Chương 10: Tụ thủy châu

Edit: Tu

Khi Hải Đản rời đi, bầu trời rực rỡ sắc hoàng hôn, như những phi tần lộng lẫy ra đón chào hoàng đế, tất nhiên chúng không chào đón Hải Đản, mà quả trứng đỏ rực mặt trời kia mới là các nàng nghênh đón Đế Vương.

Lôi Mộc thấy Hải Đản rời đi, bỗng nói: "Trong cái mắt nước kia có thứ gì đó."

"Có thứ gì? Thứ gì cơ?" Vương Diệp nhìn về phía mắt nước.

"Không biết, thứ đó không sâu lắm, khoảng một ngón tay, cậu thử xem có thể đào ra không."

[Thông báo nhiệm vụ: Người giữ mộ Lôi Mộc ủy thác người chơi Vương Diệp tìm vật bí ẩn trong mắt nước. Hoàn thành sẽ thưởng 50 điểm kinh nghiệm. Bạn có chấp nhận nhiệm vụ này không?]

Người giữ mộ? Vương Diệp cảm thấy một chút rùng mình, cái tiền tố này có vẻ âm u và không may mắn à.

"Để tôi xem." Vương Diệp nhận nhiệm vụ, cầm đá dao chạy tới mắt nước đào bới.

Lôi Mộc cảm thấy hơi ngạc nhiên, đứa trẻ dường như không thấy lạ khi anh chỉ dẫn, cũng không hỏi tại sao anh biết trong mắt nước có thứ gì, cứ thế tin tưởng mà làm theo.

Vương Diệp kiếp trước đã sống cùng Lôi Mộc hơn bảy năm, tất nhiên biết Lôi Mộc có những khả năng đặc biệt. Lôi Mộc có thể thấy ánh sáng của năng lượng, những tia năng lượng nhỏ anh thường bỏ qua, chỉ những cái mạnh mới thu hút sự chú ý của anh.

Đôi mắt của Lôi Mộc có thể phát hiện bảo vật, còn Vương Diệp thì có khả năng giám định. Hai người họ hợp tác, đã tìm được không ít bảo vật.

Chỉ tiếc là kiếp trước khi Vương Diệp quen Lôi Mộc, anh đã là một người không còn ý thức tự thân, dù có phát hiện bảo vật cũng không thể biểu đạt, chỉ đôi khi đứng yên ở một chỗ nào đó hoặc nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó.

Sau một thời gian sống chung với Lôi Mộc, Vương Diệp mới phát hiện ra điều này, trước đó không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt, kiếp này không thể để như vậy nữa.

Nước ngọt mỏng từ khe đá chảy ra, Vương Diệp dùng đá dao chọc vào khe đá, lắc qua lắc lại vài lần, vài mảnh đá vụn rơi xuống.

Vương Diệp thấy mắt nước lớn hơn một chút, liền thò tay vào móc.

Ngón tay hình như chạm vào thứ gì đó tròn tròn, Vương Diệp dùng ngón tay khều khều, từ từ móc ra một viên đá nhỏ chỉ bằng quả long nhãn, hơi dẹt, hình bầu dục, giống như một viên đá cuội nhỏ.

Vương Diệp không còn nhiều năng lượng, cậu không giám định ngay, mà mang viên đá về cho Lôi Mộc xem.

"Anh xem có phải cái này không?" Khi cậu đưa viên đá ra trước mặt Lôi Mộc, trong đầu cậu vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, 50 điểm kinh nghiệm đã được nhận.

"Đúng rồi."

"Đây là gì?" Vương Diệp giơ viên đá lên ngắm.

Lôi Mộc lắc đầu, "Tôi cũng không biết, nhưng chắc là thứ tốt, có thể đáng giá chút tiền."

Lôi Mộc muốn dùng thứ này để trả ơn cho cậu nhóc đã chăm sóc anh. Dù anh đã kéo cậu nhóc một lần, nhưng sau đó ngược lại cậu nhóc chăm sóc anh nhiều hơn, anh không thích nợ ân tình, trả sớm được thì tốt nhất.

Vương Diệp chơi đùa với viên đá.

Viên đá nhỏ được chôn trong mắt nước, giống như đá nhưng mịn màng hơn, sờ vào có cảm giác ướt, dường như lau mãi cũng không khô.

Nhìn lại mắt nước, cậu thấy nước chảy ra đã ngừng.

Dựa vào kinh nghiệm kiếp trước, Vương Diệp đoán rằng có thể đây là một thứ mà cậu đã nghĩ đến, nhưng để chắc chắn thì phải giám định xem sao.

