Cố Vân nói náo kịch đêm nay nhân vật chính vốn chẳng phải chị và Lý Tư Phàm, như vậy trọng trách đương nhiên là chuyển lên người Cố Cách Cách. Đây cũng là sự đồng cam cộng khổ của hai chị em các cô, từ nhỏ đến lớn đều là có phúc cùng nhau hưởng, có họa cùng xông pha.
Có điều mọi người không phải ai cũng vì mấy câu hời hợt nhẹ nhàng của Cố Vân mà tiêu tan. Kết hôn bảy năm cho đến hôm nay mỗi người một ngả, không phải chỉ nói vài lời là rõ hết được. Hơn nữa Cố Vân còn luôn miệng nói, chị vẫn yêu Lý Tư Phàm. Như vậy khuyên chị ly hôn hay không ly hôn mới tốt đây?
So với việc đó, dường như vấn đề của Cố Cách Cách lại đơn giản hơn, đương nhiên không thể có khả năng đồng ý cho cô cùng phụ nữ bên nhau. Hơn nữa trong lòng ông bà Cố đều đã có một người con rể tốt được chọn, chính là Khâu Lộc Minh. Một chàng trai hoàn hảo biết bao nhiêu, bất kể là về bộ dạng hay gia thế đều cực kỳ xứng với Cố Cách Cách.
Kỳ thật từ đầu đến cuối, Cố Cách Cách đều không tỏ rõ lập trường của mình. Cô đưa Miêu Tư Lý về nhà, vốn là định gặp mặt phụ huynh, nhưng đến thời điểm quan trọng lại lùi bước. Dù ở trước mặt Miêu Nhã, cô có thể lớn tiếng nói ra, cô yêu Miêu Tư Lý, đó là bởi vì cô không có điều cố kỵ, càng bởi vì đã có Miêu Tư Lý xông pha chiến đấu trước cô. Nhưng đứng trước mặt bố mẹ mình, dù như thế nào cũng không mở được miệng, cô sợ làm tổn thương bố mẹ, quan trọng hơn nếu bố mẹ không đồng ý thì đứa con luôn hiếu thuận như cô sao dám chống lại đây, giống như bây giờ vậy.
Nhưng có một số chuyện, hòa thượng chạy được nhưng miếu chạy được sao? Nên chuyện phải đối mặt thì trước sau gì vẫn phải đối mặt.
Cố Cách Cách cúi đầu. Bề ngoài dù bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm sóng dâng biển cuộn mãnh liệt, cô đang suy tính đến việc làm thế nào là tốt nhất cũng như tình huống xấu nhất ra sao.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Cố Cách Cách ngẩng đầu, lần lượt đảo mắt qua ba người thân thiết. Tất cả đều có cùng một nét mặt, đó là chờ đợi cô cho câu trả lời.
Cuối cùng Cố Cách Cách cất lời: "Bố, mẹ, chị hai nói không sai, con quả thật thích một cô gái, cô ấy chính là Miêu Tư Lý. Con biết nhất thời bố mẹ khó thể nhận, nhưng con vẫn hy vọng được sự đồng ý của bố mẹ và..."
Nghe chính miệng Cố Cách Cách thừa nhận, lòng ông bà Cố lập tức trầm xuống.
Bà Cố không đợi Cố Cách Cách nói xong, đã lên tiếng ngắt lời: "Không có khả năng. Việc này không cần thương lượng."
Ông Cố cũng vẻ mặt căng thẳng: "Cách Cách, con suy nghĩ kỹ chưa?"
Cố Cách Cách nói: "Bố, con đã suy nghĩ rất nhiều. Con yêu em ấy, con muốn cùng em ấy bên nhau."
