Chương 13: Cô nghi vấn

Edit: Tu

Lão Vương vì nợ nần cờ bạc không trả được tiền, phải bán ngôi nhà duy nhất của mình.

Lão Vương mất nhà, trong lòng bực tức, không tự trách mình cờ bạc, mà lại trách Vương Diệp làm xui xẻo, trở về mượn rượu giải sầu, say rượu liền đánh con trai một trận để trút giận.

Lão Vương không màng đến đứa con bị thương nặng nằm trên nền xi măng lạnh lẽo, cứ thế đi ngủ.

Vương Diệp nửa đêm tỉnh lại từ cơn hôn mê, dùng điện thoại của lão Vương gọi báo cảnh sát.

Tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho lão Vương, phát hiện do uống quá nhiều rượu, rượu kí©h thí©ɧ thần kinh giao cảm, làm co mạch máu não, tăng áp lực, mạch máu không chịu nổi mà vỡ ra.

Vị trí xuất huyết của lão Vương lại ở gần tiểu não, chèn ép lên hệ thần kinh trung ương, đó là lý do lão ta hôn mê không tỉnh. Bác sĩ nói nếu đưa đến trễ hơn một chút, lão Vương có thể đã đi đời nhà ma.

Bệnh viện thực hiện phẫu thuật cấp cứu, nhưng lão Vương uống rượu quá nhiều, lại mắc bệnh cao huyết áp, không chú ý giữ gìn sức khỏe, tuy cứu sống được nhưng hơi thở vẫn rất yếu.

Bác sĩ chẩn đoán, dù lão Vương có sống sót, sau này cũng có thể trở thành người thực vật.

Vương Diệp cũng bị thương nặng, cảnh sát và các bác sĩ đều rất thương cảm cho cậu bé, còn đối với lão Vương nằm trên giường bệnh thì vô cùng căm ghét. Đặc biệt là cảnh sát khu vực, trước đây đã từng nhiều lần can thiệp khi lão Vương ngược đãi con trai, cảm giác đối với lão ta càng tệ hại hơn.

Vương Diệp cần nhập viện để theo dõi và điều trị, nhưng Vương Diệp kiên quyết đòi về nhà, nói cậu không có tiền nhập viện, nói rằng bố sẽ không cho cậu tiền chữa bệnh. Nói khiến các bác sĩ và y tá đều rưng rưng nước mắt.

Vương Mộc thấy thương tích của cháu trai, rất muốn gϊếŧ lão Vương cho hả giận.

Cô nói sẽ trả tiền, để cháu trai yên tâm nhập viện chữa trị. Vương Diệp có bảo hiểm y tế trẻ em, nhập viện có thể được chi trả phần lớn. Tiền bảo hiểm của Vương Diệp cũng do cô đóng.

Nhưng sáng sớm hôm sau, cô phát hiện cháu trai đã biến mất khỏi giường bệnh, chỉ để lại quần đùi và áo ba lỗ của Vương Diệp, cùng với băng bột, dây đeo cố định gãy xương.

Tình hình rất kỳ quái, Vương Mộc ban đầu nghĩ cháu trai không muốn cô tốn tiền nên chạy về nhà. Nhưng cũng không đến mức cởi hết quần áo chạy đi chứ, lại còn tháo cả băng bột điều trị gãy xương?

Quần áo thì có thể tháo, nhưng làm sao để tháo băng bột một cách nguyên vẹn?

Vương Mộc không hiểu, hỏi thăm ở bệnh viện cũng không tìm thấy người, xem camera giám sát của bệnh viện cũng không thấy bóng dáng Vương Diệp ra vào. Khiến bác sĩ và y tá đều tò mò.

Vương Mộc lại về nhà tìm, cũng không thấy Vương Diệp.

Cô còn đến trường học tìm Vương Diệp, cũng không thấy.

Không còn cách nào khác, cô đành báo cảnh sát. Nhưng vì lý do nào đó mà chính cô cũng không rõ, cô không kể về việc quần áo và băng bột bị tháo.

Cảnh sát cũng không nghĩ nhiều, cũng cho rằng cậu bé bị tâm lý nặng, không muốn để người cô nghèo khó của mình trả tiền viện phí, tự mình chạy ra khỏi bệnh viện. Cảnh sát giúp tìm quanh khu vực gần nhà và công viên, nhưng cũng không tìm thấy.

Vương Mộc mong rằng vì Vương Diệp bị thương nặng, có thể đã được người tốt bụng đưa lại bệnh viện rồi, nên quay lại bệnh viện đợi, đến tối mới về nhà anh trai.