Tuy nhiên, tối nay cậu cần giữ lại một ít năng lượng để phòng ngừa, nên tạm nhịn sự tò mò.

Vương Diệp đặt viên đá lại chỗ mắt nước, đợi khoảng mười phút, mắt nước lại bắt đầu chảy ra dòng nước mỏng.

Dù không sử dụng giám định thuật, Vương Diệp cũng có đến tám phần chắc chắn, viên đá này rất có thể chính là "Tụ Thủy Châu" nằm trong danh sách thiên tài địa bảo của thế giới trò chơi.

Tụ Thủy Châu, như tên gọi, có khả năng tập trung hơi nước xung quanh để tạo thành dòng nước. Ở nơi có nhiều hơi nước, dòng nước sẽ nhiều hơn.

Nếu ở sa mạc, Tụ Thủy Châu phải mất rất lâu mới thu thập đủ chút nước ngọt.

Nhưng ở biển, sông lớn, Tụ Thủy Châu có thể dùng làm nguồn nước ngọt theo thuyền. Rất nhiều đại gia và thuyền trưởng lớn đều khao khát có Tụ Thủy Châu.

Mỗi khi có Tụ Thủy Châu xuất hiện trong phiên đấu giá, luôn có giá rất cao.

Nhưng đối với hầu hết mọi người, Tụ Thủy Châu chỉ là một bảo vật hơi vô dụng. Dù hiếm khi phát hiện, nhưng thường thì người ta sẽ bán ngay khi có được, ít ai giữ lại cho riêng mình.

Cho đến khi cậu bước vào năm thứ bảy của trò chơi, có một người chơi tiết lộ một bí mật. Nếu tìm được dung dịch thạch nhũ nghìn năm, càng lâu năm càng tốt, rồi ngâm Tụ Thủy Châu trong đó, sau sáu mươi ngày Tụ Thủy Châu sẽ tự động biến thành Linh Thủy Châu.

Khi thả Linh Thủy Châu vào bất kỳ nguồn nước chết nào, nguồn nước đó sẽ liên tục sinh ra nước mới, và nước sinh ra đều là linh thủy, không chỉ uống được mà còn rất tốt khi dùng để phối dược.

Ngoài ra, Linh Thủy Châu còn có thể dùng để hấp thu nguồn nước.

Chỉ có người chơi coi trò chơi là trò chơi mới chịu tiết lộ thông tin này. Nếu là dân bản địa trong thế giới trò chơi, họ sẽ giữ kín như bưng.

Dù không biết thông tin này là thật hay giả, nhưng từ đó trở đi, Tụ Thủy Châu gần như biến mất trên thị trường. Thỉnh thoảng có một hai viên xuất hiện cũng nhanh chóng bị người ta mua với giá rất cao.

Hiện tại trò chơi mới bắt đầu không lâu, tất nhiên không ai biết thông tin này, và người dân bản địa biết cũng sẽ không nói ra. Dung dịch thạch nhũ nghìn năm tuy đắt, nhưng vẫn có thể mua được trên thị trường.

Đặc biệt là Vương Diệp biết rằng ở đảo tù nhân bên cạnh cũng có dung dịch thạch nhũ vạn năm, nhưng lâu hơn thì đừng mong đợi, vì đã kết tinh thành thạch nhũ rồi.

Đặc biệt lưu ý, dung dịch thạch nhũ nghìn năm ở đây không phải là chất lỏng nhỏ giọt từ thạch nhũ bình thường. Dung dịch thạch nhũ nghìn năm được liệt vào danh sách thiên tài địa bảo bảng bạc trong trò chơi cần môi trường đặc biệt để hình thành, và chứa đựng năng lượng phong phú, nên mới được phân biệt bằng niên đại.

“Trước tiên hãy để viên đá này ở đây, không có nó, nguồn nước sẽ không chảy ra. Khi chúng ta rời đi, sẽ mang theo viên đá này.” Vương Diệp vỗ nhẹ vào nguồn nước.

“Được, viên đá này là của cậu, cậu tự quyết định.”

“Anh Mộc tốt bụng quá hà, đừng lo lắng, bố cũng là của anh~”

Lôi Mộc mỉm cười, không hiểu sao đứa nhỏ này lại thích làm bố người khác như vậy.

Một lòng nuôi con Vương Diệp vui vẻ hát lên một bài hát tự biên. Cậu không vui vì có được Tụ Thủy Châu, mà là vì sự tin tưởng của Lôi Mộc đối với cậu.

Ai có một đôi mắt đặc biệt như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ cho người khác biết.

