"Cao Ngôn cũng ở đây à."
Vẻ mặt Cố Cách Cách bình thản bước vào, thay dép lê, buông túi xách, ngồi xuống sô pha đối diện với hai người kia. Toàn bộ quá trình đều làm cực kỳ mạch lạc, hệt như hình ảnh cô vừa nhìn thấy không hề ảnh hưởng gì đến cô, mà chỉ như việc uống trà cắn hạt dưa nói chuyện bình thường, hơn nữa còn hòa nhập rất nhanh, trên tay như có ảo thuật, còn bỗng xuất hiện một gói khoai tây chiên, mở ra, lấy một miếng bỏ vào miệng, cắn ra tiếng vang dòn: "Các cô cứ tiếp tục, đừng để ý tới tôi."
Miêu Tư Lý chật vật từ trên người Cao Ngôn đứng dậy. Khi rút tay từ trong quần cô ta ra, Cao Ngôn còn khẽ rên lên một tiếng, không biết vì thỏa mãn hay khó chịu, khiến cả khuôn mặt Miêu Tư Lý đều tái đi, lắp bắp: "Thật ra... bọn em... không có gì..."
Giải thích nghe thật vô nghĩa.
"Tôi cũng không thấy gì." Cố Cách Cách cười nói.
Cố Cách Cách như vậy làm lông tóc Miêu Tư Lý có chút dựng đứng. Chẳng thà Cố Cách Cách nhào tới kéo tóc, xé quần áo của cô như một phụ nữ ghen tuông mất đi lý trí, thì cô còn cảm thấy tốt hơn, chứ đừng chỉ ngồi ở đó giả bộ làm Mona Lisa. Không, lúc này Cố Cách Cách chính là Mona Lisa, bởi vì hoàn toàn không nhìn ra được sự giả tạo trên khuôn mặt đó, nụ cười cũng thật tự nhiên, đầy đoan trang, tao nhã.
Mà Cao Ngôn dù quần áo không chỉnh tề, lại giống như vừa mới quay xong một cảnh phim, điềm đạm tự nhiên kéo khóa quần, thắt dây lưng lại. Cũng ngồi tư thế đoan trang y như vậy, lên tiếng chào hỏi Cố Cách Cách: "Cô giáo Cố."
Cứ thế trong nháy mắt, Miêu Tư Lý tưởng rằng mình đang tham gia trong một tiết mục trò chuyện của đài truyền hình. Đương nhiên cô chỉ là khán giả, còn khách mời của chương trình chính là hai cô gái đang ngồi ngay ngắn trên sô pha kia. Đèn bật sáng chiếu lên hai người, tiết mục chính thức bắt đầu.
Cố Cách Cách hỏi: "Đã lâu không gặp. Gần đây khỏe không?"
Cao Ngôn đáp: "Tạm được. Tôi mới vừa đi nước ngoài tham gia một liên hoan phim. Bộ phim quay tiếp theo vẫn còn đang trong thời kỳ đàm phán."
Cố Cách Cách lại hỏi: "Đời sống tình cảm thế nào?"
Cao Ngôn liếc mắt nhìn Miêu Tư Lý, cười: "Từ ngọt ngào đến cực kỳ ngọt ngào."
Cố Cách Cách cũng liếc nhìn Miêu Tư Lý một cái, cười nhạt nói: "Thật làm cho người ta hâm mộ."
Miêu Tư Lý đảo mắt.
Các người không giả bộ thân thiện thì sẽ chết sao? Đương nhiên lời này chỉ có thể gào thét trong lòng, cô sợ nếu nói ra khỏi miệng sẽ bị ánh mắt của hai người kia bắn chết. Do dự một chút rồi chọn ngồi xuống bên cạnh Cố Cách Cách, vươn tay vòng quanh eo, cằm để trên vai Cố Cách Cách, hỏi: "Chị đã đi đâu thế? Muộn như vậy mới về."
Cố Cách Cách nghiêng mặt bốn mươi lăm độ nhìn cô, nở một nụ cười mê hồn: "Cô đang trách tôi trở về quá sớm?"
