Căn phòng to như vậy chỉ còn một mình Miêu Tư Lý. Sau khi Cố Cách Cách rời đi, cô cũng đuổi Cao Ngôn khỏi nhà. Đúng, là cô đuổi. Không hiểu vì sao, nhưng đột nhiên cô cực kỳ tức giận, muốn đuổi Cao Ngôn khỏi nơi đây. Có lẽ trong vô thức, cô cảm thấy chính Cao Ngôn là người đã phá hủy mối quan hệ này, nhưng trên thực tế Cao Ngôn quả thật chẳng làm gì. Đến thăm mẹ Cao Ngôn rồi cùng Cao Ngôn đi bar uống rượu, đều là cô tự nguyện chứ chẳng ai ép. Tất cả là do chính cô đã không từ chối.
Cố Cách Cách là người có sức ảnh hưởng lớn thứ hai có thể khiến cô suy sụp. Chỉ với một câu nói cũng có thể đánh cô rơi thẳng xuống tầng mười tám của địa ngục. Còn người thứ nhất kia chính là người bố chưa biết mặt của cô.
Bước vào căn phòng Cố Cách Cách vẫn luôn ở, đây vốn được sửa lại từ phòng sách của nhà cô. Trong góc đặt một kệ sách, phía trên có tiểu thuyết của Trương Ái Linh, đó là quyển Cố Cách Cách tự mua. Cô thích xem những truyện tình cảm lâm li bi đát, có khi còn chảy nước mắt bởi những nhân vật trong truyện. Rõ ràng là người có tâm địa sắt đá, nhưng khi chạm đến vấn đề tình cảm lại như thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng mềm mại.
Ở bên cửa sổ là chiếc giường một người ngủ, nhưng lại đủ rộng cho cả hai người. Cô và Cố Cách Cách từng nằm trên chiếc giường này vượt qua bao nhiêu đêm tốt đẹp, cũng như đêm khắc cốt ghi tâm kia. Đêm hôm ấy, cô cảm thấy mình như có được toàn bộ thế giới, cô vẫn còn nhớ rõ vệt máu đỏ trên giường, giống như hoa hồng đỏ nổi bật sự diễm lệ giữa tấm drap màu lam. Đó là minh chứng Cố Cách Cách đã trở thành người phụ nữ của cô. Lòng không nhịn được run rẩy, đau đến mức cô không cách nào ở lại trong căn phòng tràn ngập hơi thở của Cố Cách Cách.
Cái cảm giác giống như đuổi bắt này càng khiến tâm tình Miêu Tư Lý trở nên tồi tệ. Di động và chuông cửa đồng thời vang lên, Miêu Tư Lý ngẩn người, không biết nên làm việc nào trước? Thần kinh cô tựa như đã sắp chập mạch, rốt cuộc trước một giây tiếng chuông điện thoại tắt, cô nhận cuộc gọi rồi bước ra mở cửa.
Điện thoại là của nhà hàng Quảng Đông mới mở đầu phố gọi tới, còn nhấn chuông cửa là nhân viên chuyển hoa của cửa hàng trên đường Hồ Nam. Miêu Tư Lý vừa ký tên trên giấy biên nhận, vừa nói hủy bỏ cuộc hẹn trước với người phục vụ trong điện thoại.
Miêu Tư Lý ôm bó bách hợp cực lớn mới được giao, thật muốn ném vào thùng rác, nhưng sau một hồi do dự vẫn không quăng được. Bởi vì quá nhiều nên không thể cắm hết vào bình hoa, đành phải đặt trên bàn trà, mặc kệ sự chướng mắt mà nó mang lại.
Có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Cố Cách Cách, giải thích cặn kẽ chi tiết thêm lần nữa, nói rõ ràng từng sự việc xảy ra, như cô và Cao Ngôn đã nói gì, uống bao nhiêu chai rượu,... Cô không hề trách móc gì Cố Cách Cách, bởi vì trước đó, khi Cố Cách Cách đồng ý cuộc hẹn, cô nghe ra được tâm tình vô cùng vui vẻ của Cố Cách Cách qua điện thoại. Sở dĩ hôm qua tức giận như vậy, chỉ bởi vì bị cô cho leo cây, còn ở cạnh Cao Ngôn, nên mới khiến Cố Cách Cách hiểu lầm, vì nguyên nhân đó mà giận dữ với cô.
Nhưng vừa nhớ đến lời tuyệt tình Cố Cách Cách nói, toàn bộ dũng khí lập tức lặn mất tăm, ngay cả sức lực cũng như bị rút cạn giống hệt một bãi bùn lầy, không còn sinh khí ngồi thẳng lưng cho đến màn đêm buông xuống.