Nhưng Lôi Mộc trước mặt cậu không hề che giấu, chỉ đơn giản nói cho cậu biết về thứ quý giá trong nguồn nước.

Vương Diệp bỏ qua việc mình mới tám tuổi, do bị ngược đãi lâu ngày, nhìn chỉ như đứa trẻ năm sáu tuổi.

Ai lại đi đề phòng một đứa trẻ chứ?

Huống hồ Lôi Mộc đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu Vương Diệp hỏi sao anh biết trong nguồn nước có thứ gì, anh sẽ nói mình nhạy cảm với sự thay đổi của hơi nước. Nhưng cậu bé không hỏi một lời nào.

Trước đây Lôi Mộc nghĩ cậu bé này có nhiều kinh nghiệm giang hồ, bây giờ lại thấy đứa trẻ này hơi ngây thơ, quá tin người.

Kết quả là cậu bé ngây thơ này trước mặt Lôi Mộc đã làm vài mũi tên đơn giản, rồi đập vỏ sò còn lại thành những mảnh lớn, sau đó rải những mảnh vỏ hàu sắc nhọn quanh cửa hang, rồi dùng dây thừng buộc mũi tên lại, tạo thành một cái bẫy đơn giản.

Những cái bẫy này có thể không gϊếŧ được người, nhưng đủ để làm những kẻ không đề phòng phải khốn đốn.

Điều khiến Lôi Mộc mắt tròn mắt dẹt là khi anh nghĩ những cái bẫy nhỏ này đã đủ, thì cậu bé lại chôn thêm những vỏ hàu mài sắc ở một phần ba trong cửa hang. Điểm đặc biệt là những vỏ hàu này đã được Hải Đản mài nhọn theo chỉ đạo của cậu bé.

Lôi Mộc nghĩ đến những dân đảo thường đi chân trần: “…”

“Cậu không thấy đau sao?” Lôi Mộc cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Sao?” Vương Diệp đang gọt đầu gậy gỗ bằng dao đá ngẩng đầu lên, trên mặt còn dính chút mùn cưa.

Lôi Mộc đưa tay phủi mùn cưa ra, “Tôi hỏi cánh tay gãy của cậu và đầu cùng ngực bị đánh không thấy đau sao?”

Vương Diệp cười ngốc nghếch, “Không đau lắm.”

Lôi Mộc như hiểu ra, “Cậu có phải cảm giác với đau đớn không nhạy không?”

Vương Diệp giấu người khác nhưng không giấu Lôi Mộc, từ khi quen anh cậu chưa bao giờ che giấu điều này: “Ừ.”

Cậu biết Lôi Mộc có ý thức và Lôi Mộc không có ý thức hành động không giống nhau, nhưng cậu theo bản năng tin rằng Lôi Mộc sẽ không hại cậu.

Nếu đối phương thật sự vì một số lý do mà muốn hại cậu, cậu sẽ giúp đối phương một thời gian hoặc làm vài việc, coi như trả lại món nợ từ kiếp trước, rồi kết thúc ân oán này. Nhưng hiện tại có vẻ như con trai yêu quý của cậu vẫn rất tốt.

-

Lôi Mộc bóp nhẹ mũi cậu bé, “Sau này đừng nói điều này cho người khác, dù không đau cũng phải giả vờ đau. Thế giới này có nhiều kẻ biếи ŧɦái thích trẻ em có thể chất đặc biệt như cậu, dù thông minh đến đâu cũng không phòng được những kẻ mưu mô. Phải biết cách bảo vệ bản thân, hiểu không?”

Vương Diệp cọ đầu vào vai anh.

Tim Lôi Mộc như bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.

Cảm giác này rất lạ với anh, nhưng không tệ.

Vương Diệp không biết tại sao, cậu không thể ngừng cười, dựa vào vai Lôi Mộc, vừa hát vừa tiếp tục công việc thủ công của mình.

Tâm trạng của Lôi Mộc bị cậu bé ảnh hưởng, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu cũng thả lỏng hơn.

Ngoài các bẫy đã sắp đặt, Vương Diệp còn gọt thêm bốn cây gậy nhọn, đặt đầu gậy vào đống lửa để nung sơ, xử lý ban đầu bằng cách than hóa.

Gậy gỗ sau khi được xử lý than hóa sẽ không dễ bị ăn mòn và dùng được lâu hơn.

Khi đi ngủ, Vương Diệp đặt bốn cây gậy nhọn bên cạnh cả hai.

Không có cửa chắc chắn, lại mới đến, tất nhiên cẩn thận vẫn hơn.