Bà Cố bất mãn chen vào: "Cô cùng Miêu Tư Lý kia quen biết bao lâu mà dám nói chữ
yêu trên miệng? Cô hiểu rõ nó không? Cô không nghĩ tới tương lai của hai đứa sao? Cô năm nay đã hai mươi tám, không phải mười tám tuổi nữa đâu. Trưởng thành một chút giúp tôi được không? Còn nữa, đừng nói với tôi chữ
yêu kia nữa, chị hai cô nói còn yêu anh rể của cô đấy thôi, không phải rốt cuộc vẫn là ly hôn đó sao? Kiểu chơi đùa vô nghĩa như vậy, tôi kiên quyết không đồng ý."
Cố Cách Cách biện bạch: "Mẹ, con đã sớm yêu Miêu Tư Lý, chẳng qua bởi vì một số việc mà chúng con mới bất đắc dĩ chia cách năm năm."
"Hai cô biết nhau đã năm năm?" Bà Cố cảm thấy có chút khó tin. Không ngờ con gái đã gạt bà năm năm trộm thích một người! Chẳng thể trách trước đây mỗi lần đưa cô đi xem mặt đều là bộ dạng không yên lòng. Rõ ràng có vài người đàn ông có điều kiện rất tốt nhưng cô lại không để mắt chút nào, hóa ra nguyên nhân là đây.
Cố Cách Cách gật đầu.
Bà Cố lại hỏi: "Vậy hai cô vì nguyên nhân gì phải chia cách nhau?"
Cố Cách Cách im lặng, cô sợ nói ra nguyên nhân thật sự, bố mẹ sẽ càng không đồng ý. Nói không chừng, đến ngay cả chị hai cũng không tiếp tục ủng hộ.
"Không trả lời được à?" Bà Cố nhíu mày, "Tôi đã biết loại quan hệ yếu ớt này của hai cô không chịu nổi đả kích. Hai cô có thể không gặp nhau năm năm, thì cũng có thể không gặp nhau mười năm! Chẳng lẽ cô định chờ đến lúc bốn mươi tuổi, mới đến trước mặt chúng tôi khóc sướt mướt nói cô bị người ta bỏ? Chị hai cô cho dù ly hôn, ít nhất còn có một đứa con trai, cùng một tờ hôn ước để mà cầm lấy đồ đạc của mình. Còn cô? Nếu quả thật cho cô cùng Miêu Tư Lý kia bên nhau. Hai cô dựa vào cái gì để gắn bó quan hệ cả hai? Tình yêu sao? Tình yêu không thể đổi thành cơm ăn, nó sẽ bị thời gian cùng cuộc sống làm phai nhạt dần, cho đến khi chẳng còn lại bóng dáng. Không
có tình yêu các cô dựa vào cái gì để tiếp tục? Chia tay trong cãi vã à? Cách Cách, cô làm như vậy chẳng khác nào tự tay mai táng tuổi thanh xuân, rồi tương lai cũng có một ngày cô hối hận! Tôi với bố cô đã trải qua bao năm sóng gió, loại chuyện nào chưa từng thấy qua? Chúng tôi không đồng ý, không phải bởi vì mặt mũi, cũng không phải bởi vì sợ người khác hỏi con rể chúng tôi làm gì, bất quá chúng tôi chỉ cười nói con gái út nhà mình đi theo đứa con gái khác. Đương nhiên điều đó sẽ trở thành trò cười cho người khác, nhất là những đồng nghiệp trong cơ quan bố cô, nơi đó vốn rất cần mặt mũi. Nhưng mặt mũi của chúng tôi là nhỏ, hạnh phúc cả đời của cô mới lớn. Nghe mẹ, khi tuổi còn trẻ chơi đùa như vậy thì được, nhưng đến tầm tuổi này thì mau tìm đàn ông tốt gả đi, phụ nữ luôn cần tìm một chỗ dựa." Nói xong không quên nói với Cố Vân, "Còn cô nữa, suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc có muốn ly hôn hay không? Nếu quyết định ly hôn thì nói cho chúng tôi một tiếng, tôi với bố cô còn giúp cô tìm bậc thang."
Cố Vân: "..."
