Khi ông tỉnh lại, đã ở bệnh viện rồi, nhưng mắt không mở được, cơ thể cũng không cử động khiến mọi người đều nghĩ ông là người thực vật.
Mà ác mộng của ông mới chỉ bắt đầu...