Di động lại lần nữa vang lên. Tên hiện trên màn hình làm Miêu Tư Lý có chút bất ngờ — Ngô Mẫn Yến, bạn cùng phòng có quan hệ không tệ với Cố Cách Cách. Lần trước lúc ở quán bar, bởi vì Ngô Mẫn Yến mắng Hứa Minh Huy là
tên cặn bã, nên cô lập tức coi Ngô Mẫn Yến thành tri kỷ, còn trao đổi số điện thoại với nhau, nhờ Ngô Mẫn Yến nếu tên khốn Hứa Minh Huy kia còn dây dưa với Cố Cách Cách, nhất định phải báo tin cho cô. Bây giờ Ngô Mẫn Yến gọi điện thoại, có phải là vì Hứa Minh Huy lại đang quấn lấy Cố Cách Cách không? Vội vàng ấn nút nghe.
Quả nhiên đúng thế, Ngô Mẫn Yến nói cho Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách sau khi nhận được điện thoại của Hứa Minh Huy, đã đi đến chỗ hẹn. Sáng nay khi Cố Cách Cách trở về, đôi mắt đỏ hồng, cả ngày không ăn không uống còn yên lặng khóc. Bởi vì quá lo lắng nên mới gọi cho Miêu Tư Lý, không phải vì Miêu Tư Lý từng cậy nhờ, mà vì mỗi lần cô và Cố Cách Cách nói chuyện phiếm, Cố Cách Cách rất thường xuyên nhắc tới Miêu Tư Lý, còn hay ở nhà Miêu Tư Lý qua đêm. Biết hai cô có quan hệ không tệ, cho nên cô mới gọi hỏi Miêu Tư Lý có biết Cố Cách Cách xảy ra chuyện gì không? Hơn nữa cô luôn có ấn tượng xấu với Hứa Minh Huy, nếu để Cố Cách Cách gặp gã trong tâm trạng như vậy, cô sợ Cố Cách Cách sẽ bị Hứa Minh Huy lợi dụng. Miêu Tư Lý hỏi, Ngô Mẫn Yến có biết bọn họ hẹn gặp ở nơi nào không? Khi Cố Cách Cách nói chuyện với Hứa Minh Huy, Ngô Mẫn Yến đang ngồi cạnh, nên nghe thấy được bọn họ hẹn gặp ở một nhà hàng Quảng Đông mới mở. Quả nhiên người có ý với Cố Cách Cách đều biết cô thích ăn gì, Hứa Minh Huy và Miêu Tư Lý cùng hẹn ở một nơi.
Gọi điện thoại cho Cố Cách Cách thì bị cúp, gọi lại lần nữa thì đối phương trực tiếp tắt máy. Miêu Tư Lý choáng váng, từ trên ghế sô pha bật dậy, chạy ra khỏi nhà chặn ngay một chiếc xe, đuổi tới nhà hàng đầu phố. Cô biết trong nhà hàng Quảng Đông đó có loại phòng tình nhân, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh Hứa Minh Huy và Cố Cách Cách đang hẹn hò giống như trong phim. Chỉ nghĩ đến việc Hứa Minh Huy có thể sẽ có hành vi không đúng mực với Cố Cách Cách sau khi chuốc say cô, đã khiến Miêu Tư Lý kích động đến mức nhảy dựng lên đυ.ng đầu vào trần xe, đau tới phải ngã trở lại ghế ngồi, liều mạng xoa đầu và không ngừng thúc giục bác tài đi nhanh hơn, sợ đến trễ cả hai người đó đã ăn xong và rời khỏi quán.
Nhà hàng mới khai trương, nên trước cửa đặt rất nhiều lẵng hoa. Vì vội vàng, khi Miêu Tư Lý chạy vào trong đã đυ.ng ngã hàng loạt hoa. Trong phòng ăn hiện có rất nhiều người, Miêu Tư Lý nhìn một vòng không thấy bóng dáng Cố Cách Cách, cũng không hỏi phục vụ, trực tiếp đến từng phòng gõ cửa. Gõ đến phòng thứ ba mới thở phào, vì người mà cô muốn tìm đang ngồi ở bên trong, hơn nữa chỉ có một mình Cố Cách Cách, dù trên bàn đang bày hai bộ bát đũa.
Cố Cách Cách nhìn thấy Miêu Tư Lý, kinh ngạc hỏi: "Sao em lại tới đây? Sao biết tôi trong này?"
Miêu Tư Lý không đáp, sau khi ngồi xuống đối diện cô mới thở hổn hển: "Hừ, Hứa Minh Huy chạy nhanh đấy! Nếu không, em nhất định sẽ dần cho tên đó một trận."
