Chương 12: Quay về

Edit: Tu

Nói chuyện với Lôi Mộc một lúc, Vương Diệp cũng đã thông suốt. Nếu thực sự không thể đăng nhập lại sau khi đăng xuất, cùng lắm thì cậu sẽ tìm cách kiếm tiền mua một chiếc mũ bảo hiểm chơi game.

Chỉ cần cậu còn muốn vào game, sẽ luôn có cách.

Hơn nữa, cậu có phải hay không quên rằng game có GM?

Cậu đúng là thân thể thật tiến vào, nhưng hệ thống game có cài đặt cần thiết gì thì cậu đều có cả.

Mặc dù GM của trò chơi "Cực Độ Nguy Hiểm" chỉ là một hệ thống thông minh, nhưng nó có thể giải đáp hầu hết các câu hỏi phổ biến. Nếu là câu hỏi nó không thể trả lời, nó sẽ để bạn tự mình khám phá.

"Tôi có thể đăng xuất không?" Vương Diệp suy nghĩ xong, liền gõ vào GM của trò chơi.

GM thông minh của trò chơi luôn trực tuyến, lập tức trả lời: [Người chơi Cách Vách Tiểu Vương có muốn quay về Trái Đất không?]

"Có."

[Có thể.]

Nghe vậy, Vương Diệp liền hỏi tiếp: "Sau khi trở về Trái Đất, ta có thể quay lại đây không?"

[Có thể.]

Tốt quá! Vương Diệp định nói sẽ đăng xuất ngay lập tức, nhưng nghe GM của trò chơi bổ sung:

[Xin chú ý, người chơi Cách Vách Tiểu Vương thân thể cùng tinh thần cùng nhau tiến vào thế giới trò chơi này, mỗi lần truyền tống cần tiêu tốn nhiều năng lượng hơn. Qua kiểm tra, người chơi Cách Vách Tiểu Vương không sử dụng thiết bị chơi game thông thường để tiến vào game, không thể lấy năng lượng từ thiết bị, do đó, mỗi lần truyền tống về Trái Đất cần tiêu tốn kinh nghiệm của bản thân.]

Khóe miệng Vương Diệp giật giật. Nhìn xem, trên đời không có bữa trưa nào miễn phí mà, cậu không cần mua mũ bảo hiểm hoặc khoang chơi game đắt đỏ, cũng không cần tiêu tốn nhiều tiền điện, nhưng tương ứng cậu phải trả giá bằng kinh nghiệm của mình.

Mà kinh nghiệm bị trừ nhiều thì việc thăng cấp tự nhiên sẽ chậm lại.

"Truyền tống về Trái Đất cần bao nhiêu kinh nghiệm?"

[Người chơi dưới cấp 10, mỗi lần cần tiêu tốn 50 điểm kinh nghiệm.]

Vương Diệp đột nhiên phản ứng: "Khoan đã, khi ta vào đây đã có kinh nghiệm rồi sao?"

[Có.]

Vương Diệp ngạc nhiên, lập tức mở bảng trò chơi của mình để xem các nhiệm vụ đã hoàn thành, và thấy rằng nhiệm vụ đầu tiên của cậu là "Thức tỉnh ".

Nhiệm vụ "Thức tỉnh " chỉ có 10 điểm kinh nghiệm ít ỏi.

Nhiệm vụ thứ hai là "Du hành thế giới mới, mở ra bản đồ mới".

Thế giới mới này có lẽ là Trái Đất, dù nơi cậu du hành chỉ là nhà với bệnh viện.

Nhiệm vụ này thưởng cho cậu 100 điểm kinh nghiệm.

Ngoài ra, cậu còn có một nhiệm vụ ẩn chưa nhận, yêu cầu cậu du hành nhiều nơi hơn trong thế giới mới, phần thưởng kinh nghiệm dựa trên phạm vi đi lại và mức độ ghi chép.

Nhiệm vụ "Thức tỉnh" và "Du hành thế giới mới" đều là nhiệm vụ thụ động, không cần nhận nhiệm vụ, hoàn thành là được. Vì vậy cậu không để ý đến.

"Tại sao tôi đột nhiên tiến vào trò chơi?" Vương Diệp vừa hỏi vừa nhận nhiệm vụ ẩn đó.

[Phát hiện người chơi Cách Vách Tiểu Vương có mong muốn mãnh liệt tiến vào Song Tinh Nguyệt, khi kinh nghiệm đủ, tự động truyền tống.]

Vương Diệp: … Được rồi, tất cả là lỗi của cậu. Cậu lúc đó thực sự rất nhớ thế giới trò chơi, muốn vào game để chữa lành.

"Sau này nếu tôi không rõ ràng yêu cầu, đừng tự động truyền tống, xin hãy xác nhận với tôi trước."

[Được.]

"Còn một câu hỏi nữa, tôi vào thế giới trò chơi lúc nào?"

[Người chơi Cách Vách Tiểu Vương vào trò chơi lúc 00:55 ngày 18 tháng 9.]

Vương Diệp hiểu ra, có vẻ như ngay lúc cậu trọng sinh trở về, trò chơi đã tự động xác định cậu vào game.