Cố Cách Cách không tìm thấy lời nào để phản bác lại bà Cố. Cô chưa nghĩ đến những chuyện quá xa, cả đời dài như vậy ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Giống như không biết năm 2012 liệu có phải là ngày tận thế hay không. Cô chỉ biết hiện tại cô và Miêu Tư Lý ở bên nhau rất vui vẻ, hơn nữa còn hy vọng kéo dài tiếp phần hạnh phúc này. Nhưng cô cũng biết lời bà Cố không phải không có lý, trong lòng cũng bắt đầu mâu thuẫn.
Hội nghị gia đình chẳng hề giải quyết được thực chất của vấn đề. Kể từ lúc Cố Cách Cách lâm vào trầm mặc, không khí cũng trở nên nặng nề. Cố Vân là người đầu tiên đứng dậy: "Con đi xem Đa Đa." rồi chạy như bay thoát ly chiến trường. Không phải chị không muốn giúp mà chính bản thân chị cũng đang khó bảo toàn, dù cho nói gì cũng chỉ như chắn trước nòng súng, đều là tự tìm đường chết.
Ông Cố là người thứ hai đứng dậy, bước đến cạnh Cố Cách Cách, vỗ bả vai cô: "Cách Cách, từ nhỏ đến lớn con luôn là một đứa trẻ tự lập, bố luôn rất tôn trọng lựa chọn của con. Giống như năm con tốt nghiệp, bỏ đi cơ hội tốt xuất ngoại du học, mà quyết định ở lại trong nước làm đồ mỹ phẩm, bố cũng khuyên mẹ ủng hộ con. Nhưng lúc này bố mẹ lại có chung quyết định, hy vọng con hiểu cho chúng ta. Trên đời không có bố mẹ nào không hy vọng con mình được hạnh phúc." Nói xong cũng trở về phòng.
Để lại một mình bà Cố trừng mắt nhìn Cố Cách Cách đang cúi đầu sắp chạm đến mặt sô pha, dù trừng đến mắt mỏi nhừ vẫn không thấy cô liếc bà một cái, cũng đứng dậy, chống nạnh cắn răng nói: "Cố Cách Cách, nếu cô còn bên Miêu Tư Lý kia, thì cũng đừng nhận tôi là mẹ. Sau này không cần quay về cái nhà này!" nói xong phi thường tức giận vung tay rời đi.
Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Cố Cách Cách, xung quanh an tĩnh vô cùng, nước mắt nhịn một tối cuối cùng cũng tuôn ra, tí tách rơi trên mặt đất. Cô từng nghĩ bố mẹ có thể không đồng ý nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ bị phản đối kịch liệt thế này. Nếu cô và Miêu Tư Lý tiếp tục yêu nhau mà không có được sự chúc phúc của bố mẹ, vậy chẳng khác nào lấy dao rạch một vết sâu trong quan hệ của hai cô. Làm sao hai cô có thể coi như không có chuyện gì phát sinh, thanh thản ở bên nhau được?
Thật ra khi cô nhìn vào Miêu Nhã, cũng biết sẽ có kết quả này. Bố cô nói rất đúng, trên đời không có bố mẹ nào không hy vọng con mình được hạnh phúc. Miêu Nhã sở dĩ không đồng ý các cô bên nhau cũng bởi vì không nhìn thấy tương lai của cả hai. Bọn họ đều là những người từng trải, nhìn nhận vấn đề luôn thấu đáo sâu xa hơn rất nhiều. Nhưng hai người phụ nữ thực sự không thể đi đến cuối cùng sao?
Cô cũng từng hoài nghi nhưng chính Miêu Tư Lý đã cho cô hy vọng. Bây giờ cô lại mê man lần nữa, có lẽ chỉ có Miêu Tư Lý mới có thể giải đáp cho cô. Nghĩ đến Miêu Tư Lý, Cố Cách Cách không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, cô còn nhớ rõ vẻ mặt bi thương của Miêu Tư Lý lúc rời đi.
* * *
Trước khi về nhà, Cố Cách Cách đến gõ cửa phòng Cố Vân.