Miêu Tư Lý không khỏi rùng mình một cái, đây không phải là cười, rõ ràng là rắn độc đang lè lưỡi đỏ tươi.
Cao Ngôn cười, giúp Miêu Tư Lý trả lời: "Không sớm, vừa đúng." rồi nắm lấy cơ hội hỏi Cố Cách Cách, "Thấy rồi có cảm giác thế nào?"
Cố Cách Cách suy nghĩ một lát: "Rất phấn khích. Nếu sau này có ai nói cô là diễn viên bình hoa, tôi sẽ cùng người đó liều mạng."
Cao Ngôn nhíu mày: "Ý của chị là tôi đang diễn trò?"
"NO, ý của tôi, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, chỉ có tự mình trải qua mới có thể diễn càng thêm đạt. Điện ảnh bây giờ đều dựa vào cảnh giường chiếu để xếp hạng, cô chỉ cần vào lúc quay cảnh đó, giữ nguyên cảm xúc nhập vai thế này, tôi tin giải diễn viên xuất sắc của mọi lễ trao giải đều nằm trong tầm tay cô."
Cao Ngôn cười: "Thật khó nhìn ra cô giáo Cố là người học ngành kiến trúc đấy. Tôi tiếp thu lời khuyên của chị."
Cố Cách Cách khiêm tốn nói: "Quá khen, tôi chỉ đứng ở góc độ người xem nói chút nhận xét mà thôi."
"Nếu dựa theo tiêu chuẩn ấy, thì em cảm thấy chị càng thích hợp đóng phim hơn." Miêu Tư Lý không cam lòng mình trở thành kẻ bị Cố Cách Cách trêu chọc, còn nói như thể việc này chẳng hề liên quan đến cô, nên lạnh lùng xen miệng.
Cố Cách Cách nổi lên hứng thú, hỏi: "Ồ? Ý cô là sao?"
Miêu Tư Lý cười lạnh: "Tối hôm qua lúc chúng ta lên giường, dáng vẻ thích gần chết mà còn giả bộ chống cự của chị so với diễn viên còn diễn viên hơn."
Vẻ mặt Cố Cách Cách không chút thay đổi, đang nghiền ngẫm suy nghĩ xem câu "so với diễn viên còn diễn viên hơn" liệu có phải bị sai ngữ pháp. Còn vẻ mặt Cao Ngôn lại trở nên trắng bệch.
Quả nhiên hai người họ đã lên giường! Mình và Miêu Tư Lý ở chung năm năm, bất kể mình có bày bất kỳ cách gì, Miêu Tư Lý cũng không chịu chạm vào mình dù chỉ một chút, mà Cố Cách Cách và Miêu Tư Lý đã không gặp năm năm trời, vừa gặp chỉ mới mấy tiếng đồng hồ đã lên giường cùng nhau? Cố Cách Cách, rốt cuộc chị có mị lực gì?"Ý cô là tôi còn phóng đãng hơn cô ta?" Cố Cách Cách chỉ vào Cao Ngôn hỏi. Nói xong lại như chợt nhớ ra, cười thật có lỗi với Cao Ngôn, "Thật xin lỗi, dùng sai từ, không phải phóng đãng, mà là nhập vai, hay hưởng thụ mới đúng nhỉ?" Dường như còn chưa đủ thể hiện, đảo mắt một vòng, rồi vỗ đùi hô, "A, là uốn éo quằn quại!"
Miêu Tư Lý liếc mắt: "Cố Cách Cách, chị học ngành Trung văn à!" sau đó cười mập mờ nói, "Có điều nói thật, tối qua chị thật khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được."
"Lau ngay nước miếng của cô đi, bộ dạng của cô thật giống như uống nhầm thuốc kí©h thí©ɧ ấy. Hay là, thuốc vẫn còn tác dụng?" Nói xong, Cố Cách Cách còn cười như có như không nhìn thoáng qua Cao Ngôn. Nếu xâu chuỗi với mấy câu trước đó, thì ý sẽ là
, Miêu Tư Lý vì uống phải thuốc kí©h thí©ɧ nên mới làm ra hành vi không lý trí như vậy, và thâm ý của nụ cười này, chính là nói thuốc đó do Cao Ngôn hạ.Mà sự thật đúng là như thế, tuy chẳng phải Cao Ngôn tự tay bỏ thuốc, nhưng cô ta dùng lời lẽ không biết liêm sỉ của mình cũng có tác dụng gần giống vậy.