Cô ngủ ở phòng khách, nghĩ rằng có lẽ Vương Diệp sẽ về nhà, thì thấy đèn trong phòng ngủ nhỏ của Vương Diệp bất ngờ bật sáng.

Vương Diệp làm thế nào về được?

Vào bằng cửa chính là không thể, cô ở ngay phòng khách, cũng không ngủ, nếu có người mở cửa vào, cô không thể không biết được.

Leo cửa sổ? Đây là tầng bốn đó? Cháu trai cô còn bị gãy tay.

Vậy thì Vương Diệp đã trốn ở nhà suốt sao?

Nhưng vì cái gì?

“Ơ? Vết bầm tím trên ngực bụng cháu hình như đã mờ đi nhiều rồi?” Vương Mộc sờ bụng cháu trai, còn nhẹ nhàng ấn, hỏi cậu có đau không.

Lúc cấp cứu, bác sĩ đã nói nội tạng của Vương Diệp bị đá nên đã tổn thương, lách bị xuất huyết dưới màng, mặc dù không cần phẫu thuật nhưng cũng cần nhập viện theo dõi. Lách là cơ quan rất dễ tổn thương, đôi khi chỉ cần hắt hơi cũng có thể xuất huyết, xuất huyết dưới màng tức là lách đã ở trạng thái nguy hiểm, rất dễ vỡ và gây chảy máu trong ổ bụng.

“Không đau.” Vương Diệp lắc đầu, để cô kiểm tra kỹ, vì cánh tay trái bị gãy của cậu không có thanh gỗ cùng dây leo nên nó chỉ có thể rũ xuống.

Vương Diệp thầm thở dài, cánh tay này của cậu thật lắm tai họa, may mà không phải gãy hở.

Vương Mộc lại vén tóc cậu lên kiểm tra phía sau đầu, phát hiện vết thương chảy máu tối qua đã bắt đầu liền lại.

“Bây giờ cô đưa cháu đến bệnh viện, vết thương của cháu cần nhập viện, cháu không được trốn nữa.” Vương Mộc biết cháu trai không nhạy cảm với đau đớn, không tin vào lời nói không đau của cậu, nói rồi muốn bế cậu đi bệnh viện.

“Cô ơi, đừng. Thật sự không cần nhập viện, cô xem cháu đã đỡ nhiều rồi nè?” Vương Diệp vội vàng thoát khỏi vòng tay cô. Cậu đã hấp thụ mấy phần nhân quả chi lực, phần lớn năng lượng đều được cậu dùng để trị thương, tuy không nhanh lắm nhưng hiệu quả vẫn rõ ràng.

“Cháu còn nhỏ không hiểu, vết thương của cháu rất nặng, phải nhập viện, cháu không cần lo về tiền bạc, cô thật sự có tiền, cô vừa tìm được một công việc mới, cô có thể...”

Vương Diệp nắm chặt tay cô mình, người đối xử tốt chân thành nhất với cậu trên Trái Đất. Nếu không có cô, kiếp trước cậu đã chết từ lâu rồi.

"Cô à, nếu cháu ở lại bệnh viện điều trị, chỉ có thể chữa lành bề ngoài và sẽ tốn rất nhiều thời gian. Bây giờ cháu có cách không chỉ sớm chữa lành mọi vết thương mà còn có thể bồi bổ cơ thể từ nhỏ đã bị tổn hao. Nhưng cháu không thể đến bệnh viện, cháu cần đi nơi khác."

Vương Mộc nhíu mày: "Cháu đang nói linh tinh gì vậy? Cháu định đi đâu để chữa trị? Rốt cuộc là chuyện gì? Sáng nay cháu đột nhiên chạy đi đâu? Sao lại cởi hết quần áo, tại sao tháo băng bó? Và tại sao băng bó không bị hư hại? Có phải cháu trốn ở nhà không? Tại sao?"

Vương Mộc bị cháu trai làm cho rối trí, trong đầu đầy thắc mắc.

[Thông báo nhiệm vụ: Xin người chơi Cách Vách Vương Diệp giải thích hợp lý những câu hỏi của công dân Hoa Hạ Vương Mộc, giải quyết sự lo lắng của cô ấy. Hoàn thành sẽ thưởng 50 điểm kinh nghiệm. Bạn có chấp nhận nhiệm vụ này không?]

Chắc chắn phải chấp nhận rồi. Nhưng Vương Diệp cũng đau đầu không biết trả lời thế nào.