Cố Vân mở cửa, chỉ thấy Đa Đa đang ngủ trên giường. Chị dùng khẩu hình nói với Cố Cách Cách: "Chị đưa em xuống dưới lầu."
Cố Cách Cách biết chị hai có chuyện muốn nói với mình, từ trước đến giờ hai chị em cô vẫn luôn ăn ý với nhau như vậy.
Khi xuống tới vườn hoa công cộng trong khu chung cư, Cố Vân ngồi xuống một chiếc ghế đá lạnh, Cố Cách Cách cũng ngồi xuống cạnh chị.
Cố Vân nói: "Bé út, em có trách chị chưa được sự đồng ý đã nói chuyện của em cho bố mẹ không?"
Cố Cách Cách ôm eo của chị nói: "Làm sao lại trách chị chứ? Chị là chị của em, hiểu rõ con người em nhất, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi. Hôm nay chị không nói thì không biết đến khi nào em mới dám thẳng thắn với bố mẹ! Em biết, loại sự tình này càng kéo dài càng hỏng."
"Với bộ dạng không sợ trời không sợ đất của em, có khi nào lại chịu thua người khác chứ? Cũng chỉ có ở trước mặt mẹ mới co chân co tay lại, đạo hạnh của bà cao thâm hơn em, chuyên dùng để trị em mà."
Cố Cách Cách cười: "Không phải chị cũng vậy sao? Không có chút lực phản kháng trước mẹ." rồi vẻ mặt rất nhanh ảm đạm, "Lần này để bố mẹ thật thương tâm."
Cố Vân vẫy tay một chút: "Có hai đứa con bất hiếu như chúng ta, bố mẹ không muốn thương tâm cũng khó."
Cố Cách Cách chợt nhớ tới một việc, trầm giọng hỏi: "Lý Tư Phàm nói chị trên giường lãnh đạm với anh ta, có phải bởi vì việc kia không?"
Cố Vân trầm mặc một lát, rồi mới gật đầu nhẹ "Ừ." một tiếng.
Lông mày Cố Cách Cách nhăn lại: "Không phải chị nói với em, đã sớm không còn ám ảnh nữa sao?"
Cố Vân bất đắc dĩ: "Chị cũng nghĩ vậy nhưng mỗi lần cùng anh ấy làm chuyện đó, hình ảnh anh ấy uống say rồi cưỡng bức chị lại hiện lên, khiến hứng thú gì cũng không còn. Anh ấy không biết ảnh thống khổ, nhưng chị còn thống khổ hơn ảnh rất nhiều."
Cố Cách Cách lại hỏi điều cô nghi hoặc: "Không phải chị nói còn yêu anh ta sao? Nếu yêu sao có thể như vậy?"
"Mấy chuyện thế này... em không rõ đâu..." Cố Vân dừng một chút, rồi nhìn Cố Cách Cách hỏi, "Các em có hay không? Ý chị là, em và Miêu Tư Lý ấy?"
Tuy là chị ruột của cô nhưng khi đột nhiên bị hỏi đến chuyện thân mật trên giường, Cố Cách Cách vẫn không nhịn được đỏ mặt, có điều vẫn thoải mái thừa nhận: "Có, em và Miêu Tư Lý từng có. Rất đẹp, em ấy rất dịu dàng."
Cố Cách Cách nói xong, mặt càng đỏ hơn nữa, tâm cũng đi theo mềm mại.
Cố Vân không thể tưởng tượng ra được cảm giác như vậy. Việc trên giường luôn rất đáng sợ đối với chị, thế nhưng qua lời bé út thì dường như lại thật say mê.
Dịu dàng? Từ này hình như chẳng hề có chút liên quan gì đến Lý Tư Phàm, có lẽ nguyên nhân cũng chẳng phải chỉ từ một mình chị.
Hai người hàn huyên thêm một chút rồi Cố Cách Cách đứng dậy cáo từ. Tán gẫu về chủ đề như vậy càng khiến cô vội vã muốn gặp Miêu Tư Lý hơn.