Trong lòng Miêu Tư Lý như có quỷ, cũng suy ra được tầng ý tứ này. Dù sao cô và Cao Ngôn bị Cố Cách Cách bắt gian tại trận, tuy đây chỉ là hiểu lầm, nhưng ai sẽ tin chứ? Đến chính cô còn chẳng tin, bởi vì cô không thể phủ nhận, tư tưởng của cô quả thật có vài giây vượt rào.
Cố Cách Cách thấy cả hai đều xấu hổ cúi đầu, cuối cùng mới nở nụ cười chiến thắng
(Trên thực tế chỉ có quỷ biết, tại cuộc chiến không khói không súng này, người thua thảm hại chính là cô), đứng dậy nói: "Được rồi, giờ các cô muốn làm tiếp việc chưa xong, hay quay về nhà tìm mẹ cũng được, tôi không xen ngang nữa. Ngày mai tôi còn phải đi làm, rồi còn
nghĩ cách đối phó với nhãi con Khâu Lộc Minh. Trời ơi, nghĩ đến cậu ta là tôi có cảm giác như tận thế."
Khâu Lộc Minh? Khi Miêu Tư Lý vừa nghe đến cái tên này, lập tức trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, căng thẳng hỏi: "Anh ta đã trở về sao?"
Cố Cách Cách bất đắc dĩ: "Phải, những ngày an nhàn của tôi cũng chấm dứt luôn." Sau đó bỏ lại hai người kia ở trong phòng khách, bước về phòng của mình.
* * *
"Khỉ thật!" Vẻ mặt của Miêu Tư Lý như gặp đại địch, những ngày tháng tốt đẹp của cô cũng sắp mất tăm.
"Khâu Lộc Minh là ai?" Cao Ngôn hỏi.
"Tình địch của mình!" Miêu Tư Lý đáp.
Miêu Tư Lý có tổng cộng hai tình địch, đương nhiên đây là của năm năm trước, còn trong năm năm nay, Cố Cách Cách đã quyến rũ thêm bao nhiêu người nữa sau lưng cô thì cô không thể nào biết được.
Một tình địch trong đó đã là quá khứ — Hứa Minh Huy. Mặc dù là chuyện đã qua, nhưng Hứa Minh Huy vẫn là mối tình đầu của Cố Cách Cách. Không phải người ta thường nói, "rết trăm chân, chết vẫn đứng vững, tro đã tàn, tùy thời lại cháy" sao? Ai bảo các tác giả tiểu thuyết ngôn tình viết về mối tình đầu đều tốt đẹp như vậy. Lỡ ngày nào đó Cố Cách Cách tâm huyết dâng trào, muốn tìm về cảm giác mối tình xưa, giống như chim non mở cánh lần nữa, bay đến l*иg ngực của Hứa Minh Huy thì sao? Cho nên đối với Hứa Minh Huy, cô không thể không đề phòng.