Cậu vào game quá đột ngột, không chuẩn bị kỹ dẫn đến việc để lại những hiện tượng khó giải thích. Game lại keo kiệt, cho cậu vào ra thật nhưng không cho mang đồ giữa hai thế giới, nếu không đã không phải phiền phức thế này.

"Cô à, thực ra cháu bị người ngoài hành tinh bắt cóc."

Vương Mộc: "......"

Vương Diệp mắt lấp lánh: "Thật đấy! Cháu không lừa cô đâu."

Vương Mộc: Có quỷ mới tin cháu.

Thấy biểu cảm của cô từ lo lắng, giận dữ chuyển sang buồn cười và bất lực, Vương Diệp đổi giọng: "Được rồi, cô ạ, cháu đùa thôi. Thực ra gần đây cháu bái sư, thầy thấy cháu có cốt cách đặc biệt, nhất định muốn nhận cháu làm đệ tử. Sáng nay thầy đến dạy, thấy cháu bị thương, rất tức giận, liền đưa cháu ra khỏi bệnh viện."

Vương Diệp nghĩ ra một lời nói dối: "Thầy cháu là người có tính cách kỳ quái, không thích mùi thuốc khử trùng bệnh viện, nên bắt cháu cởi hết quần áo. Còn nữa, thầy chê băng bó của bệnh viện không tốt, để ngăn cháu bị thương lại, dùng một cách đặc biệt để tháo băng bó. Thầy cháu cũng không thích gặp gỡ người ngoài, nên cháu không kịp nói với cô."

Vương Diệp nhanh chóng bổ sung: "Ồ, thầy cháu là một bác sĩ Đông y rất giỏi, y thuật cao siêu, còn biết vài môn võ công kỳ diệu đó."

Vương Mộc nghe từ đầu đến cuối, đưa tay sờ trán cháu: "Cháu có sốt không, sao nói nhảm thế?"

Vương Diệp cười: "Cô ơi, cháu không sốt. Cháu biết chuyện này nghe thật khó tin, nhưng đó là sự thật. Cháu không định nói với ai, nhưng vì sau này cháu sẽ theo thầy học, có thể thường xuyên vắng nhà, sợ cô lo lắng nên mới kể. Chuyện này cháu chỉ nói với cô, cô đừng nói với ai khác nhé, cháu sợ có người xấu biết, họ không bắt được thầy thì có thể bắt cháu."

Mặt Vương Mộc đầy biểu cảm "nghe cháu nói nhảm".

Vương Mộc thậm chí lo lắng không biết có phải đầu óc cháu mình bị đánh hỏng, hay tinh thần bị kích động quá lớn. Nếu không phải thì một đứa trẻ đầy hận thù, ánh mắt sắc lạnh, khắp người viết chữ "thế giới nợ tôi" sao tự nhiên lại trở nên... thoải mái? Vô tư?

Giống như đứa trẻ bị giam cầm trong hận thù cuối cùng thoát khỏi xiềng xích, có thể sống cuộc sống của mình.

Vương Diệp không biết ánh mắt cô nhìn cậu rất lạ, biết thì cũng không để ý.

Mặc kệ cô nghĩ thế nào, dù sao người vẫn là người, nếu cô thật sự vì thế mà sợ cậu, không nhận cậu là cháu, cậu cũng không ép buộc.

Vương Diệp mở kỹ năng xem có kỹ năng nào hiện giờ có thể dùng để khiến cô tin cậu có kỳ ngộ.

Thực ra cách đơn giản nhất là biến mất trước mặt cô rồi xuất hiện lại. Nhưng Vương Diệp tiếc kinh nghiệm vất vả kiếm được, game này thật quá keo kiệt với điểm kinh nghiệm.

Hiện tại, kỹ năng chính của cậu có ba cái: nhân quả chi lực, thuật giám định, thuật chế dược.

Thuật giám định và thuật chế dược hiện không tiện dùng, chỉ còn nhân quả chi lực.

Nhân quả chi lực chỉ là một khái niệm chung, giống như ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi loại đều có cây kỹ năng riêng.

Cây kỹ năng nhân quả chi lực trong game gồm 21 kỹ năng, phần lớn cần đạt cấp độ nhất định mới học được. Các kỹ năng trước phải đạt độ thuần thục mới học được kỹ năng mới.

Nhưng nhờ trọng sinh, tất cả kỹ năng cậu đã học qua rồi nên không cần học lại.

Có điều để cân bằng game, cậu vẫn cần đạt cấp độ nhất định mới mở được kỹ năng liên quan.

Dù vậy thì cậu vẫn có lợi thế rất lớn.