Lời vừa nói xong, Hứa Minh Huy đã xuất hiện trước cửa phòng, sắc mặt rất kém, hiển nhiên đã nghe thấy hết những lời vừa rồi. Nãy giờ gã chỉ đi toilet mà thôi.
Miêu Tư Lý vừa nhìn thấy Hứa Minh Huy, lập tức phẫn nộ, bật đứng dậy, muốn tiến đến cho gã một đấm.
"Miêu Tư Lý, em đứng lại đó cho tôi!" Cố Cách Cách đúng lúc ngăn cô lại.
Miêu Tư Lý quay đầu nhìn Cố Cách Cách, cau mày: "Không phải chị bảo, khi nào em nhìn thấy tên đê tiện này, cứ việc đấm cho vài phát sao?"
Làm sao Cố Cách Cách còn nhớ rõ mình nói lời ấy khi nào? Nhìn thấy Miêu Tư Lý vừa đến liền muốn đánh người, vừa tức vừa lo.
Đến bao giờ em ấy mới có thể trưởng thành hơn đây? Thản nhiên bảo: "Em về trước đi, tôi còn chuyện muốn nói với anh ta, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại."
Miêu Tư Lý lập tức hừ lạnh: "Chị gọi điện thoại cho em? Lừa con nít à! Em gọi điện thoại cho chị, chị chẳng những cúp, mà còn tắt máy. Nếu chị không muốn gặp em thì cứ việc nói thẳng. Em đi là được chứ gì! Chị muốn cùng ai hẹn hò thì cứ hẹn hò đi. Em cũng không thèm xen vào nữa, mặc kệ chị bị người ta lợi dụng đấy."
"Em đã gọi điện thoại cho tôi?" Cố Cách Cách lấy ra di động từ trong túi xách, quả nhiên đang tắt máy. Nhìn thoáng qua Hứa Minh Huy, lập tức gã ta chột dạ cúi đầu.
Cố Cách Cách định giải thích, nhưng lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lập tức ngậm miệng không nói gì, bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Miêu Tư Lý thấy cô không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận, liền cảm thấy khó chịu, tức giận lớn tiếng: "Em biết chị vẫn còn thích gã ta. Cho đến bây giờ vẫn chỉ có mình em ảo tưởng, là em mặt dày cứ quấn quýt dây dưa với chị. Được rồi, từ giờ trở đi, em sẽ biến mất, cách chị thật xa, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt chị nữa. Đỡ mất công chị vừa thấy em đã chán ghét tận cổ!"
Ở bên ngoài, người phục vụ nghe thấy trong phòng ồn ào lớn tiếng, liền gõ cửa tiến vào, vừa lúc đυ.ng phải Miêu Tư Lý đang muốn đi ra ngoài.
Người phục vụ kinh ngạc: "A, cô không phải là cô Miêu sao? Không phải cô hủy chỗ hẹn trước rồi à? Phải rồi, cô có muốn lấy bánh kem đã đặt không? Tuy cô đã hủy phòng chỗ chúng tôi, nhưng cô đã thanh toán tiền bánh kem, nên nhà bếp cũng đã làm xong. Mong cô chờ ở đây một lát, chúng tôi sẽ lấy đưa cô ngay, được không?"
Miêu Tư Lý cũng nhận ra người phục vụ này. Đây là người đã tiếp đón cô, lúc ấy cô còn khen thái độ phục vụ của anh rất tốt, cho nên có ấn tượng. Vốn hôm nay là ngày cô mong chờ nhất, kết quả lại kết thúc thế này đây. Nhìn thấy anh chàng phục vụ, lại nhớ tới điều ấy, cảm thấy uất ức đến hai mắt đều đỏ lên, vội vàng nói: "Không cần." nhưng rồi nén xuống xúc động, không quay đầu lại, thấp giọng nói, "Rõ ràng người ta là đôi tình nhân hẹn hò, tôi còn tưởng mình anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không có tự trọng!" nói xong bỏ đi một nước.
Anh chàng phục vụ nghe không hiểu gì, chỉ mỉm cười hỏi người trong phòng: "Quấy rầy hai vị, xin hỏi cần giúp điều gì không? Nếu không, tôi xin phép ra ngoài trước."
Hứa Minh Huy xua tay: "Không cần."
Cố Cách Cách lại cất lời: "Tôi là bạn của cô bé kia. Phiền anh mang bánh kem đến đây đi, tôi sẽ mang về cho em ấy."
"Việc này
..." Người phục vụ có chút khó xử, gãi đầu.
Cố Cách Cách nói: "Tôi tên Cố Cách Cách."