Cậu đoán lý do có thể là do thứ mà cậu nhận được kiếp trước kết nối với chương trình game, thứ đó không chỉ giúp cậu trọng sinh mà còn đem cậu cùng trò chơi tiến hành khóa lại.

Sau đó, trò chơi không biết nhận thức sai ở đâu, hoặc có thể là cài đặt ban đầu, đã coi Trái Đất là bản đồ mới để mở ra.

Vương Diệp lại kiểm tra tất cả điểm kinh nghiệm hiện có của mình.

Ở Trái Đất, cậu kiếm được tổng cộng 110 điểm kinh nghiệm.

Ở đây, cậu kiếm được 116 điểm kinh nghiệm nhờ bắt cá, tôm và đập vỏ sò, mỗi loại động vật không xương sống cấp 0 là 1 điểm. Thêm 50 điểm kinh nghiệm từ việc tìm thấy Thạch Châu, tổng cộng là 166 điểm.

Tiến vào Song Tinh Nguyệt tiêu tốn 50 điểm, còn lại 226 điểm kinh nghiệm.

Đủ để cậu đi về quay lại một lần.

"Mộc Mộc, Mộc Đầu..." Vương Diệp rón rén gọi vào tai Lôi Mộc.

"Tôi là Lôi Mộc, không phải Mộc Mộc, cũng không phải Mộc Đầu." Lôi Mộc mở mắt, bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, Mộc Mộc, tôi sẽ ra ngoài một lúc, sẽ nhanh chóng quay lại, anh đừng lo lắng nha." Vương Diệp từ trên chiếu bò dậy. Cậu chỉ về trong mười phút, cùng lắm là mười lăm phút.

Lôi Mộc thấy cậu bé hơi đáng ăn đòn: "Muộn thế này cậu đi đâu?"

"Ngũ cốc luân hồi."

"Ồ, vậy cậu đi đi, cẩn thận đừng để rắn độc cắn vào mông đó."

Vương Diệp hừ hừ, cẩn thận tránh bẫy mình đã đặt, ra khỏi hang đá.

Bên ngoài sao trời lấp lánh, chỉ là gió hơi lớn.

Vương Diệp đi đến chỗ tối, xác nhận xung quanh không có ai, thầm đọc đăng xuất.

Kết quả trước khi đăng xuất, trước mắt cậu hiện ra một bản đồ sao.

Trên bản đồ sao chỉ có hai ngôi sao, một ngôi sao gọi là Trái Đất, một ngôi sao gọi là Song Tinh Nguyệt.

Song Tinh Nguyệt cậu biết, chính là tên hành tinh trong thế giới trò chơi.

Nhưng điều này có nghĩa là gì?

[Xin người chơi Cách Vách Tiểu Vương chọn địa điểm muốn truyền tống.]

Vậy có nghĩa là sau khi cậu trở về Trái Đất sẽ không còn là đăng xuất nữa, mà là truyền tống đến địa điểm mới trong trò chơi?

Vương Diệp trước đó đã thấy nhiệm vụ hoàn thành việc khám phá bản đồ nên cũng có chút đoán trước, bây giờ được khẳng định, khiến tim cậu đập nhanh liên hồi.

Trái Đất là bản đồ mới, đi du lịch ở đó sẽ nhận được điểm kinh nghiệm, điều này có nghĩa là cậu sống trên Trái Đất cũng có nhiệm vụ để làm và cũng nhận được điểm kinh nghiệm sao?

Nói cách khác, cậu sẽ có nhiều thời gian chơi game hơn người chơi bình thường và có thể thăng cấp nhanh hơn.

Đợi đã, những người chơi khác có giới hạn thời gian chơi game, cần thường xuyên đăng xuất để bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể và còn phải lo cuộc sống ở Trái Đất, nhưng cậu thì không, cậu có thể tiến vào game bằng thân xác thật, có thể hoàn toàn sống lâu dài trong thế giới trò chơi, việc có quay lại Trái Đất để làm nhiệm vụ hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.

Nghĩ như vậy, Vương Diệp không còn kích động nữa.

Tuy nhiên, việc trở về Trái Đất mà vẫn nhận được điểm kinh nghiệm cũng là tốt. Cậu không thể không bao giờ trở lại Trái Đất được.

Vương Diệp lại nghĩ đến liệu trò chơi có mượn cậu để khám phá Trái Đất hoặc thậm chí xâm chiếm Trái Đất hay không, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu thấy không cần phải lo lắng về điều này.

Có thể tạo ra một trò chơi như vậy và khiến các chính phủ trên toàn thế giới đồng ý và chủ động thúc đẩy, các nhà phát triển game có thể không hiểu rõ về Trái Đất ư?

Hơn thế nữa, nếu trò chơi này thực sự nguy hiểm đối với Trái Đất, các chính phủ trên toàn thế giới có đồng ý cho trò chơi này phát hành không?

Lẽ nào các chính trị gia và những người cố vấn của họ đều là kẻ ngốc?

Điều đó rõ ràng là không thể.