Người còn lại là tình địch trong giả tưởng — Khâu Lộc Minh. Sở dĩ nói là giả tưởng, bởi vì cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng nhìn thấy Khâu Lộc Minh. Chỉ qua đôi lời miêu tả của Cố Cách Cách để đoán được cậu là một đối thủ đáng gờm. Cố Cách Cách từng miêu tả Khâu Lộc Minh thế này:
"Em chắc chắn không thể biết được Khâu Lộc Minh là người đáng sợ thế nào đâu. Khi cậu ta năm tuổi từng nói với mẹ muốn lấy tôi làm vợ. Mười tuổi đã có thể viết một phong thơ dài ba trang giấy bày tỏ ngưỡng mộ với tôi. Mười lăm tuổi, cậu ta mướn người trang trí một xe hoa hồng, đưa đến trường tôi làm quà sinh nhật, sau đó nhảy từ xe hoa hồng ra nói, muốn cho tôi niềm vui bất ngờ, mà cái tôi nhận được chỉ là sợ hãi. Cứ như vậy cho đến năm mười tám tuổi đi Mỹ du học, ác mộng từ thời thơ ấu cho đến trưởng thành của tôi mới chấm dứt. Người này nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhưng năm nhất cấp hai đã học cùng tôi. Tôi luôn hoài nghi trong cái đầu thông minh của cậu ta có phải có một khối u ác tính nào đó không?" Khi nói lời này, bọn họ đang xem phim《Cỗ máy thời gian》, Cố Cách Cách chỉ vào Hạng Thiếu Long nói, "Đưa anh ta đi tẩy trắng, rồi trẻ ra mười tuổi, chính là Khâu Lộc Minh."
Miêu Tư Lý "chua" nói: "Người ưu tú như thế vì sao chị không cần?"
Cố Cách Cách nói: "Thiên tài cùng thiên tai chỉ cách một dấu. Tôi không muốn có một ngày cậu ta biến thành kẻ điên, tôi phải chăm sóc cậu ta cả đời." rồi dừng một chút, "Mà thật ra, cậu ta là em trai tôi."
Miêu Tư Lý còn chưa kịp vui vẻ thì Cố Cách Cách đã nói thêm: "Cậu ta là con trai một chiến hữu của bố tôi, từ nhỏ tôi đã coi cậu ta như em trai. Thỏ không ăn cỏ gần hang, ai lại nhẫn tâm xuống tay với em trai mình chứ?"
Trước mắt Miêu Tư Lý tối sầm, lập tức đánh thêm một dấu nguy hiểm trên tên của Khâu Lộc Minh. Tiếc rằng người này luôn sống tại nước ngoài, nên không có tính uy hϊếp quá lớn với cô, cảm giác giống như chẳng ai coi người trong TV hay tiểu thuyết là tình địch. Nhưng bây giờ Khâu Lộc Minh đã trở về, không thể nghi ngờ địa lôi đã trở thành bom. Nếu không đạp đến, địa lôi không nổ, vĩnh viễn an toàn, nhưng bom chẳng hề giống thế, nó sẽ chủ động tấn công ngược lại.
Máu trong người Miêu Tư Lý sục sôi, cảm thấy mình như biến thành một Thánh đấu sĩ, chỉ chờ hiệu lệnh xuất phát liền xông vào mười hai cung Hoàng đạo cứu Athena. Đương nhiên trước mắt còn một nan đề chờ cô giải quyết, đó là Athena đang tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Ngôn Ngôn, cậu về đi." Theo lý, là do Cao Ngôn làm hại mới khiến cô bị Cố Cách Cách hiểu lầm, nhưng Miêu Tư Lý lại không giận nổi, vì cô luôn cảm thấy áy náy với Cao Ngôn. Ngoài việc phải dùng thân thể bồi thường ra, thì chỉ cần là việc Cao Ngôn muốn, cô sẽ dùng hết khả năng để giúp, cho đến tận ngày xuống quan tài.
Cao Ngôn tỏ ra không chút để ý, nhún vai: "Xem ra cậu muốn lưu lại." Rồi đến bên tai Miêu Tư Lý, phát ra một tiếng cười trầm: "Tuy vừa rồi cậu chưa tiến vào trong, nhưng mình vẫn cảm nhận được cậu đấy. Nhớ lần sau phải đi vào đó nha, mình cam đoan cảm giác chắc chắn sẽ không hề kém Cố Cách Cách."
Miêu Tư Lý lập tức mắc nghẹn, đứng hơn nửa ngày mới có thể nhúc nhích, thấy Cố Cách Cách đã tắm rửa xong đi ra, vội vàng theo cô về phòng, nằm xuống bên cạnh, từ sau ôm lấy.
Lại nghe giọng Cố Cách Cách lạnh lùng: "Đừng đυ.ng vào tôi."