Người phục vụ vui mừng: "A, cô chính là cô Cố! Vâng, xin chờ một chút." Quả nhiên cô gái họ Cố này giống như lời cô Miêu kia nói, thật xinh đẹp.
"Có phải anh cũng nên cho tôi lời giải thích không?" Cố Cách Cách khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hứa Minh Huy.
Trán Hứa Minh Huy ứa ra mồ hôi lạnh, mọi cố gắng cả buổi tối giống như múc nước đổ xuống sông, nhưng chuyện đã lộ hết, gã muốn chối cũng không được.
Cố Cách Cách nở nụ cười lạnh: "Đây là cái mà anh gọi là chân thành xin lỗi? Thật tình muốn làm bạn với tôi?"
Hứa Minh Huy biện minh: "Những điều ấy đều là thật. Anh biết những lời anh nói ở sân bóng rổ lần trước đã khiến em gần đây luôn bị phiền nhiễu. Anh thật lòng muốn xin lỗi em."
"Thật à?" Cố Cách Cách chỉ vào chai rượu đỏ sắp cạn đáy trên bàn, "Một ly rồi lại một ly chuốc tôi, quả là thật tâm thật ý. Để tôi đoán thử chút, có phải trong túi anh còn có một tấm thẻ khóa của phòng khách sạn nữa không?"
Hứa Minh Huy nghe cô nói vậy, theo phản xạ sờ ví tiền, vội vàng lắc đầu: "Không có." Quả thật trong túi gã không có thẻ khóa của phòng khách sạn, nhưng hành động giấu đầu lòi đuôi này lại bại lộ ý xấu trong lòng.
"Hứa Minh Huy, tôi không ngờ nhân phẩm của anh lại thấp đến vậy. Quả thật trước đây tôi có mắt như mù."
Dù chỉ một giây cũng không muốn tiếp tục đối mặt với con người này, Cố Cách Cách cầm lấy túi xách đứng dậy. Một thoáng choáng váng, bởi vì bụng rỗng lại uống nhiều rượu nên thực sự cô có chút say. Thấy bộ dạng Hứa Minh Huy như muốn tiến tới đỡ, cô bỏ lại hai chữ: "Ghê tởm." rồi đi ra cửa.
Người phục vụ vừa nãy cũng đang mang bánh kem tới, thấy Cố Cách Cách như muốn đi, vội đưa bánh kem cho cô, cười nói: "Vốn cô Miêu còn đặt cả một ban nhạc chơi violon nữa, nhưng chắc chỉ có thể hẹn lần sau."
Hộp đựng bánh kem trong suốt, nên Cố Cách Cách có thể thấy rõ hàng chữ trên chiếc bánh hình trái tim.
Cố Cách Cách, em yêu chị, giống như chuột yêu gạo.
Nét chữ là của Miêu Tư Lý, quả nhiên vẫn là trẻ con.
Cố Cách Cách nói tiếng "Cám ơn." với người phục vụ, bỏ lại Hứa Minh Huy, mang theo bánh kem ra khỏi nhà hàng. Cô lấy điện thoại định gọi cho Miêu Tư Lý, nhưng nghĩ một hồi cảm thấy tốt nhất vẫn nên tạo niềm vui bất ngờ. Bước ra đường chuẩn bị vẫy một chiếc taxi, lại thấy ở ven đường có một bóng hình quen thuộc.
Miêu Tư Lý cắm tay trong túi quần, cúi đầu đá một hòn đá nhỏ.
Cố Cách Cách đi qua, đứng cách cô hai mét.
Lúc này Miêu Tư Lý mới cảm nhận được có người, ngẩng đầu thấy là Cố Cách Cách, liền vui vẻ, rồi sau đó lại ngượng ngùng cúi đầu. Vừa nãy rõ ràng bày ra bộ dạng rất tức giận và hùng hổ bỏ đi, giờ lại đứng đây chờ người ta, quả thật như tự vả miệng mình.
Cố Cách Cách hỏi: "Không phải em về rồi à?"
Miêu Tư Lý dùng âm điệu nhỏ như tiếng muỗi: "Em lo lắng cho chị."
Cố Cách Cách nhìn bộ dạng bực bội của Miêu Tư Lý, khóe miệng nhếch lên, trong lòng tràn đầy ấm áp, quơ quơ bánh kem trước mắt cô: "Cám ơn bánh kem của em nhé."
Miêu Tư Lý kinh ngạc ngẩng đầu. Khi đối diện với khuôn mặt tươi cười của Cố Cách Cách, bao nhiêu phiền não cũng lập tức tiêu tan, hô to một tiếng "Cố Cách Cách", rồi nhào đến ôm lấy cô.