Quan trọng nhất là cậu, người biết được bí mật đó, phần nào hiểu được lý do tại sao trò chơi lại coi Trái Đất như một bản đồ mới.

"Tôi không thể đăng xuất nữa sao?" Vương Diệp xác nhận lần cuối.

Trò chơi GM chậm trễ hai giây rồi trả lời: [Người chơi muốn gỡ cài đặt trò chơi này sao?]

Vương Diệp tò mò hỏi: "Vậy có thể gỡ cài đặt không?"

[Có thể, trò chơi này được gắn vào Chìa Khóa Vũ Trụ mà người chơi đã nhận được. Nếu muốn gỡ cài đặt trò chơi này, xin hãy tháo gỡ Chìa Khóa Vũ Trụ trước.]

Vương Diệp đương nhien không thể tháo gỡ Chìa Khóa Vũ Trụ rồi, đó là bảo vật đã giúp cậu trọng sinh, hơn nữa ngay cả khi muốn tháo gỡ, cậu cũng không biết phải làm thế nào, thứ đó đã gắn liền với linh hồn của cậu. Để tháo gỡ có lẽ chỉ có một cách, đó là phá hủy linh hồn của cậu.

Về Chìa Khóa Vũ Trụ, Vương Diệp hiểu không nhiều, cậu hỏi trò chơi GM, GM chỉ trả lời năm chữ: [Xin hãy tự mình khám phá.]

Vương Diệp cũng không vội tìm hiểu Chìa Khóa Vũ Trụ, ngay lập tức chọn Trái Đất trên bản đồ sao.

Trái Đất phóng to, từ quốc gia đến tỉnh, rồi đến khu vực thành phố, cuối cùng đến nhà cậu... nơi này sắp không còn là nhà của cậu nữa.

Vương Diệp đặt vị trí truyền tống tại phòng ngủ của mình.

Trong chớp mắt, Vương Diệp xuất hiện tại nhà mình.

Thời gian trên Trái Đất và trong trò chơi cơ bản là đồng bộ, cả hai đều một ngày hai mươi bốn giờ, chỉ khác nhau về ban ngày và ban đêm tùy theo khu vực.

Bây giờ cũng là ban đêm, Vương Diệp nhìn chiếc đồng hồ dạ quang mà cô cậu tặng, thời gian là 22:17.

Cửa phòng ngủ của cậu đang mở, phòng khách sáng đèn, cô cậu có lẽ đang ở nhà.

Vương Diệp bật đèn lớn, mở tủ quần áo tìm quần đùi và áo ba lỗ để mặc.

Cô của cậu gần như lập tức chạy vào: "Vương Diệp, có phải là cháu không?"

"Là cháu." Vương Diệp trả lời.

Cô của cậu tên là Vương Mộc, tóc cắt ngắn, vóc dáng rất cao, khoảng một mét bảy ba, dáng người duy trì rất khá, đi trên đường sẽ không ai nhầm giới tính của cô.

Vương Mộc nắm lấy cánh tay phải của cậu, lo lắng hỏi: "Cháu đã đi đâu? Tại sao lại cởi trần như vậy? Cháu đã gặp chuyện gì?"

"Cô ơi, cô đừng lo, cháu không sao. Cô ngồi xuống đi, cháu sẽ từ từ kể." Vương Diệp an ủi cô.

"Kể cái gì? Cháu có biết cháu biến mất một ngày, cô lo đến mức nào không? Cô tìm khắp nơi, cảnh sát cũng đang tìm. Cháu bị thương nặng như vậy mà còn dám chạy lung tung, cháu nói xem..." Vương Mộc vừa tức giận vừa lo lắng.

"Cháu xin lỗi cô, cháu sai rồi." Vương Diệp nắm lấy tay Vương Mộc, tỏ vẻ hối lỗi: "Cô ơi, chuyện cháu sắp kể có thể cô sẽ không tin, nhưng cháu mong cô nghe cháu nói hết."

Vương Mộc hít một hơi sâu: "Được, cháu nói đi."

"Cô ơi, cô nhìn vết thương của cháu trước." Vương Diệp kéo áo lên.

Nhắc đến vết thương của Vương Diệp, Vương Mộc lại tràn đầy hận ý và tức giận, tất nhiên không phải đối với Vương Diệp, mà là đối với anh trai của cô, ông Vương.

Tối qua, cô nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, nói rằng nhà anh trai cô gặp chuyện, bảo cô đến ngay.

Khi cô đến nơi, phát hiện Vương Diệp bị đánh đập dã man, đầu bị đánh vỡ, tay cũng bị đánh gãy, bụng có dấu chân. Còn lão Vương thì nằm trên giường ngủ không biết gì, người toàn mùi rượu, cảnh sát dùng nước lạnh dội cũng không tỉnh.

Cuối cùng, một cảnh sát già phát hiện lão Vương có dấu hiệu lạ, nghi ngờ lão ta có thể bị ngộ độc rượu, liền cho xe cứu thương đưa cả lão Vương và Vương Diệp đi bệnh viện cấp cứu.

Vương Mộc nghe cảnh sát kể lại, mới biết rằng Vương Diệp bị chính cha ruột của mình đánh đập.